Khâu Hàn đứng ở bên ngoài căn biệt thự lớn của Lâm Gia, trên người cậu tràn đầy tro bụi và bùn đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu giống một người ăn xin không có nhà để về. Đầu óc Khâu Hàn vẫn còn mơ hồ, cậu không xác định được cậu có phải đang nằm mơ hay không, cậu nhìn về căn biệt thự trước mặt, hiện giờ đây sẽ là nhà của cậu, nhưng cậu không muốn nghĩ đem nơi này trở thành nhà của mình. Cậu cho rằng cậu đã chết, không nghĩ rằng còn có thể đứng ở đây, chỉ là thời gian sống lại không thích hợp, làm cậu hoài nghi đây không phải là sự thật mà là đang nằm mơ. Cậu lấy di động ra, lại lần nữa xác nhận ngày tháng, lại lục soát tin tức gần đây nhất, ngẩng đầu nhìn hướng về căn biệt thự, nghĩ thầm nếu cậu thật sự về lúc ấy, như vậy cha mẹ cậu khẳng định còn ở nơi này, nếu bọn họ đã dọn đi rồi, như vậy khẳng định là ảo giác của cậu. Khâu Hàn đi vào trước một căn phòng, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, đem tay đặt ở trên cửa, chậm rãi đẩy ra. Trong phòng đang rất náo nhiệt, làm Khâu Hàn có chút hoảng…
Chương 106
Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái HônTác giả: Quất Tử ChuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhâu Hàn đứng ở bên ngoài căn biệt thự lớn của Lâm Gia, trên người cậu tràn đầy tro bụi và bùn đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu giống một người ăn xin không có nhà để về. Đầu óc Khâu Hàn vẫn còn mơ hồ, cậu không xác định được cậu có phải đang nằm mơ hay không, cậu nhìn về căn biệt thự trước mặt, hiện giờ đây sẽ là nhà của cậu, nhưng cậu không muốn nghĩ đem nơi này trở thành nhà của mình. Cậu cho rằng cậu đã chết, không nghĩ rằng còn có thể đứng ở đây, chỉ là thời gian sống lại không thích hợp, làm cậu hoài nghi đây không phải là sự thật mà là đang nằm mơ. Cậu lấy di động ra, lại lần nữa xác nhận ngày tháng, lại lục soát tin tức gần đây nhất, ngẩng đầu nhìn hướng về căn biệt thự, nghĩ thầm nếu cậu thật sự về lúc ấy, như vậy cha mẹ cậu khẳng định còn ở nơi này, nếu bọn họ đã dọn đi rồi, như vậy khẳng định là ảo giác của cậu. Khâu Hàn đi vào trước một căn phòng, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, đem tay đặt ở trên cửa, chậm rãi đẩy ra. Trong phòng đang rất náo nhiệt, làm Khâu Hàn có chút hoảng… Diệp Huyên Thành cúi đầu nhìn đôi mắt Khâu Hàn nói: “Chú chưa từng hẹn hò với hắn, cũng chưa từng kết giao với hắn.”Khâu Hàn lúc này mới chậm rãi cúi đầu, sau đó đem mặt dựa vào ngực Diệp Huyên Thành, kỳ thật cậu còn muốn hỏi Diệp Huyên Thành rằng có phải y còn thích Hứa Vân Kỳ hay không nhưng cậu lại sợ hãi sẽ nghe được đáp án mà mình không muốn nghe, cho nên cũng không có dũng khí để hỏi lại. Thời điểm Diệp Huyên Thành lại lần nữa hôn lấy cậu, cậu nhẹ nhàng đáp lại, một bên chửi thầm trong lòng cảm thấy mình thật không biết cố gắng, một bên lại tham luyến sự ôn nhu này. Cậu nhớ cái ôm của Diệp Huyên Thành, cậu muốn hưởng thụ cảm giác hôn môi cùng y.Lúc sau, hai người một câu đều không nói, Khâu Hàn dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, chậm rãi ngủ. Kỳ thật, từ khi dọn ra khỏi Diệp gia, trừ phi là uống rượu đến ngủ say, nếu không buổi tối cậu sẽ rất khó ngủ. Nhưng khi dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, dù không có thuốc mê, không có uống rượu đến say, cậu cũng sẽ ngủ thật ngon, cho nên kỳ thật cậu vẫn luôn tham luyến cái sự ấm áp này.Thời điểm Khâu Hàn tỉnh ngủ, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, hơn nữa trời đã tối, cậu cầm điện thoại lên nhìn giờ, vốn dĩ định ngủ tiếp nhưng do ban ngày ngủ quá nhiều nên hiện tại ngủ không được.Khâu Hàn ngồi dậy, định kiếm việc gì đó để làm nhưng cảm thấy trong lòng không thoải mái, rất là bực mình, vì thế dứt khoát thay quần áo, lái xe ra ngoài hóng gió.Bởi vì trời đã khuya, trên đường không còn bóng người, cũng chẳng có chiếc xe nào, Khâu Hàn cứ chạy không có mục đích tiến về phía trước.Cậu không chú ý tới mình đã lái xe được bao lâu, cũng căn bản không biết mình đã chạy xe đến nơi nào rồi, thời điểm cậu bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy nơi này có chút hẻo lánh, cũng không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy nơi này nhìn có chút quen mắt nhưng cậu không nhớ mình đã tới nơi này bao giờ.Khâu Hàn ngồi ngay ngắn, đầu chúi về phía trước, muốn nhìn rõ nơi này là nơi nào thì đột nhiên đầu cậu có chút choáng váng, đôi mắt có bóng chồng. Cậu lập tức giảm tốc độ muốn dừng xe lại, lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe vận tải lớn, nhìn chiếc xe vận tải lớn kia, trong đầu cậu nháy mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh, vốn dĩ xe vận tải đang cách rất xa lại đột nhiên gần ngay trước mắt, lập tức đụng phải cậu.Trong lòng Khâu Hàn đột nhiên sợ hãi hoảng loạn cả lên, muốn né tránh chiếc xe vận tải, cậu dùng sức chuyển đầu xe, đột nhiên va chạm vào một cái pho tượng rất lớn nằm ngay bên đường, xe bị đụng lật nghiêng quăng ngã ra thật xa.(*)Khúc này thật ra chiếc vận tải vẫn còn rất xa, ẻm bị ảo giác đấy mọi người. Còn nguyên nhân ẻm vì sao bị ảo giác xe tải lớn đụng ẻm thì mọi người đọc 2 chương sau sẽ rõ nhéSau một trận nghiêng trời lệch đất, Khâu Hàn cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, phần đầu cùng cánh tay đều rất đau, cậu dùng sức hít sâu, gian nan nâng tay lên sờ đầu mình, cảm nhận được cái sự ướt nóng sền sệt trên tóc, cậu nghĩ thầm xong rồi, mình thật vất vả lắm mới có được cơ hội trọng sinh, sẽ không nhanh chết như vậy đi?Sớm biết như vậy, cậu nên cùng Hứa Vân Kỳ một đấu một một phen, rõ ràng mình đã chế ra được Tam Trân, mình có thể dựa theo hiệp ước mà kết hôn với Diệp Huyên Thành, nếu như mình không lùi bước, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nghĩ rồi nghĩ, Khâu Hàn liền mất đi ý thức.Sau khi Diệp Huyên Thành nhận được tin tức Khâu Hàn xảy ra tai nạn xe cộ, liền chạy nhanh đến bệnh viện với tốc độ bàn thờ, thời điểm Khâu Hàn bị đưa đến bệnh viện, y vẫn còn đang ở trên đường, trái tim như đang bị một bàn tay gắt gao bóp lấy, khiến y cảm thấy đau đớn, sắc mặt xưa nay chưa từng khó coi như vậy.Rõ ràng y đã chờ Khâu Hàn ngủ say mới đặt cậu lên trên giường, nhìn thấy cậu ngủ rất sâu mới rời đi, làm thế nào cũng