Tác giả:

Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…

Chương 1691

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1691Vốn là Lâm Hạ Ly cực kỳ hời hợt trong việc học, vậy nên chuyện học hành của cô bé cực kỳ bết bát, song cô lại được di truyền mã gen cực kỳ xuất chúng của bố mẽ, vừa thông minh nên cô chỉ cần ngày một cố gắng là đã có thể bổ túc toàn bộ mớ kiến thức đã bị rơi rớt này.Những tri thức khó nhằn ấy, cô bé chỉ cần tập trung toàn bộ chất xám vào đó và ngâm cứu. Cô gái nhỏ này cũng rất chịu thương chịu khó, thường xuyên nhất quyết phải thấu tỏ toàn bộ kiến thức học trong ngày hôm ấy thì mới chịu lên giường nằm ngủ.Trong lúc ấy, dăm ba bận Lê Nhật Linh sẽ vào phòng cô xem cô bé thế nào, đưa cho Lâm Hạ Ly ít cạnh mình nấu hoặc ly cà phê mình tự pha. Nhìn thấy Lâm Hạ Ly cố gắng đến vậy, Lê Nhật Linh cảm thấy vui mừng vô cùng, xem ra, những lời ngày ấy cô nói hẳn đã có tác dụng.Thời gian cứ ngày rồi lại đêm trôi dăm ba lượt, Lâm Hạ Ly bận túi bụi trong mớ sách vở và bài tập, đến tận cuối kỳ, số bài tập của các môn ngày càng choáng ngợp. Cũng trong khoảng thời gian này, thành tích của cô bé trong lớp học đã lọt hẳn vào top mười, chủ nhiệm lớp cực kỳ ngỡ ngàng, khó mà ngờ được cô bé lại chịu khó tiên tiến trong học tập như vậy.Chạng vạng, Lâm Hạ Ly lấp ló sau chồng tập vở ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chiều chiếu bên ngoài cửa sổ, cô bé nghĩ đến Hạ Gia Huy, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung cậu. Không biết khi nào Hạ Gia Huy mới trở lại được đây, cô bé nghĩ vẩn vơ, Hạ Gia Huy hẳn cũng rất khát khao bản thân cậu sẽ có một ngày mà khi ấy cậu cũng có thể nhàn nhã ngồi ngắm trời chiều bóng ngả về tây như thế này nhỉ.Học tập cực khổ mấy ngày nay, khiến cho một Lâm Hạ Ly vốn đã gầy gò mi nhon nhìn qua càng thêm mảnh mai yếu ớt, ấy vậy mà cô bé chưa bao giờ than khổ, nhưng mỗi ngày khi cô bé nhớ về Hạ Gia Huy, nhớ về những lần khi ngồi học cùng với cậu ấy, Lâm Hạ Ly luôn cảm giác được nỗi dày vò trong tim mình, cô bé không thể không dồn hết tinh thần vào việc học tập, chỉ có như thế nỗi nhớ nhung Hạ Gia Huy mới dần vơi bớt đi.Khi ánh nắng mặt trời vừa lên, Lâm Hạ Ly đã đến trường từ sớm, hồi Hạ Gia Huy vẫn còn ở đây, cô bé đã tập được thói quen này, bây giờ cũng vẫn như thế. Ngẩng đầu nhìn, trung tâm của ánh sáng mặt lóe ra luồng sáng rỡ, Lâm Hạ Ly cong khóe môi, bấy giờ cô bé mới phát hiện, thì ra ánh nắng mặt trời đẹp như thế, bởi nó cho con người ta một niềm hy vọng vô hạn, trong nỗi chờ đợi dài đằng đẵng, Lâm Hạ Ly mới nhận ra chính ánh mặt trời ấy đã tiếp thêm cho cô bé lòng can đảm cùng kiên trì lớn nhất, cô bé nhìn thấy mặt trời là nhớ ngay về Hạ Gia Huy, cậu ấy thật sự rất giống ánh mặt trời, thế nên mỗi một ngày qua Lâm Hạ Ly phải nhìn thấy ánh sáng mặt trời mới có thêm can đảm mà chờ Hạ Gia Huy. Cô bé tin rằng, Hạ Gia Huy rồi sẽ trở về thôi.Lâm Hạ Ly chầm chậm bước đi thong thả vào lớp học, nhìn thấy một dáng hình cao lớn gầy gò đứng trước cửa cực kỳ bắt mắt. Cả người Lâm Hạ Ly ngơ ngác, chẳng dám tin tưởng hai mắt của mình nữa. Đây là ai vậy chứ? Là Hạ Gia Huy mà mình ngày đêm mong nhớ đây sao? Gần như trong chớp mắt, hai hàng nước mắt của Lâm Hạ Ly xuôi dòng mà chảy, chẳng cách nào ngơi.Hạ Gia Huy đứng ngay trước cửa, trông thấy cô bé, khuôn mặt hiện lên ý cười, cả người tỏa đầy hơi thở rạng ngời như ánh dương.Đúng vậy, cậu đã trở lại rồi. Không còn bố mẹ, không còn gì cả, chỉ còn lại một cô bé ngốc nghếch vẫn hằng trông chờ cậu.Bao ngày qua, cậu trằn trọc, mắt nhắm tịt hay mở to thì đều trông thấy chân dung của Lâm Hạ Ly, trước mắt gần như choán đầy dáng vẻ cùng âm thanh cười đùa thoải mái của cô bé, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười hì hì bảo rằng cậu hãy làm quản gia riêng của cô bé đi.Đã có lần, Hạ Gia Huy nghĩ rằng, nếu cậu không giữ lời hứa với Lâm Hạ Ly, chính cậu cũng nào dám tưởng tượng rồi có một ngày mà giờ đây khi mình đã chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cậu không biết mình liệu có chút can đảm nào để thực hiện lời hứa về tương lai với cô bé hay không.Có khi cậu sẽ nghĩ phải buông bỏ thôi, phải bỏ học, phải rời xa Lâm Hạ Ly. Cậu rồi sẽ muốn chạy trốn đến một thành thị khác. Nhưng lý trí nói cho cậu rằng không được, cậu phát hiện rằng chính cậu chẳng thể nào quên được cô bé, thậm chí cậu còn vừa ăn sáng vừa nhớ đến cô nữa.

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1691Vốn là Lâm Hạ Ly cực kỳ hời hợt trong việc học, vậy nên chuyện học hành của cô bé cực kỳ bết bát, song cô lại được di truyền mã gen cực kỳ xuất chúng của bố mẽ, vừa thông minh nên cô chỉ cần ngày một cố gắng là đã có thể bổ túc toàn bộ mớ kiến thức đã bị rơi rớt này.Những tri thức khó nhằn ấy, cô bé chỉ cần tập trung toàn bộ chất xám vào đó và ngâm cứu. Cô gái nhỏ này cũng rất chịu thương chịu khó, thường xuyên nhất quyết phải thấu tỏ toàn bộ kiến thức học trong ngày hôm ấy thì mới chịu lên giường nằm ngủ.Trong lúc ấy, dăm ba bận Lê Nhật Linh sẽ vào phòng cô xem cô bé thế nào, đưa cho Lâm Hạ Ly ít cạnh mình nấu hoặc ly cà phê mình tự pha. Nhìn thấy Lâm Hạ Ly cố gắng đến vậy, Lê Nhật Linh cảm thấy vui mừng vô cùng, xem ra, những lời ngày ấy cô nói hẳn đã có tác dụng.Thời gian cứ ngày rồi lại đêm trôi dăm ba lượt, Lâm Hạ Ly bận túi bụi trong mớ sách vở và bài tập, đến tận cuối kỳ, số bài tập của các môn ngày càng choáng ngợp. Cũng trong khoảng thời gian này, thành tích của cô bé trong lớp học đã lọt hẳn vào top mười, chủ nhiệm lớp cực kỳ ngỡ ngàng, khó mà ngờ được cô bé lại chịu khó tiên tiến trong học tập như vậy.Chạng vạng, Lâm Hạ Ly lấp ló sau chồng tập vở ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chiều chiếu bên ngoài cửa sổ, cô bé nghĩ đến Hạ Gia Huy, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung cậu. Không biết khi nào Hạ Gia Huy mới trở lại được đây, cô bé nghĩ vẩn vơ, Hạ Gia Huy hẳn cũng rất khát khao bản thân cậu sẽ có một ngày mà khi ấy cậu cũng có thể nhàn nhã ngồi ngắm trời chiều bóng ngả về tây như thế này nhỉ.Học tập cực khổ mấy ngày nay, khiến cho một Lâm Hạ Ly vốn đã gầy gò mi nhon nhìn qua càng thêm mảnh mai yếu ớt, ấy vậy mà cô bé chưa bao giờ than khổ, nhưng mỗi ngày khi cô bé nhớ về Hạ Gia Huy, nhớ về những lần khi ngồi học cùng với cậu ấy, Lâm Hạ Ly luôn cảm giác được nỗi dày vò trong tim mình, cô bé không thể không dồn hết tinh thần vào việc học tập, chỉ có như thế nỗi nhớ nhung Hạ Gia Huy mới dần vơi bớt đi.Khi ánh nắng mặt trời vừa lên, Lâm Hạ Ly đã đến