Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…
Chương 999
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 999 “Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, chúng tôi tự biết giải qu “Ừ, tốt” Lâm Quân gật đầu, người cảnh sát ấy tiếp tục đưa anh đi lên phía trước. Đi xuyên qua hành lang tối tăm, trong một phòng giam, Jackson đang dựa trên ghế không nói một tiếng nào. Lâm Quân nhìn về hướng lão ta qua khoảng cách giữa các ống thép trên cửa. dackson ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lâm Quân, ánh mắt lão ta bỗng trở nên hung hăng. Lão ta nghiến răng, hận không thể lập tức băm thây xé xách Lâm Quân ra thành từng mảnh: “Suy cho cùng tôi đã đánh giá thấp anh” “Không, ông như vậy là tự mình tạo nghiệp không thể sống. Khi ông ra tay với Nhật Linh, tôi đã chắc chắn mình sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này” Lâm Quân nhíu mày, hạng người như .Jackson cho dù vào lúc nào cũng sẽ không biết cuối cùng mình đã thua ở đâu. “Lê Nhật Linh! Hừ. Lâm quân, anh cũng không phải là người đánh đâu thắng đó.” Jackson nở nụ cười lạh lẽo, đôi mắt lóe lên ý sâu xa không để cho người khác hiểu được, dường như là một con thú săn mồi. Lúc này lão ta giống như đang hưởng thụ sự căng thẳng lo lắng của Lâm Quân hơn là so với sự tức giận phẫn nộ của mình. “Ông có ý gì?” Đôi mắt Lâm Quân rất sâu sắc, đôi bàn tay siết chặt lại thành hình nắm đấm. “Cậu căng thẳng cái gì? Bây giờ tôi đã ở trong đây rồi” Ngoài miệng thì Jackson nói như vậy, nhưng nụ cười lạnh lùng trong đôi mắt lão ta lại không hề giảm đi chút nào, giống như đang giấu diếm một bí mật vô cùng lớn của Nhật Linh. “Tôi chắc chắn sẽ không để ông ra khỏi đây nữa” Lâm Quân cười thản nhiên, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính. Nếu như thả Jackson ra ngoài, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng theo như hành vi phạm tội của Jackson, e rằng cả đời này lão ta cũng không ra ngoài được nữa. “Cho dù tôi chết đi, các anh cũng sẽ không sống tốt được đâu. Còn cả cục cưng của anh nữa, tôi sẽ không bỏ qua tất cả mọi thứ đâu!” “Lão già điên này!” “Số ba tiếp nhận thẩm vấn!” Hai người cảnh sát đi đến và mở phòng giam ra, Jackson đứng lên đi lướt qua Lâm Quân, trong ánh mắt còn mang theo ý cười mà không ai có thể hiểu được. “Lâm Quân!” Lê Nhật Linh lo lắng đi vào, vừa nãy Lâm Quân nói muốn tự đi vào một mình xem Jackson cho nên cô không đi vào theo anh. Sau đó cô nghe thấy tiếng anh gầm lên, lúc này mới vội vàng đi vào trong. Bây gườ anh đang đứng một mình trong nhà giam, dáng vẻ hồn bay phách lạc ấu thật sự khiến cho Lê Nhật Linh sợ nhảy cẵng lên. Cô yên lặng đi đến bên cạnh anh, sau đó kéo cánh tay anh lại. “Anh không sao.” Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, trong lòng vô cùng trống rỗng. Những lời nói của .Jackson giống như một lời nguyển rủa kỳ quái khiến trong lòng anh lo sợ bất an. Nhưng theo kế hoạch, có lẽ Jackson sắp tiêu đời rồi. Chắc là anh đã nghĩ nhiều thôi. Trong phòng thẩm vấn, Jackson đeo còng tay ngồi trước bàn, hai người cảnh sát đứng vững vàng bên cạnh lão ta. Bởi vì vừa nãy lão ta đã giành được lợi thế trong việc tranh cãi với Lâm Quân, cho nên lúc này tâm trạng vô cùng dễ chịu khoan khoái. Không nhìn thấy sự phẫn nộ tức giận của lão ta nữa, ngược lại còn đổi thành dáng vẻ không hề sợ hãi mà dựa lên ghế. Trên gương mặt của lão ta giống như được viết vài chữ lớn: “Cho dù anh có hỏi tôi như thế nào, có đánh chết tôi cũng không nhận” Lúc này chưa có cảnh sát thẩm vấn lão ta mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng bị cảnh sát đưa đến xuyên qua cửa sổ. Bóng dáng này vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi khiến trong lòng Jackson thấy căng thẳng. Cánh cửa chậm rãi mở ra, Andy đi vào trong phòng. Hắn ta cũng đeo còng tay, phía sau còn có hai cảnh sát.