không nghĩ tới mới một buổi tối thôi sẽ đột nhiên nhận được tin Khâu Hàn xảy ra tai nạn xe cộ.Chờ tới thồ điểm y vào bệnh viện, Khâu Hàn vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, y đứng ở cửa phòng giải phẫu, bàn tay chặt chẽ nắm lấy nhau, khống chế xúc động muốn vọt vào nhìn Khâu Hàn.Sau khi Khâu Hàn dọn ra khỏi Diệp gia, Diệp Huyên Thành vẫn luôn sắp xếp bảo tiêu đi theo cậu, chỉ là lo lắng sẽ khiến cho Khâu Hàn sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, Diệp Huyên Thành đã dặn bảo tiêu tận lực đừng để Khâu Hàn phát hiện bọn họ. Buổi tối hôm nay đã trễ thế này, Khâu Hàn đột nhiên lái xe ra cửa, bảo tiêu cũng không biết là cậu muốn làm gì, bởi vì xe trên đường rất ít, vì không muốn bị Khâu Hàn phát hiện, nên xe bảo tiêu cách khá xa.Bảo tiêu báo cáo lại cho Diệp Huyên Thành tình huống, lúc ấy chiếc xe vận tải lớn cách xe Khâu Hàn xe rất xa, hơn nữa xe trên đường cái cũng rất ít, Khâu Hàn vẫn luôn lái về phía trước, đột nhiên cậu lại quay đầu xe qua một bên, mới bị đụng vào pho tượng bên cạnh, dẫn tới xe bị lật nghiêng quăng ra ngoài.Bảo tiêu còn đưa camera hành trình trên xe Diệp Huyên Thành xem, tình huống xác thật giống như lời bọn họ nói, bảo tiêu theo Khâu Hàn đã lâu, biết kỹ thuật lái xe của Khâu Hàn vẫn luôn rất ổn, cho nên cũng không rõ tình huống lúc ấy là sao nữa.Sau khi Diệp Huyên Thành tận mắt nhìn thấy hình ảnh chiếc xe Khâu Hàn xảy ra chuyện, lần đầu tiên trong đời cảm giác được đôi bàn tay mình đang run rẩy, sắc mặt y cực kỳ khó coi đối với bảo tiêu nói: “Lập tức an bài người đi điều tra chiếc xe kia của Khâu Hàn, líc trước đã có ai tới gần chiếc xe, chiếc xe kia rốt cuộc có vấn đề gì hay không, nhất định phải điều tra rõ ràng, không được buông tha một điểm đáng ngờ nào.”“Vâng.” Bảo tiêu lập tức xoay người rời đi.Diệp Huyên Thành ngồi trên ghế dài, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, dùng bàn tay chống cái trán của mình, cảm giác lo âu cùng hối hận đã ăn mòn toàn bộ cảm xúc của y, nếu lúc ấy y không rời đi, mà là vẫn luôn ở bên người Khâu Hàn chờ cậu tỉnh lại, như vậy sữ không xảy ra chuyện như bây giờĐây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời Diệp Huyên Thành, ca phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, Diệp Huyên Thành lập tức đứng lên, nhìn về phía bác sĩ.“Anh là người nhà sao?” Bác sĩ nhìn Diệp Huyên Thành hỏi.“Đúng vậy.” Diệp Huyên Thành không chút do dự trả lời.“Hiện tại, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy rằng phần đầu bị thương, bất quá may mắn không nghiêm trọng, phần đầu và cánh tay bị thương, chúng tôi đều đã tiến hành xử lý, hiện tại chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại, chậm rãi chăm sóc bồi dưỡng lại là được.”- -------------------------------------------
Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái HônTác giả: Quất Tử ChuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhâu Hàn đứng ở bên ngoài căn biệt thự lớn của Lâm Gia, trên người cậu tràn đầy tro bụi và bùn đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu giống một người ăn xin không có nhà để về. Đầu óc Khâu Hàn vẫn còn mơ hồ, cậu không xác định được cậu có phải đang nằm mơ hay không, cậu nhìn về căn biệt thự trước mặt, hiện giờ đây sẽ là nhà của cậu, nhưng cậu không muốn nghĩ đem nơi này trở thành nhà của mình. Cậu cho rằng cậu đã chết, không nghĩ rằng còn có thể đứng ở đây, chỉ là thời gian sống lại không thích hợp, làm cậu hoài nghi đây không phải là sự thật mà là đang nằm mơ. Cậu lấy di động ra, lại lần nữa xác nhận ngày tháng, lại lục soát tin tức gần đây nhất, ngẩng đầu nhìn hướng về căn biệt thự, nghĩ thầm nếu cậu thật sự về lúc ấy, như vậy cha mẹ cậu khẳng định còn ở nơi này, nếu bọn họ đã dọn đi rồi, như vậy khẳng định là ảo giác của cậu. Khâu Hàn đi vào trước một căn phòng, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, đem tay đặt ở trên cửa, chậm rãi đẩy ra. Trong phòng đang rất náo nhiệt, làm Khâu Hàn có chút hoảng… Diệp Huyên Thành cúi đầu nhìn đôi mắt Khâu Hàn nói: “Chú chưa từng hẹn hò với hắn, cũng chưa từng kết giao với hắn.”Khâu Hàn lúc này mới chậm rãi cúi đầu, sau đó đem mặt dựa vào ngực Diệp Huyên Thành, kỳ thật cậu còn muốn hỏi Diệp Huyên Thành rằng có phải y còn thích Hứa Vân Kỳ hay không nhưng cậu lại sợ hãi sẽ nghe được đáp án mà mình không muốn nghe, cho nên cũng không có dũng khí để hỏi lại. Thời điểm Diệp Huyên Thành lại lần nữa hôn lấy cậu, cậu nhẹ nhàng đáp lại, một bên chửi thầm trong lòng cảm thấy mình thật không biết cố gắng, một bên lại tham luyến sự ôn nhu này. Cậu nhớ cái ôm của Diệp Huyên Thành, cậu muốn hưởng thụ cảm giác hôn môi cùng y.Lúc sau, hai người một câu đều không nói, Khâu Hàn dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, chậm rãi ngủ. Kỳ thật, từ khi dọn ra khỏi Diệp gia, trừ phi là uống rượu đến ngủ say, nếu không buổi tối cậu sẽ rất khó ngủ. Nhưng khi dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, dù không có thuốc mê, không có uống rượu đến say, cậu cũng sẽ ngủ thật ngon, cho nên kỳ thật cậu vẫn luôn tham luyến cái sự ấm áp này.Thời điểm Khâu Hàn tỉnh ngủ, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, hơn nữa trời đã tối, cậu cầm điện thoại lên nhìn giờ, vốn dĩ định ngủ tiếp nhưng do ban ngày ngủ quá nhiều nên hiện tại ngủ không được.Khâu Hàn ngồi dậy, định kiếm việc gì đó để làm nhưng cảm thấy trong lòng không thoải mái, rất là bực mình, vì thế dứt khoát thay quần áo, lái xe ra ngoài hóng gió.Bởi vì trời đã khuya, trên đường không còn bóng người, cũng chẳng có chiếc xe nào, Khâu Hàn cứ chạy không có mục đích tiến về phía trước.Cậu không chú ý tới mình đã lái xe được bao lâu, cũng căn bản không biết mình đã chạy xe đến nơi nào rồi, thời điểm cậu bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy nơi này có chút hẻo lánh, cũng không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy nơi này nhìn có chút quen mắt nhưng cậu không nhớ mình đã tới nơi này bao giờ.Khâu Hàn ngồi ngay ngắn, đầu chúi về phía trước, muốn nhìn rõ nơi này là nơi nào thì đột nhiên đầu cậu có chút choáng váng, đôi mắt có bóng chồng. Cậu lập tức giảm tốc độ muốn dừng xe lại, lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe vận tải lớn, nhìn chiếc xe vận tải lớn kia, trong đầu cậu nháy mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh, vốn dĩ xe vận tải đang cách rất xa lại đột nhiên gần ngay trước mắt, lập tức đụng phải cậu.Trong lòng Khâu Hàn đột nhiên sợ hãi hoảng loạn cả lên, muốn né tránh chiếc xe vận tải, cậu dùng sức chuyển đầu xe, đột nhiên va chạm vào một cái pho tượng rất lớn nằm ngay bên đường, xe bị đụng lật nghiêng quăng ngã ra thật xa.