Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…
Chương 987
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 987 “Ừm, em không sao?” “Anh đi đây, anh tin em có thể làm được” Lâm Quân xoa má Lê Ngọc Linh, cười dịu dàng với cô. Lê Ngọc Linh nhìn theo bóng lưng của Lâm Quân, trong con mắt cô bùng lên một ngọn lửa quyết tâm, một loại lực. lượng mà người độc thân không hiểu được, đúng vậy, cô có thể làm được. “Xin chào, tôi là bạn của ông Lê Vân Hàng” “Vâng, về cuộc họp cổ đông lần này, tôi nghĩ chúng ta nhất định phải gặp mặt một lần” “Ừm, bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức tới đó” “OK” Trong một quán cà phê cao cấp có một người đàn ông cầm tạp chí, đeo kính râm đang ngồi trước cửa sổ kính, gọi một tách cà phê kiểu Hong Kong, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, như thể đang đợi ai đó. Mười phút sau, Lâm Quân mở cửa bước vào quán, anh nhìn quanh một vòng quanh quán. Trong quán ai nấy có đôi có cặp ngồi trò chuyện cùng nhau, chỉ duy nhất có một người đàn ông lẻ loi ngồi bên cửa sổ, anh cất bước đi tới gần người đó. “Xin chào ông, cho hỏi, ông là Robert phải không?” Người đàn ông gỡ cặp kính xuống, ông ta đứng lên, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh xem như thừa nhận. “Xin chào ông, tôi là Lâm Quân” Lâm Quân lễ phép giơ tay chào hỏi, người đàn ông cũng đưa tay lễ phép bắt lấy tay anh. “Chúng ta chỉ có nửa tiếng để trò chuyện” Robert lại nhìn đồng hồ và nói, sau đó ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. “Tôi biết, đại hội cổ đông công ty LX sắp bắt đầu, nhưng tôi tin rằng, nửa giờ sắp tới sẽ không khiến ngài thất vọng” Lâm Quân gật đầu, trên mặt lúc này treo một nụ cười như thể những chuyện này đã được anh dự đoán trước vậy. Nửa giờ sai, hai người rời khỏi quán cafe. “Chuyện lần này thành bại đều phải dựa vào ngài rồi” “Không cần khách khí, việc của ông Lê cũng chính là việc của tôi mà, trái lại tôi thấy cậu Lâm đây quả là tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn thật làm người ta ngưỡng mộ mà” “Quá khen” Lâm Quân cười khiêm tốn. Trong lòng Robert không khỏi tán thưởng thêm một câu, người trẻ tuổi được khen không kiêu, không nịnh nọt, cách làm việc ổn định, chắc chắn, nhưng lại không thiếu khôn khéo, mưu kế. Những lời nói kia cũng chẳng phải khuếch đại: “Vậy thôi, chào cậu, tôi đi trước” “Vâng, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta suôn sẻ.” Các cổ đông trong đại hội lần này đã lần lượt ngồi vào vị trí, bên Hà Dĩ Phong và Hạ Linh cũng xuất hiện trước mặt mọi người, hai người lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế ở phía trước Lê Vân Hàng. Các thành viên của đại hội đồng cổ đông bên dưới đã nhìn thấy Hạ Linh mấy lần, nhưng bọn họ đều biết mục đích của đại hội đồng cổ đông hôm nay thế nên làm sao có thể một người trẻ tuổi không biết cái gì như vậy ngăn cản được, hơn nữa trước đó còn có tin đồn cô ta không phải con ruột của Lê Vân Hàng, vai trò lần này của cô ta chẳng khác nào một con tốt thí, không, phải nói là một quả pháo hôi vì ít nhất con tốt vẫn còn tác dụng thực tế của nó. Hội đồng cổ đông cũng bày ra vẻ lắc đầu thở dài không thôi. Nhưng bọn họ vẫn còn kiêng dè chủ tịch Lê Vân Hàng, không ai biết ông đang thế nào, thái độ ra sao, ông ấy chẳng hề lên tiếng thanh minh chuyện dan díu với mấy người phụ nữ nên mấy người cũng chẳng dám ho he gì thêm. Mà trái lại Hạ Linh luôn bày ra vẻ không tán thành.
