Chương 1. Một sớm trở thành kẻ mất nước. Ba tháng vây thành, cuối cùng cổng Đồ Đô thành - nơi được xưng tụng vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ ầm ầm sập xuống, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa. Ngọc Dao quốc, cuối cùng trở thành vong quốc. Đại Tướng quân Kỷ Ninh cưỡi trên lưng ngựa, lạnh nhạt nhìn mười vạn đại quân dưới trướng đang hừng hực khí thế giương vũ khí lao qua cổng thành. Hắn thong dong cưỡi ngựa, hướng cổng thành mà đi như thể đang tản bộ. Binh sĩ đang chém gϊếŧ đến đỏ mắt thấy hắn lập tức tránh xa, nhường ra một khoảng đường rộng. Kẻ nào cũng biết Đại Tướng quân Kỷ Ninh thủ đoạn tàn nhẫn, gϊếŧ người so với ăn cơm còn tùy ý hơn, một lệnh truyền ra người nghe sợ vỡ mật, tránh nhanh còn sợ không kịp. Kỷ Ninh đối với loại phản xạ này đã quen, không thèm để mắt tới đám binh sĩ, hướng cổng thành mà đi tới. Chẳng ngờ, ở phía dưới cửa thành, ngựa của hắn lại có kẻ cả gan chặn lại. Một bàn tay bắt lấy vó ngựa. Hắn cúi đầu nhìn xuống, người nọ một thân bạch y nhuốm đầy máu…
Chương 18: Ngươi Nên Trở Về Dưỡng Thương Cho Tốt.
[Quyển 1] Tru Tâm Chi TộiTác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcChương 1. Một sớm trở thành kẻ mất nước. Ba tháng vây thành, cuối cùng cổng Đồ Đô thành - nơi được xưng tụng vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ ầm ầm sập xuống, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa. Ngọc Dao quốc, cuối cùng trở thành vong quốc. Đại Tướng quân Kỷ Ninh cưỡi trên lưng ngựa, lạnh nhạt nhìn mười vạn đại quân dưới trướng đang hừng hực khí thế giương vũ khí lao qua cổng thành. Hắn thong dong cưỡi ngựa, hướng cổng thành mà đi như thể đang tản bộ. Binh sĩ đang chém gϊếŧ đến đỏ mắt thấy hắn lập tức tránh xa, nhường ra một khoảng đường rộng. Kẻ nào cũng biết Đại Tướng quân Kỷ Ninh thủ đoạn tàn nhẫn, gϊếŧ người so với ăn cơm còn tùy ý hơn, một lệnh truyền ra người nghe sợ vỡ mật, tránh nhanh còn sợ không kịp. Kỷ Ninh đối với loại phản xạ này đã quen, không thèm để mắt tới đám binh sĩ, hướng cổng thành mà đi tới. Chẳng ngờ, ở phía dưới cửa thành, ngựa của hắn lại có kẻ cả gan chặn lại. Một bàn tay bắt lấy vó ngựa. Hắn cúi đầu nhìn xuống, người nọ một thân bạch y nhuốm đầy máu… Chương 18. Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.Tuyết rơi ngày một lớn, đến quá nửa đêm vẫn không thấy ngừng. Giữa màn tuyết trắng xóa ấy, thân ảnh đĩnh bạt như chìm vào trong tuyết, ngày một bị tuyết đọng thật dày che khuất.Bạch Thanh Nhan đã sớm không duy trì nổi, đầu rũ xuống lại cường ngạnh ngẩng lên. Tri giác chẳng còn nhưng y vẫn một mực duy trì tư thế, không dám lơi lỏng. Y chỉ sợ nếu thật sự ngã xuống thì sẽ không thể nào vực dậy được nữa.Cách đó không xa, trong đại điện, thanh âm cạn chén lanh canh hòa vào tiếng cười nói ồn ã vọng tới. Suốt đêm đều có người chạy tới