(*)Khúc này thật ra chiếc vận tải vẫn còn rất xa, ẻm bị ảo giác đấy mọi người. Còn nguyên nhân ẻm vì sao bị ảo giác xe tải lớn đụng ẻm thì mọi người đọc 2 chương sau sẽ rõ nhéSau một trận nghiêng trời lệch đất, Khâu Hàn cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, phần đầu cùng cánh tay đều rất đau, cậu dùng sức hít sâu, gian nan nâng tay lên sờ đầu mình, cảm nhận được cái sự ướt nóng sền sệt trên tóc, cậu nghĩ thầm xong rồi, mình thật vất vả lắm mới có được cơ hội trọng sinh, sẽ không nhanh chết như vậy đi?Sớm biết như vậy, cậu nên cùng Hứa Vân Kỳ một đấu một một phen, rõ ràng mình đã chế ra được Tam Trân, mình có thể dựa theo hiệp ước mà kết hôn với Diệp Huyên Thành, nếu như mình không lùi bước, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nghĩ rồi nghĩ, Khâu Hàn liền mất đi ý thức.Sau khi Diệp Huyên Thành nhận được tin tức Khâu Hàn xảy ra tai nạn xe cộ, liền chạy nhanh đến bệnh viện với tốc độ bàn thờ, thời điểm Khâu Hàn bị đưa đến bệnh viện, y vẫn còn đang ở trên đường, trái tim như đang bị một bàn tay gắt gao bóp lấy, khiến y cảm thấy đau đớn, sắc mặt xưa nay chưa từng khó coi như vậy.Rõ ràng y đã chờ Khâu Hàn ngủ say mới đặt cậu lên trên giường, nhìn thấy cậu ngủ rất sâu mới rời đi, làm thế nào cũng không nghĩ tới mới một buổi tối thôi sẽ đột nhiên nhận được tin Khâu Hàn xảy ra tai nạn xe cộ.Chờ tới thồ điểm y vào bệnh viện, Khâu Hàn vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, y đứng ở cửa phòng giải phẫu, bàn tay chặt chẽ nắm lấy nhau, khống chế xúc động muốn vọt vào nhìn Khâu Hàn.Sau khi Khâu Hàn dọn ra khỏi Diệp gia, Diệp Huyên Thành vẫn luôn sắp xếp bảo tiêu đi theo cậu, chỉ là lo lắng sẽ khiến cho Khâu Hàn sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, Diệp Huyên Thành đã dặn bảo tiêu tận lực đừng để Khâu Hàn phát hiện bọn họ. Buổi tối hôm nay đã trễ thế này, Khâu Hàn đột nhiên lái xe ra cửa, bảo tiêu cũng không biết là cậu muốn làm gì, bởi vì xe trên đường rất ít, vì không muốn bị Khâu Hàn phát hiện, nên xe bảo tiêu cách khá xa.Bảo tiêu báo cáo lại cho Diệp Huyên Thành tình huống, lúc ấy chiếc xe vận tải lớn cách xe Khâu Hàn xe rất xa, hơn nữa xe trên đường cái cũng rất ít, Khâu Hàn vẫn luôn lái về phía trước, đột nhiên cậu lại quay đầu xe qua một bên, mới bị đụng vào pho tượng bên cạnh, dẫn tới xe bị lật nghiêng quăng ra ngoài.Bảo tiêu còn đưa camera hành trình trên xe Diệp Huyên Thành xem, tình huống xác thật giống như lời bọn họ nói, bảo tiêu theo Khâu Hàn đã lâu, biết kỹ thuật lái xe của Khâu Hàn vẫn luôn rất ổn, cho nên cũng không rõ tình huống lúc ấy là sao nữa.Sau khi Diệp Huyên Thành tận mắt nhìn thấy hình ảnh chiếc xe Khâu Hàn xảy ra chuyện, lần đầu tiên trong đời cảm giác được đôi bàn tay mình đang run rẩy, sắc mặt y cực kỳ khó coi đối với bảo tiêu nói: “Lập tức an bài người đi điều tra chiếc xe kia của Khâu Hàn, líc trước đã có ai tới gần chiếc xe, chiếc xe kia rốt cuộc có vấn đề gì hay không, nhất định phải điều tra rõ ràng, không được buông tha một điểm đáng ngờ nào.”