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 999 “Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, chúng tôi tự biết giải qu “Ừ, tốt” Lâm Quân gật đầu, người cảnh sát ấy tiếp tục đưa anh đi lên phía trước. Đi xuyên qua hành lang tối tăm, trong một phòng giam, Jackson đang dựa trên ghế không nói một tiếng nào. Lâm Quân nhìn về hướng lão ta qua khoảng cách giữa các ống thép trên cửa. dackson ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lâm Quân, ánh mắt lão ta bỗng trở nên hung hăng. Lão ta nghiến răng, hận không thể lập tức băm thây xé xách Lâm Quân ra thành từng mảnh: “Suy cho cùng tôi đã đánh giá thấp anh” “Không, ông như vậy là tự mình tạo nghiệp không thể sống. Khi ông ra tay với Nhật Linh, tôi đã chắc chắn mình sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này” Lâm Quân nhíu mày, hạng người như .Jackson cho dù vào lúc nào cũng sẽ không biết cuối cùng mình đã thua ở đâu. “Lê Nhật Linh! Hừ. Lâm quân, anh cũng không phải là người đánh đâu thắng đó.” Jackson nở nụ cười lạh lẽo, đôi mắt lóe lên ý sâu xa không để cho người khác hiểu được, dường như là một con thú săn mồi. Lúc này lão ta giống như đang hưởng thụ sự căng thẳng lo lắng của Lâm Quân hơn là so với sự tức giận phẫn nộ của mình. “Ông có ý gì?” Đôi mắt Lâm Quân rất sâu sắc, đôi bàn tay siết chặt lại thành hình nắm đấm. “Cậu căng thẳng cái gì? Bây giờ tôi đã ở trong đây rồi” Ngoài miệng thì Jackson nói như vậy, nhưng nụ cười lạnh lùng trong đôi mắt lão ta lại không hề giảm đi chút nào, giống như đang giấu diếm một bí mật vô cùng lớn của Nhật Linh. “Tôi chắc chắn sẽ không để ông ra khỏi đây nữa” Lâm Quân cười thản nhiên, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính. Nếu như thả Jackson ra ngoài, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng theo như hành vi phạm tội của Jackson, e rằng cả đời này lão ta cũng không ra ngoài được nữa. “Cho dù tôi chết đi, các anh cũng sẽ không sống tốt được đâu. Còn cả cục cưng của anh nữa, tôi sẽ không bỏ qua tất cả mọi thứ đâu!” “Lão già điên này!” “Số ba tiếp nhận thẩm vấn!” Hai người cảnh sát đi đến và mở phòng giam ra, Jackson đứng lên đi lướt qua Lâm Quân, trong ánh mắt còn mang theo ý cười mà không ai có thể hiểu được. “Lâm Quân!” Lê Nhật Linh lo lắng đi vào, vừa nãy Lâm Quân nói muốn tự đi vào một mình xem Jackson cho nên cô không đi vào theo anh. Sau đó cô nghe thấy tiếng anh gầm lên, lúc này mới vội vàng đi vào trong. Bây gườ anh đang đứng một mình trong nhà giam, dáng vẻ hồn bay phách lạc ấu thật sự khiến cho Lê Nhật Linh sợ nhảy cẵng lên. Cô yên lặng đi đến bên cạnh anh, sau đó kéo cánh tay anh lại. “Anh không sao.” Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, trong lòng vô cùng trống rỗng. Những lời nói của .Jackson giống như một lời nguyển rủa kỳ quái khiến trong lòng anh lo sợ bất an. Nhưng theo kế hoạch, có lẽ Jackson sắp tiêu đời rồi. Chắc là anh đã nghĩ nhiều thôi. Trong phòng thẩm vấn, Jackson đeo còng tay ngồi trước bàn, hai người cảnh sát đứng vững vàng bên cạnh lão ta. Bởi vì vừa nãy lão ta đã giành được lợi thế trong việc tranh cãi với Lâm Quân, cho nên lúc này tâm trạng vô cùng dễ chịu khoan khoái. Không nhìn thấy sự phẫn nộ tức giận của lão ta nữa, ngược lại còn đổi thành dáng vẻ không hề sợ hãi mà dựa lên ghế. Trên gương mặt của lão ta giống như được viết vài chữ lớn: “Cho dù anh có hỏi tôi như thế nào, có đánh chết tôi cũng không nhận” Lúc này chưa có cảnh sát thẩm vấn lão ta mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng bị cảnh sát đưa đến xuyên qua cửa sổ. Bóng dáng này vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi khiến trong lòng Jackson thấy căng thẳng. Cánh cửa chậm rãi mở ra, Andy đi vào trong phòng. Hắn ta cũng đeo còng tay, phía sau còn có hai cảnh sát.