Chương 987
“Ừm, em không sao?”
“Anh đi đây, anh tin em có thể làm được” Lâm Quân xoa má Lê Ngọc Linh, cười dịu dàng với cô.
Lê Ngọc Linh nhìn theo bóng lưng của Lâm Quân, trong con mắt cô bùng lên một ngọn lửa quyết tâm, một loại lực.
lượng mà người độc thân không hiểu được, đúng vậy, cô có thể làm được.
“Xin chào, tôi là bạn của ông Lê Vân Hàng”
“Vâng, về cuộc họp cổ đông lần này, tôi nghĩ chúng ta nhất định phải gặp mặt một lần”
“Ừm, bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức tới đó”
“OK”
Trong một quán cà phê cao cấp có một người đàn ông cầm tạp chí, đeo kính râm đang ngồi trước cửa sổ kính, gọi một tách cà phê kiểu Hong Kong, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, như thể đang đợi ai đó.
Mười phút sau, Lâm Quân mở cửa bước vào quán, anh nhìn quanh một vòng quanh quán. Trong quán ai nấy có đôi có cặp ngồi trò chuyện cùng nhau, chỉ duy nhất có một người đàn ông lẻ loi ngồi bên cửa sổ, anh cất bước đi tới gần người đó.
“Xin chào ông, cho hỏi, ông là Robert phải không?”
Người đàn ông gỡ cặp kính xuống, ông ta đứng lên, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh xem như thừa nhận.
“Xin chào ông, tôi là Lâm Quân” Lâm Quân lễ phép giơ tay chào hỏi, người đàn ông cũng đưa tay lễ phép bắt lấy tay anh.
“Chúng ta chỉ có nửa tiếng để trò chuyện” Robert lại nhìn đồng hồ và nói, sau đó ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
“Tôi biết, đại hội cổ đông công ty LX sắp bắt đầu, nhưng tôi tin rằng, nửa giờ sắp tới sẽ không khiến ngài thất vọng”
Lâm Quân gật đầu, trên mặt lúc này treo một nụ cười như thể những chuyện này đã được anh dự đoán trước vậy.
Nửa giờ sai, hai người rời khỏi quán cafe.
“Chuyện lần này thành bại đều phải dựa vào ngài rồi”
“Không cần khách khí, việc của ông Lê cũng chính là việc của tôi mà, trái lại tôi thấy cậu Lâm đây quả là tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn thật làm người ta ngưỡng mộ mà”
“Quá khen” Lâm Quân cười khiêm tốn.
Trong lòng Robert không khỏi tán thưởng thêm một câu, người trẻ tuổi được khen không kiêu, không nịnh nọt, cách làm việc ổn định, chắc chắn, nhưng lại không thiếu khôn khéo, mưu kế. Những lời nói kia cũng chẳng phải khuếch đại: “Vậy thôi, chào cậu, tôi đi trước”
“Vâng, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta suôn sẻ.”
Các cổ đông trong đại hội lần này đã lần lượt ngồi vào vị trí, bên Hà Dĩ Phong và Hạ Linh cũng xuất hiện trước mặt mọi người, hai người lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế ở phía trước Lê Vân Hàng.
Các thành viên của đại hội đồng cổ đông bên dưới đã nhìn thấy Hạ Linh mấy lần, nhưng bọn họ đều biết mục đích của đại hội đồng cổ đông hôm nay thế nên làm sao có thể một người trẻ tuổi không biết cái gì như vậy ngăn cản được, hơn nữa trước đó còn có tin đồn cô ta không phải con ruột của Lê Vân Hàng, vai trò lần này của cô ta chẳng khác nào một con tốt thí, không, phải nói là một quả pháo hôi vì ít nhất con tốt vẫn còn tác dụng thực tế của nó.
Hội đồng cổ đông cũng bày ra vẻ lắc đầu thở dài không thôi.
Nhưng bọn họ vẫn còn kiêng dè chủ tịch Lê Vân Hàng, không ai biết ông đang thế nào, thái độ ra sao, ông ấy chẳng hề lên tiếng thanh minh chuyện dan díu với mấy người phụ nữ nên mấy người cũng chẳng dám ho he gì thêm.
Mà trái lại Hạ Linh luôn bày ra vẻ không tán thành.