“Vâng.” Bảo tiêu lập tức xoay người rời đi.Diệp Huyên Thành ngồi trên ghế dài, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, dùng bàn tay chống cái trán của mình, cảm giác lo âu cùng hối hận đã ăn mòn toàn bộ cảm xúc của y, nếu lúc ấy y không rời đi, mà là vẫn luôn ở bên người Khâu Hàn chờ cậu tỉnh lại, như vậy sữ không xảy ra chuyện như bây giờĐây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời Diệp Huyên Thành, ca phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, Diệp Huyên Thành lập tức đứng lên, nhìn về phía bác sĩ.“Anh là người nhà sao?” Bác sĩ nhìn Diệp Huyên Thành hỏi.“Đúng vậy.” Diệp Huyên Thành không chút do dự trả lời.“Hiện tại, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy rằng phần đầu bị thương, bất quá may mắn không nghiêm trọng, phần đầu và cánh tay bị thương, chúng tôi đều đã tiến hành xử lý, hiện tại chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại, chậm rãi chăm sóc bồi dưỡng lại là được.”- -------------------------------------------
Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái HônTác giả: Quất Tử ChuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhâu Hàn đứng ở bên ngoài căn biệt thự lớn của Lâm Gia, trên người cậu tràn đầy tro bụi và bùn đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu giống một người ăn xin không có nhà để về. Đầu óc Khâu Hàn vẫn còn mơ hồ, cậu không xác định được cậu có phải đang nằm mơ hay không, cậu nhìn về căn biệt thự trước mặt, hiện giờ đây sẽ là nhà của cậu, nhưng cậu không muốn nghĩ đem nơi này trở thành nhà của mình. Cậu cho rằng cậu đã chết, không nghĩ rằng còn có thể đứng ở đây, chỉ là thời gian sống lại không thích hợp, làm cậu hoài nghi đây không phải là sự thật mà là đang nằm mơ. Cậu lấy di động ra, lại lần nữa xác nhận ngày tháng, lại lục soát tin tức gần đây nhất, ngẩng đầu nhìn hướng về căn biệt thự, nghĩ thầm nếu cậu thật sự về lúc ấy, như vậy cha mẹ cậu khẳng định còn ở nơi này, nếu bọn họ đã dọn đi rồi, như vậy khẳng định là ảo giác của cậu. Khâu Hàn đi vào trước một căn phòng, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, đem tay đặt ở trên cửa, chậm rãi đẩy ra. Trong phòng đang rất náo nhiệt, làm Khâu Hàn có chút hoảng… Diệp Huyên Thành cúi đầu nhìn đôi mắt Khâu Hàn nói: “Chú chưa từng hẹn hò với hắn, cũng chưa từng kết giao với hắn.”Khâu Hàn lúc này mới chậm rãi cúi đầu, sau đó đem mặt dựa vào ngực Diệp Huyên Thành, kỳ thật cậu còn muốn hỏi Diệp Huyên Thành rằng có phải y còn thích Hứa Vân Kỳ hay không nhưng cậu lại sợ hãi sẽ nghe được đáp án mà mình không muốn nghe, cho nên cũng không có dũng khí để hỏi lại. Thời điểm Diệp Huyên Thành lại lần nữa hôn lấy cậu, cậu nhẹ nhàng đáp lại, một bên chửi thầm trong lòng cảm