Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…
Chương 1381
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1381“Cô Lê, mong cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút, tôi nói là tôi chỉ tới chăm sóc ba đứa nhỏ, nếu cô có bất mãn gì thì có thể lập tức đi vào nói với ba đứa nhỏ tôi không phải là mẹ Lê Nhật Linh của bọn chúng, mẹ của bọn chúng đã sớm rơi xuống vách núi chết rồi”Lâm Ảnh tức giận hét lên, cô muốn bỏ xuống quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng lúc có người đâm chọc vào trái tim cô, lòng tự ái của cô cũng không thể chịu được.“Cô Lê Minh Nguyệt bị Lâm Ảnh nói cho nghẹn lời, tức giận đến mặt đỏ tía tai, chỉ có thể nhìn Lâm Ảnh kéo vali hành lý quay người rời đi.Lúc này một người đàn ông áo đen đi qua bên cạnh Lâm Ảnh, nhìn Lâm Ảnh một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến Lâm Ảnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, hoặc là nói người này nhìn rất quen mắt.Lâm Ảnh kịp phản ứng lại, dường như cô đã gặp qua gã, hình như là ở chỗ .James. Cô dừng bước quay người lại, nhìn trong góc áo người đàn ông đó có giấu thứ gì, dựa vào trực giác thì cô cho rằng có thể là vũ khí, mà ánh mắt của người đàn ông đó đang hướng về phía Lê Minh Nguyệt.Lâm Ảnh vứt bỏ vali hành lý chạy tới, nói nghe thì chậm chứ thực ra mọi việc xảy ra rất nhanh, người đàn ông đó phát hiện bản thân bị lộ li nhanh chóng lấy con dao trong người ra đâm về phía Lê Minh Nguyệt, Lâm Ảnh thì xông tới chăn trước Lê Minh Nguyệt.“Áp Lê Minh Nguyệt ngây ngốc, đột nhiên phản ứng kịp kinh hoàng ôm lấy Lâm Ảnh.“Có ai không, giết người!”Lê Minh Nguyệt hô to, tay đỡ lấy phần lưng của Lâm Ảnh, lòng bàn †ay truyền đến một trận ấm áp.Dù sao cũng là ban ngày, người đàn ông cũng giật mình, nhìn bốn phía xung quanh thấy có một người qua đường chạy tới thì gã cũng vội buông con dao trong tay, hoảng hốt chạy trốn.“Máu, cô chảy máu rồi!”Lê Minh Nguyệt nhìn lòng bàn tay của mình, máu đỏ tươi sền sệt thấm đẫm tay cô, cô sợ hãi nhìn Lâm Ảnh, từng giọt mồ hôi trên trán Lâm Ảnh chầm chậm chảy xuống.“114, cô chịu đựng chút, tôi gọi 114.”Nước mắt Lê Minh Nguyệt nhanh chóng chảy xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra, run rẩy bấm gọi 114.Trong bệnh viện, Lê Minh Nguyệt cầm điện thoại khóc không thành tiếng.“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, em ở đâu, em sao vậy? Em nín đi đã, không tốt cho con đâu!”“Dĩ Phong!”Hà Dĩ Phong nghe tiếng khóc của Lê Minh Nguyệt thương tâm như thế thì lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, lo lắng không biết làm sao.“Sao vậy?”Hiếm khi thấy Hà Dĩ Phong có dáng vẻ này, Lâm Quân buông tách cà phê trong tay xuống, cũng có chút khẩn trương nhìn qua anh ta.Hà Dĩ Phong khoát tay, ra hiệu cho Lâm Quân đừng nói vội.“Hôm nay em tới nhà bác Lâm, sau đó gặp được một người muốn giết eml”“Cái gì? Em sao rồi, ai muốn giết em, em có sao không, con có sao không?”Hà Dĩ Phong kích động đi ra cửa, Lâm Quân cũng đi theo.“Hà Dĩ Phong, cậu từ đãi”Lâm Quân giữ chặt lấy anh ta, Hà Dĩ Phong dùng lực giấy dụa, hất tay Lâm Quân ra.“Cậu thả tôi ra!”“Dĩ Phong, anh đừng vội, em không sao!”
