Tác giả:

Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…

Chương 9300

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 930“Con…”Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.“Hello”Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.

Chương 930

“Con…”

Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.

Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.

“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”

Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.

Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.

Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.

Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.

Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.

“Hello”

Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.

“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”

Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.

“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”

Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.

“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.

“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.

Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”

“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”

Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.

Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?

Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.

€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 930“Con…”Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.“Hello”Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.

Chương 9300