trường từ sớm, hồi Hạ Gia Huy vẫn còn ở đây, cô bé đã tập được thói quen này, bây giờ cũng vẫn như thế. Ngẩng đầu nhìn, trung tâm của ánh sáng mặt lóe ra luồng sáng rỡ, Lâm Hạ Ly cong khóe môi, bấy giờ cô bé mới phát hiện, thì ra ánh nắng mặt trời đẹp như thế, bởi nó cho con người ta một niềm hy vọng vô hạn, trong nỗi chờ đợi dài đằng đẵng, Lâm Hạ Ly mới nhận ra chính ánh mặt trời ấy đã tiếp thêm cho cô bé lòng can đảm cùng kiên trì lớn nhất, cô bé nhìn thấy mặt trời là nhớ ngay về Hạ Gia Huy, cậu ấy thật sự rất giống ánh mặt trời, thế nên mỗi một ngày qua Lâm Hạ Ly phải nhìn thấy ánh sáng mặt trời mới có thêm can đảm mà chờ Hạ Gia Huy. Cô bé tin rằng, Hạ Gia Huy rồi sẽ trở về thôi.Lâm Hạ Ly chầm chậm bước đi thong thả vào lớp học, nhìn thấy một dáng hình cao lớn gầy gò đứng trước cửa cực kỳ bắt mắt. Cả người Lâm Hạ Ly ngơ ngác, chẳng dám tin tưởng hai mắt của mình nữa. Đây là ai vậy chứ? Là Hạ Gia Huy mà mình ngày đêm mong nhớ đây sao? Gần như trong chớp mắt, hai hàng nước mắt của Lâm Hạ Ly xuôi dòng mà chảy, chẳng cách nào ngơi.Hạ Gia Huy đứng ngay trước cửa, trông thấy cô bé, khuôn mặt hiện lên ý cười, cả người tỏa đầy hơi thở rạng ngời như ánh dương.Đúng vậy, cậu đã trở lại rồi. Không còn bố mẹ, không còn gì cả, chỉ còn lại một cô bé ngốc nghếch vẫn hằng trông chờ cậu.Bao ngày qua, cậu trằn trọc, mắt nhắm tịt hay mở to thì đều trông thấy chân dung của Lâm Hạ Ly, trước mắt gần như choán đầy dáng vẻ cùng âm thanh cười đùa thoải mái của cô bé, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười hì hì bảo rằng cậu hãy làm quản gia riêng của cô bé đi.Đã có lần, Hạ Gia Huy nghĩ rằng, nếu cậu không giữ lời hứa với Lâm Hạ Ly, chính cậu cũng nào dám tưởng tượng rồi có một ngày mà giờ đây khi mình đã chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cậu không biết mình liệu có chút can đảm nào để thực hiện lời hứa về tương lai với cô bé hay không.Có khi cậu sẽ nghĩ phải buông bỏ thôi, phải bỏ học, phải rời xa Lâm Hạ Ly. Cậu rồi sẽ muốn chạy trốn đến một thành thị khác. Nhưng lý trí nói cho cậu rằng không được, cậu phát hiện rằng chính cậu chẳng thể nào quên được cô bé, thậm chí cậu còn vừa ăn sáng vừa nhớ đến cô nữa.

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1691Vốn là Lâm Hạ Ly cực kỳ hời hợt trong việc học, vậy nên chuyện học hành của cô bé cực kỳ bết bát, song cô lại được di truyền mã gen cực kỳ xuất chúng của bố mẽ, vừa thông minh nên cô chỉ cần ngày một cố gắng là đã có thể bổ túc toàn bộ mớ kiến thức đã bị rơi rớt này.Những tri thức khó nhằn ấy, cô bé chỉ cần tập trung toàn bộ chất xám vào đó và ngâm cứu. Cô gái nhỏ này cũng rất chịu thương chịu khó, thường xuyên nhất quyết phải thấu tỏ toàn bộ kiến thức học trong ngày hôm ấy thì mới chịu lên giường nằm ngủ.Trong lúc ấy, dăm ba bận Lê Nhật Linh sẽ vào phòng cô xem cô bé thế nào, đưa cho Lâm Hạ Ly ít cạnh mình nấu hoặc ly cà phê mình tự pha. Nhìn thấy Lâm Hạ Ly cố gắng đến vậy, Lê Nhật Linh cảm thấy vui mừng vô cùng, xem ra, những lời ngày ấy cô nói hẳn đã có tác dụng.Thời gian cứ ngày rồi lại đêm trôi dăm ba lượt, Lâm Hạ Ly bận túi bụi trong mớ sách vở và bài tập, đến tận cuối kỳ, số bài tập của các môn ngày càng choáng ngợp. Cũng trong khoảng thời gian này, thành tích của cô bé