Chương 1381
“Cô Lê, mong cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút, tôi nói là tôi chỉ tới chăm sóc ba đứa nhỏ, nếu cô có bất mãn gì thì có thể lập tức đi vào nói với ba đứa nhỏ tôi không phải là mẹ Lê Nhật Linh của bọn chúng, mẹ của bọn chúng đã sớm rơi xuống vách núi chết rồi”
Lâm Ảnh tức giận hét lên, cô muốn bỏ xuống quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng lúc có người đâm chọc vào trái tim cô, lòng tự ái của cô cũng không thể chịu được.
“Cô Lê Minh Nguyệt bị Lâm Ảnh nói cho nghẹn lời, tức giận đến mặt đỏ tía tai, chỉ có thể nhìn Lâm Ảnh kéo vali hành lý quay người rời đi.
Lúc này một người đàn ông áo đen đi qua bên cạnh Lâm Ảnh, nhìn Lâm Ảnh một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến Lâm Ảnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, hoặc là nói người này nhìn rất quen mắt.
Lâm Ảnh kịp phản ứng lại, dường như cô đã gặp qua gã, hình như là ở chỗ .James. Cô dừng bước quay người lại, nhìn trong góc áo người đàn ông đó có giấu thứ gì, dựa vào trực giác thì cô cho rằng có thể là vũ khí, mà ánh mắt của người đàn ông đó đang hướng về phía Lê Minh Nguyệt.
Lâm Ảnh vứt bỏ vali hành lý chạy tới, nói nghe thì chậm chứ thực ra mọi việc xảy ra rất nhanh, người đàn ông đó phát hiện bản thân bị lộ li nhanh chóng lấy con dao trong người ra đâm về phía Lê Minh Nguyệt, Lâm Ảnh thì xông tới chăn trước Lê Minh Nguyệt.
“Áp Lê Minh Nguyệt ngây ngốc, đột nhiên phản ứng kịp kinh hoàng ôm lấy Lâm Ảnh.
“Có ai không, giết người!”
Lê Minh Nguyệt hô to, tay đỡ lấy phần lưng của Lâm Ảnh, lòng bàn †ay truyền đến một trận ấm áp.
Dù sao cũng là ban ngày, người đàn ông cũng giật mình, nhìn bốn phía xung quanh thấy có một người qua đường chạy tới thì gã cũng vội buông con dao trong tay, hoảng hốt chạy trốn.
“Máu, cô chảy máu rồi!”
Lê Minh Nguyệt nhìn lòng bàn tay của mình, máu đỏ tươi sền sệt thấm đẫm tay cô, cô sợ hãi nhìn Lâm Ảnh, từng giọt mồ hôi trên trán Lâm Ảnh chầm chậm chảy xuống.
“114, cô chịu đựng chút, tôi gọi 114.”
Nước mắt Lê Minh Nguyệt nhanh chóng chảy xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra, run rẩy bấm gọi 114.
Trong bệnh viện, Lê Minh Nguyệt cầm điện thoại khóc không thành tiếng.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, em ở đâu, em sao vậy? Em nín đi đã, không tốt cho con đâu!”
“Dĩ Phong!”
Hà Dĩ Phong nghe tiếng khóc của Lê Minh Nguyệt thương tâm như thế thì lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, lo lắng không biết làm sao.
“Sao vậy?”
Hiếm khi thấy Hà Dĩ Phong có dáng vẻ này, Lâm Quân buông tách cà phê trong tay xuống, cũng có chút khẩn trương nhìn qua anh ta.
Hà Dĩ Phong khoát tay, ra hiệu cho Lâm Quân đừng nói vội.
“Hôm nay em tới nhà bác Lâm, sau đó gặp được một người muốn giết eml”
“Cái gì? Em sao rồi, ai muốn giết em, em có sao không, con có sao không?”
Hà Dĩ Phong kích động đi ra cửa, Lâm Quân cũng đi theo.
“Hà Dĩ Phong, cậu từ đãi”
Lâm Quân giữ chặt lấy anh ta, Hà Dĩ Phong dùng lực giấy dụa, hất tay Lâm Quân ra.
“Cậu thả tôi ra!”