chạy lui... Cừu sữa nướng vàng ruộm, canh thịt hầm nghi ngút khói. Từng vò rượu lớn được binh lính vác trên vai, hương rượu tỏa ra thơm nồng.Bạch Thanh Nhan chợt có chút buồn nôn. Y không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn là thứ gì, khi nào. Những thứ ít ỏi được cấp, y đều lén giao cho nhóm tù binh Ngọc Dao. Hiện tại, trong bụng y như có lưỡi dao cắt qua, đau thắt lại.Nơi Nhiễm Trần thiết yến hội cách phòng Kỷ Ninh chỉ khoảng mấy chục bước. Tại Đại điện, Hoàng thất Ngọc Dao đang xem vũ nhạc, từ những ô cửa sổ, ánh sáng lan tràn rực rỡ. Tiếng nhạc thanh thoát, tiếng hát, tiếng cười nói lẫn trong gió vang ra xa.Cứ một lát lại có người vác vò rượu lớn chạy qua. Một binh sĩ chạy quá nhanh, không nhìn mà vướng phải Bạch Thanh Nhan đang quỳ. Gã "Ai nha" một tiếng, vò rượu rơi xuống, rượu trắng chảy lênh láng trên nền tuyết."Ngươi!", mắt thấy sắp bị trách phạt, tên lính sợ tới mức mặt tái xanh. Quay đầu thấy Bạch Thanh Nhan, gã thét lớn:"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"Xương bánh chè như thể bị kim đâm vào, Bạch Thanh Nhan đau xốc lên tận óc. Y khó nhọc hô hấp, làn khói trắng từ miệng và mũi bay lên, ngưng lại trên mi mắt. Tên lính lại rống lên lần nữa. Bạch Thanh Nhan quay đầu đi, vì chút cử động này mà băng kết trên mặt y nháy mắt vỡ vụn.Thấy y không trả lời, tên lính bực bội muốn động thủ. Nhưng lập tức bị một người mặc một bộ giáp đen, áo choàng đen cưỡi trên lưng ngựa ngăn lại:"Ngươi đang làm gì?"Người này đã đi qua đi lại nhiều lần, có lẽ phụ trách công việc hậu cần của yến tiệc hôm nay. Nãy giờ y coi như không thấy Bạch Thanh Nhan, lúc này vì xảy ra biến cố, y mới tiến lại. Binh sĩ kia nhanh miệng bẩm báo: "Hồi Long Dã Tướng quân, nơi này thế mà lại có một tên Ngọc Dao đang quỳ. Ta xui xẻo bị y ngáng đường, vò rượu cũng đổ mất...""Rượu đổ là do ngươi bất cẩn, còn muốn kiếm cớ? Mau đi lấy một vò khác!"Long Dã quát lớn, binh sĩ kia không dám chần chừ nói thêm lời nào vô nghĩa, vội vội vàng vàng chạy đi.Long Dã bước tới, ánh mắt âm thầm đánh giá Bạch Thanh Nhan:"Ngươi là người phương nào? Sao lại quỳ gối ở đây?"Bạch Thanh Nhan hé miệng. Đôi môi khô khốc khẽ tách, cơ hồ muốn xé bỏ một tầng da. Máu trào ra, kéo theo vị rỉ sắt mặn mặn tanh tanh."Kỷ Ninh Tướng quân kêu ta quỳ gối tại nơi này."Long Dã xuống ngựa đi tới. Y một tiếng cũng không nói, chỉ đưa ánh nhìn hờ hững quét qua mặt Bạch Thanh Nhan. Một lát sau, y đột nhiên mở miệng:"Bạch Thanh Nhan?"Bạch Thanh Nhan ngẩn ra:"Ngươi nhận ra ta?""Ngươi là Ngọc Dao Chiến thần, Bạch Thanh Nhan."Ánh mắt Long Dã dừng lại bên hông y, tựa hồ đánh giá thương thế nơi đó. Một lát, Long Dã nói:"Ngươi bị thương quá nặng. Vẫn nên trở về dưỡng thương cho tốt đi."Bạch Thanh Nhan kinh hãi, ngẩng đầu nhìn y. Long Dã lại không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi.