trong lớp học đã lọt hẳn vào top mười, chủ nhiệm lớp cực kỳ ngỡ ngàng, khó mà ngờ được cô bé lại chịu khó tiên tiến trong học tập như vậy.Chạng vạng, Lâm Hạ Ly lấp ló sau chồng tập vở ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chiều chiếu bên ngoài cửa sổ, cô bé nghĩ đến Hạ Gia Huy, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung cậu. Không biết khi nào Hạ Gia Huy mới trở lại được đây, cô bé nghĩ vẩn vơ, Hạ Gia Huy hẳn cũng rất khát khao bản thân cậu sẽ có một ngày mà khi ấy cậu cũng có thể nhàn nhã ngồi ngắm trời chiều bóng ngả về tây như thế này nhỉ.Học tập cực khổ mấy ngày nay, khiến cho một Lâm Hạ Ly vốn đã gầy gò mi nhon nhìn qua càng thêm mảnh mai yếu ớt, ấy vậy mà cô bé chưa bao giờ than khổ, nhưng mỗi ngày khi cô bé nhớ về Hạ Gia Huy, nhớ về những lần khi ngồi học cùng với cậu ấy, Lâm Hạ Ly luôn cảm giác được nỗi dày vò trong tim mình, cô bé không thể không dồn hết tinh thần vào việc học tập, chỉ có như thế nỗi nhớ nhung Hạ Gia Huy mới dần vơi bớt đi.Khi ánh nắng mặt trời vừa lên, Lâm Hạ Ly đã đến trường từ sớm, hồi Hạ Gia Huy vẫn còn ở đây, cô bé đã tập được thói quen này, bây giờ cũng vẫn như thế. Ngẩng đầu nhìn, trung tâm của ánh sáng mặt lóe ra luồng sáng rỡ, Lâm Hạ Ly cong khóe môi, bấy giờ cô bé mới phát hiện, thì ra ánh nắng mặt trời đẹp như thế, bởi nó cho con người ta một niềm hy vọng vô hạn, trong nỗi chờ đợi dài đằng đẵng, Lâm Hạ Ly mới nhận ra chính ánh mặt trời ấy đã tiếp thêm cho cô bé lòng can đảm cùng kiên trì lớn nhất, cô bé nhìn thấy mặt trời là nhớ ngay về Hạ Gia Huy, cậu ấy thật sự rất giống ánh mặt trời, thế nên mỗi một ngày qua Lâm Hạ Ly phải nhìn thấy ánh sáng mặt trời mới có thêm can đảm mà chờ Hạ Gia Huy. Cô bé tin rằng, Hạ Gia Huy rồi sẽ trở về thôi.Lâm Hạ Ly chầm chậm bước đi thong thả vào lớp học, nhìn thấy một dáng hình cao lớn gầy gò đứng trước cửa cực kỳ bắt mắt. Cả người Lâm Hạ Ly ngơ ngác, chẳng dám tin tưởng hai mắt của mình nữa. Đây là ai vậy chứ? Là Hạ Gia Huy mà mình ngày đêm mong nhớ đây sao? Gần như trong chớp mắt, hai hàng nước mắt của Lâm Hạ Ly xuôi dòng mà chảy, chẳng cách nào ngơi.Hạ Gia Huy đứng ngay trước cửa, trông thấy cô bé, khuôn mặt hiện lên ý cười, cả người tỏa đầy hơi thở rạng ngời như ánh dương.Đúng vậy, cậu đã trở lại rồi. Không còn bố mẹ, không còn gì cả, chỉ còn lại một cô bé ngốc nghếch vẫn hằng trông chờ cậu.Bao ngày qua, cậu trằn trọc, mắt nhắm tịt hay mở to thì đều trông thấy chân dung của Lâm Hạ Ly, trước mắt gần như choán đầy dáng vẻ cùng âm thanh cười đùa thoải mái của cô bé, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười hì hì bảo rằng cậu hãy làm quản gia riêng của cô bé đi.Đã có lần, Hạ Gia Huy nghĩ rằng, nếu cậu không giữ lời hứa với Lâm Hạ Ly, chính cậu cũng nào dám tưởng tượng rồi có một ngày mà giờ đây khi mình đã chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cậu không biết mình liệu có chút can đảm nào để thực hiện lời hứa về tương lai với cô bé hay không.Có khi cậu sẽ nghĩ phải buông bỏ thôi, phải bỏ học, phải rời xa Lâm Hạ Ly. Cậu rồi sẽ muốn chạy trốn đến một thành thị khác. Nhưng lý trí nói cho cậu rằng không được, cậu phát hiện rằng chính cậu chẳng thể nào quên được cô bé, thậm chí cậu còn vừa ăn sáng vừa nhớ đến cô nữa.

Chương 1691