“Dĩ Phong, anh đừng vội, em không sao!”
Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1381“Cô Lê, mong cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút, tôi nói là tôi chỉ tới chăm sóc ba đứa nhỏ, nếu cô có bất mãn gì thì có thể lập tức đi vào nói với ba đứa nhỏ tôi không phải là mẹ Lê Nhật Linh của bọn chúng, mẹ của bọn chúng đã sớm rơi xuống vách núi chết rồi”Lâm Ảnh tức giận hét lên, cô muốn bỏ xuống quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng lúc có người đâm chọc vào trái tim cô, lòng tự ái của cô cũng không thể chịu được.“Cô Lê Minh Nguyệt bị Lâm Ảnh nói cho nghẹn lời, tức giận đến mặt đỏ tía tai, chỉ có thể nhìn Lâm Ảnh kéo vali hành lý quay người rời đi.Lúc này một người đàn ông áo đen đi qua bên cạnh Lâm Ảnh, nhìn Lâm Ảnh một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến Lâm Ảnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, hoặc là nói người này nhìn rất quen mắt.Lâm Ảnh kịp phản ứng lại, dường như cô đã gặp qua gã, hình như là ở chỗ .James. Cô dừng bước quay người lại, nhìn trong góc áo người đàn ông đó có giấu thứ gì, dựa vào trực giác thì cô cho rằng có thể là vũ khí, mà ánh mắt của người đàn ông đó đang hướng về phía Lê Minh Nguyệt.Lâm Ảnh vứt bỏ vali hành lý chạy tới, nói nghe thì chậm chứ thực ra mọi việc xảy ra rất nhanh, người đàn ông đó phát hiện bản thân bị lộ li nhanh chóng lấy con dao trong người ra đâm về phía Lê Minh Nguyệt, Lâm Ảnh thì xông tới chăn trước Lê Minh Nguyệt.“Áp Lê Minh Nguyệt ngây ngốc, đột nhiên phản ứng kịp kinh hoàng ôm lấy Lâm Ảnh.“Có ai không, giết người!”Lê Minh Nguyệt hô to, tay đỡ lấy phần lưng của Lâm Ảnh, lòng bàn †ay truyền đến một trận ấm áp.Dù sao cũng là ban ngày, người đàn ông cũng giật mình, nhìn bốn phía xung quanh thấy có một người qua đường chạy tới thì gã cũng vội buông con dao trong tay, hoảng hốt chạy trốn.“Máu, cô chảy máu rồi!”Lê Minh Nguyệt nhìn lòng bàn tay của mình, máu đỏ tươi sền sệt thấm đẫm tay cô, cô sợ hãi nhìn Lâm Ảnh, từng giọt mồ hôi trên trán Lâm Ảnh chầm chậm chảy xuống.“114, cô chịu đựng chút, tôi gọi 114.”Nước mắt Lê Minh Nguyệt nhanh chóng chảy xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra, run rẩy bấm gọi 114.Trong bệnh viện, Lê Minh Nguyệt cầm điện thoại khóc không thành tiếng.“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, em ở đâu, em sao vậy? Em nín đi đã, không tốt cho con đâu!”“Dĩ Phong!”Hà Dĩ Phong nghe tiếng khóc của Lê Minh Nguyệt thương tâm như thế thì lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, lo lắng không biết làm sao.“Sao vậy?”Hiếm khi thấy Hà Dĩ Phong có dáng vẻ này, Lâm Quân buông tách cà phê trong tay xuống, cũng có chút khẩn trương nhìn qua anh ta.Hà Dĩ Phong khoát tay, ra hiệu cho Lâm Quân đừng nói vội.“Hôm nay em tới nhà bác Lâm, sau đó gặp được một người muốn giết eml”“Cái gì? Em sao rồi, ai muốn giết em, em có sao không, con có sao không?”Hà Dĩ Phong kích động đi ra cửa, Lâm Quân cũng đi theo.“Hà Dĩ Phong, cậu từ đãi”Lâm Quân giữ chặt lấy anh ta, Hà Dĩ Phong dùng lực giấy dụa, hất tay Lâm Quân ra.“Cậu thả tôi ra!”“Dĩ Phong, anh đừng vội, em không sao!”