thấy mình thật không biết cố gắng, một bên lại tham luyến sự ôn nhu này. Cậu nhớ cái ôm của Diệp Huyên Thành, cậu muốn hưởng thụ cảm giác hôn môi cùng y.Lúc sau, hai người một câu đều không nói, Khâu Hàn dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, chậm rãi ngủ. Kỳ thật, từ khi dọn ra khỏi Diệp gia, trừ phi là uống rượu đến ngủ say, nếu không buổi tối cậu sẽ rất khó ngủ. Nhưng khi dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, dù không có thuốc mê, không có uống rượu đến say, cậu cũng sẽ ngủ thật ngon, cho nên kỳ thật cậu vẫn luôn tham luyến cái sự ấm áp này.Thời điểm Khâu Hàn tỉnh ngủ, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, hơn nữa trời đã tối, cậu cầm điện thoại lên nhìn giờ, vốn dĩ định ngủ tiếp nhưng do ban ngày ngủ quá nhiều nên hiện tại ngủ không được.Khâu Hàn ngồi dậy, định kiếm việc gì đó để làm nhưng cảm thấy trong lòng không thoải mái, rất là bực mình, vì thế dứt khoát thay quần áo, lái xe ra ngoài hóng gió.Bởi vì trời đã khuya, trên đường không còn bóng người, cũng chẳng có chiếc xe nào, Khâu Hàn cứ chạy không có mục đích tiến về phía trước.Cậu không chú ý tới mình đã lái xe được bao lâu, cũng căn bản không biết mình đã chạy xe đến nơi nào rồi, thời điểm cậu bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy nơi này có chút hẻo lánh, cũng không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy nơi này nhìn có chút quen mắt nhưng cậu không nhớ mình đã tới nơi này bao giờ.Khâu Hàn ngồi ngay ngắn, đầu chúi về phía trước, muốn nhìn rõ nơi này là nơi nào thì đột nhiên đầu cậu có chút choáng váng, đôi mắt có bóng chồng. Cậu lập tức giảm tốc độ muốn dừng xe lại, lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe vận tải lớn, nhìn chiếc xe vận tải lớn kia, trong đầu cậu nháy mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh, vốn dĩ xe vận tải đang cách rất xa lại đột nhiên gần ngay trước mắt, lập tức đụng phải cậu.Trong lòng Khâu Hàn đột nhiên sợ hãi hoảng loạn cả lên, muốn né tránh chiếc xe vận tải, cậu dùng sức chuyển đầu xe, đột nhiên va chạm vào một cái pho tượng rất lớn nằm ngay bên đường, xe bị đụng lật nghiêng quăng ngã ra thật xa.(*)Khúc này thật ra chiếc vận tải vẫn còn rất xa, ẻm bị ảo giác đấy mọi người. Còn nguyên nhân ẻm vì sao bị ảo giác xe tải lớn đụng ẻm thì mọi người đọc 2 chương sau sẽ rõ nhéSau một trận nghiêng trời lệch đất, Khâu Hàn cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, phần đầu cùng cánh tay đều rất đau, cậu dùng sức hít sâu, gian nan nâng tay lên sờ đầu mình, cảm nhận được cái sự ướt nóng sền sệt trên tóc, cậu nghĩ thầm xong rồi, mình thật vất vả lắm mới có được cơ hội trọng sinh, sẽ không nhanh chết như vậy đi?Sớm biết như vậy, cậu nên cùng Hứa Vân Kỳ một đấu một một phen, rõ ràng mình đã chế ra được Tam Trân, mình có thể dựa theo hiệp ước mà kết hôn với Diệp Huyên Thành, nếu như mình không lùi bước, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nghĩ rồi nghĩ, Khâu Hàn liền mất đi ý thức.Sau khi Diệp Huyên Thành nhận được tin tức Khâu Hàn xảy ra tai nạn xe cộ, liền chạy nhanh đến bệnh viện với tốc độ bàn thờ, thời điểm Khâu Hàn bị đưa đến bệnh viện, y vẫn còn đang ở trên đường, trái tim như đang bị một bàn tay gắt gao bóp lấy, khiến y cảm thấy đau đớn, sắc mặt xưa nay chưa từng khó coi như vậy.Rõ ràng y đã chờ Khâu Hàn ngủ say mới đặt cậu lên trên giường, nhìn thấy cậu ngủ rất sâu mới rời đi, làm thế nào cũng không nghĩ tới mới một buổi tối thôi sẽ đột nhiên nhận được tin Khâu Hàn xảy ra tai nạn xe cộ.Chờ tới thồ điểm y vào bệnh viện, Khâu Hàn vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, y đứng ở cửa phòng giải phẫu, bàn tay chặt chẽ nắm lấy nhau, khống chế xúc động muốn vọt vào nhìn Khâu Hàn.Sau khi Khâu Hàn dọn ra khỏi Diệp gia, Diệp Huyên Thành vẫn luôn sắp xếp bảo tiêu đi theo cậu, chỉ là lo lắng sẽ khiến cho Khâu Hàn sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, Diệp Huyên Thành đã dặn bảo tiêu tận lực đừng để Khâu Hàn phát hiện bọn họ. Buổi tối hôm nay đã trễ thế này, Khâu Hàn đột nhiên lái xe ra cửa, bảo tiêu cũng không biết là cậu muốn làm gì, bởi vì xe trên đường rất ít, vì không muốn bị Khâu Hàn phát hiện, nên xe bảo tiêu cách khá xa.Bảo tiêu báo cáo lại cho Diệp Huyên Thành tình huống, lúc ấy chiếc xe vận tải lớn cách xe Khâu Hàn xe rất xa, hơn nữa xe trên đường cái cũng rất ít, Khâu Hàn vẫn luôn lái về phía trước, đột nhiên cậu lại quay đầu xe qua một bên, mới bị đụng vào pho tượng bên cạnh, dẫn tới xe bị lật nghiêng quăng ra ngoài.Bảo tiêu còn đưa camera hành trình trên xe Diệp Huyên Thành xem, tình huống xác thật giống như lời bọn họ nói, bảo tiêu theo Khâu Hàn đã lâu, biết kỹ thuật lái xe của Khâu Hàn vẫn luôn rất ổn, cho nên cũng không rõ tình huống lúc ấy là sao nữa.Sau khi Diệp Huyên Thành tận mắt nhìn thấy hình ảnh chiếc xe Khâu Hàn xảy ra chuyện, lần đầu tiên trong đời cảm giác được đôi bàn tay mình đang run rẩy, sắc mặt y cực kỳ khó coi đối với bảo tiêu nói: “Lập tức an bài người đi điều tra chiếc xe kia của Khâu Hàn, líc trước đã có ai tới gần chiếc xe, chiếc xe kia rốt cuộc có vấn đề gì hay không, nhất định phải điều tra rõ ràng, không được buông tha một điểm đáng ngờ nào.”“Vâng.” Bảo tiêu lập tức xoay người rời đi.Diệp Huyên Thành ngồi trên ghế dài, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, dùng bàn tay chống cái trán của mình, cảm giác lo âu cùng hối hận đã ăn mòn toàn bộ cảm xúc của y, nếu lúc ấy y không rời đi, mà là vẫn luôn ở bên người Khâu Hàn chờ cậu tỉnh lại, như vậy sữ không xảy ra chuyện như bây giờĐây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời Diệp Huyên Thành, ca phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, Diệp Huyên Thành lập tức đứng lên, nhìn về phía bác sĩ.“Anh là người nhà sao?” Bác sĩ nhìn Diệp Huyên Thành hỏi.“Đúng vậy.” Diệp Huyên Thành không chút do dự trả lời.“Hiện tại, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy rằng phần đầu bị thương, bất quá may mắn không nghiêm trọng, phần đầu và cánh tay bị thương, chúng tôi đều đã tiến hành xử lý, hiện tại chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại, chậm rãi chăm sóc bồi dưỡng lại là được.”- -------------------------------------------