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 987 “Ừm, em không sao?” “Anh đi đây, anh tin em có thể làm được” Lâm Quân xoa má Lê Ngọc Linh, cười dịu dàng với cô. Lê Ngọc Linh nhìn theo bóng lưng của Lâm Quân, trong con mắt cô bùng lên một ngọn lửa quyết tâm, một loại lực. lượng mà người độc thân không hiểu được, đúng vậy, cô có thể làm được. “Xin chào, tôi là bạn của ông Lê Vân Hàng” “Vâng, về cuộc họp cổ đông lần này, tôi nghĩ chúng ta nhất định phải gặp mặt một lần” “Ừm, bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức tới đó” “OK” Trong một quán cà phê cao cấp có một người đàn ông cầm tạp chí, đeo kính râm đang ngồi trước cửa sổ kính, gọi một tách cà phê kiểu Hong Kong, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, như thể đang đợi ai đó. Mười phút sau, Lâm Quân mở cửa bước vào quán, anh nhìn quanh một vòng quanh quán. Trong quán ai nấy có đôi có cặp ngồi trò chuyện cùng nhau, chỉ duy nhất có một người đàn ông lẻ loi ngồi bên cửa sổ, anh cất bước đi tới gần người đó. “Xin chào ông, cho hỏi, ông là Robert phải không?” Người đàn ông gỡ cặp kính xuống, ông ta đứng lên, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh xem như thừa nhận. “Xin chào ông, tôi là Lâm Quân” Lâm Quân lễ phép giơ tay chào hỏi, người đàn ông cũng đưa tay lễ phép bắt lấy tay anh. “Chúng ta chỉ có nửa tiếng để trò chuyện” Robert lại nhìn đồng hồ và nói, sau đó ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. “Tôi biết, đại hội cổ đông công ty LX sắp bắt đầu, nhưng tôi tin rằng, nửa giờ sắp tới sẽ không khiến ngài thất vọng” Lâm Quân gật đầu, trên mặt lúc này treo một nụ cười như thể những chuyện này đã được anh dự đoán trước vậy. Nửa giờ sai, hai người rời khỏi quán cafe. “Chuyện lần này thành bại đều phải dựa vào ngài rồi” “Không cần khách khí, việc của ông Lê cũng chính là việc của tôi mà, trái lại tôi thấy cậu Lâm đây quả là tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn thật làm người ta ngưỡng mộ mà” “Quá khen” Lâm Quân cười khiêm tốn. Trong lòng Robert không khỏi tán thưởng thêm một câu, người trẻ tuổi được khen không kiêu, không nịnh nọt, cách làm việc ổn định, chắc chắn, nhưng lại không thiếu khôn khéo, mưu kế. Những lời nói kia cũng chẳng phải khuếch đại: “Vậy thôi, chào cậu, tôi đi trước” “Vâng, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta suôn sẻ.” Các cổ đông trong đại hội lần này đã lần lượt ngồi vào vị trí, bên Hà Dĩ Phong và Hạ Linh cũng xuất hiện trước mặt mọi người, hai người lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế ở phía trước Lê Vân Hàng. Các thành viên của đại hội đồng cổ đông bên dưới đã nhìn thấy Hạ Linh mấy lần, nhưng bọn họ đều biết mục đích của đại hội đồng cổ đông hôm nay thế nên làm sao có thể một người trẻ tuổi không biết cái gì như vậy ngăn cản được, hơn nữa trước đó còn có tin đồn cô ta không phải con ruột của Lê Vân Hàng, vai trò lần này của cô ta chẳng khác nào một con tốt thí, không, phải nói là một quả pháo hôi vì ít nhất con tốt vẫn còn tác dụng thực tế của nó. Hội đồng cổ đông cũng bày ra vẻ lắc đầu thở dài không thôi. Nhưng bọn họ vẫn còn kiêng dè chủ tịch Lê Vân Hàng, không ai biết ông đang thế nào, thái độ ra sao, ông ấy chẳng hề lên tiếng thanh minh chuyện dan díu với mấy người phụ nữ nên mấy người cũng chẳng dám ho he gì thêm. Mà trái lại Hạ Linh luôn bày ra vẻ không tán thành.