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 999 “Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, chúng tôi tự biết giải qu “Ừ, tốt” Lâm Quân gật đầu, người cảnh sát ấy tiếp tục đưa anh đi lên phía trước. Đi xuyên qua hành lang tối tăm, trong một phòng giam, Jackson đang dựa trên ghế không nói một tiếng nào. Lâm Quân nhìn về hướng lão ta qua khoảng cách giữa các ống thép trên cửa. dackson ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lâm Quân, ánh mắt lão ta bỗng trở nên hung hăng. Lão ta nghiến răng, hận không thể lập tức băm thây xé xách Lâm Quân ra thành từng mảnh: “Suy cho cùng tôi đã đánh giá thấp anh” “Không, ông như vậy là tự mình tạo nghiệp không thể sống. Khi ông ra tay với Nhật Linh, tôi đã chắc chắn mình sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này” Lâm Quân nhíu mày, hạng người như .Jackson cho dù vào lúc nào cũng sẽ không biết cuối cùng mình đã thua ở đâu. “Lê Nhật Linh! Hừ. Lâm quân, anh cũng không phải là người đánh đâu thắng đó.” Jackson nở nụ cười lạh lẽo, đôi mắt lóe lên ý sâu xa không để cho người khác hiểu được, dường như là một con thú săn mồi. Lúc này lão ta giống như đang hưởng thụ sự căng thẳng lo lắng của Lâm Quân hơn là so với sự tức giận phẫn nộ của mình. “Ông có ý gì?” Đôi mắt Lâm Quân rất sâu sắc, đôi bàn tay siết chặt lại thành hình nắm đấm. “Cậu căng thẳng cái gì? Bây giờ tôi đã ở trong đây rồi” Ngoài miệng thì Jackson nói như vậy, nhưng nụ cười lạnh lùng trong đôi mắt lão ta lại không hề giảm đi chút nào, giống như đang giấu diếm một bí mật vô cùng lớn của Nhật Linh. “Tôi chắc chắn sẽ không để ông ra khỏi đây nữa” Lâm Quân cười thản nhiên, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính. Nếu như thả Jackson ra ngoài, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng theo như hành vi phạm tội của Jackson, e rằng cả đời này lão ta cũng không ra ngoài được nữa. “Cho dù tôi chết đi, các anh cũng sẽ không sống tốt được đâu. Còn cả cục cưng của anh nữa, tôi sẽ không bỏ qua tất cả mọi thứ đâu!” “Lão già điên này!” “Số ba tiếp nhận thẩm vấn!” Hai người cảnh sát đi đến và mở phòng giam ra, Jackson đứng lên đi lướt qua Lâm Quân, trong ánh mắt còn mang theo ý cười mà không ai có thể hiểu được. “Lâm Quân!” Lê Nhật Linh lo lắng đi vào, vừa nãy Lâm Quân nói muốn tự đi vào một mình xem Jackson cho nên cô không đi vào theo anh. Sau đó cô nghe thấy tiếng anh gầm lên, lúc này mới vội vàng đi vào trong. Bây gườ anh đang đứng một mình trong nhà giam, dáng vẻ hồn bay phách lạc ấu thật sự khiến cho Lê Nhật Linh sợ nhảy cẵng lên. Cô yên lặng đi đến bên cạnh anh, sau đó kéo cánh tay anh lại. “Anh không sao.” Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, trong lòng vô cùng trống rỗng. Những lời nói của .Jackson giống như một lời nguyển rủa kỳ quái khiến trong lòng anh lo sợ bất an. Nhưng theo kế hoạch, có lẽ Jackson sắp tiêu đời rồi. Chắc là anh đã nghĩ nhiều thôi. Trong phòng thẩm vấn, Jackson đeo còng tay ngồi trước bàn, hai người cảnh sát đứng vững vàng bên cạnh lão ta. Bởi vì vừa nãy lão ta đã giành được lợi thế trong việc tranh cãi với Lâm Quân, cho nên lúc này tâm trạng vô cùng dễ chịu khoan khoái. Không nhìn thấy sự phẫn nộ tức giận của lão ta nữa, ngược lại còn đổi thành dáng vẻ không hề sợ hãi mà dựa lên ghế. Trên gương mặt của lão ta giống như được viết vài chữ lớn: “Cho dù anh có hỏi tôi như thế nào, có đánh chết tôi cũng không nhận” Lúc này chưa có cảnh sát thẩm vấn lão ta mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng bị cảnh sát đưa đến xuyên qua cửa sổ. Bóng dáng này vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi khiến trong lòng Jackson thấy căng thẳng. Cánh cửa chậm rãi mở ra, Andy đi vào trong phòng. Hắn ta cũng đeo còng tay, phía sau còn có hai cảnh sát.