Chương 18. Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Tuyết rơi ngày một lớn, đến quá nửa đêm vẫn không thấy ngừng. Giữa màn tuyết trắng xóa ấy, thân ảnh đĩnh bạt như chìm vào trong tuyết, ngày một bị tuyết đọng thật dày che khuất.
Bạch Thanh Nhan đã sớm không duy trì nổi, đầu rũ xuống lại cường ngạnh ngẩng lên. Tri giác chẳng còn nhưng y vẫn một mực duy trì tư thế, không dám lơi lỏng. Y chỉ sợ nếu thật sự ngã xuống thì sẽ không thể nào vực dậy được nữa.
Cách đó không xa, trong đại điện, thanh âm cạn chén lanh canh hòa vào tiếng cười nói ồn ã vọng tới. Suốt đêm đều có người chạy tới chạy lui... Cừu sữa nướng vàng ruộm, canh thịt hầm nghi ngút khói. Từng vò rượu lớn được binh lính vác trên vai, hương rượu tỏa ra thơm nồng.
Bạch Thanh Nhan chợt có chút buồn nôn. Y không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn là thứ gì, khi nào. Những thứ ít ỏi được cấp, y đều lén giao cho nhóm tù binh Ngọc Dao. Hiện tại, trong bụng y như có lưỡi dao cắt qua, đau thắt lại.
Nơi Nhiễm Trần thiết yến hội cách phòng Kỷ Ninh chỉ khoảng mấy chục bước. Tại Đại điện, Hoàng thất Ngọc Dao đang xem vũ nhạc, từ những ô cửa sổ, ánh sáng lan tràn rực rỡ. Tiếng nhạc thanh thoát, tiếng hát, tiếng cười nói lẫn trong gió vang ra xa.
Cứ một lát lại có người vác vò rượu lớn chạy qua. Một binh sĩ chạy quá nhanh, không nhìn mà vướng phải Bạch Thanh Nhan đang quỳ. Gã "Ai nha" một tiếng, vò rượu rơi xuống, rượu trắng chảy lênh láng trên nền tuyết.
"Ngươi!", mắt thấy sắp bị trách phạt, tên lính sợ tới mức mặt tái xanh. Quay đầu thấy Bạch Thanh Nhan, gã thét lớn:
"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Xương bánh chè như thể bị kim đâm vào, Bạch Thanh Nhan đau xốc lên tận óc. Y khó nhọc hô hấp, làn khói trắng từ miệng và mũi bay lên, ngưng lại trên mi mắt. Tên lính lại rống lên lần nữa. Bạch Thanh Nhan quay đầu đi, vì chút cử động này mà băng kết trên mặt y nháy mắt vỡ vụn.
Thấy y không trả lời, tên lính bực bội muốn động thủ. Nhưng lập tức bị một người mặc một bộ giáp đen, áo choàng đen cưỡi trên lưng ngựa ngăn lại:
"Ngươi đang làm gì?"
Người này đã đi qua đi lại nhiều lần, có lẽ phụ trách công việc hậu cần của yến tiệc hôm nay. Nãy giờ y coi như không thấy Bạch Thanh Nhan, lúc này vì xảy ra biến cố, y mới tiến lại. Binh sĩ kia nhanh miệng bẩm báo: "Hồi Long Dã Tướng quân, nơi này thế mà lại có một tên Ngọc Dao đang quỳ. Ta xui xẻo bị y ngáng đường, vò rượu cũng đổ mất..."
"Rượu đổ là do ngươi bất cẩn, còn muốn kiếm cớ? Mau đi lấy một vò khác!"
Long Dã quát lớn, binh sĩ kia không dám chần chừ nói thêm lời nào vô nghĩa, vội vội vàng vàng chạy đi.
Long Dã bước tới, ánh mắt âm thầm đánh giá Bạch Thanh Nhan:
"Ngươi là người phương nào? Sao lại quỳ gối ở đây?"
Bạch Thanh Nhan hé miệng. Đôi môi khô khốc khẽ tách, cơ hồ muốn xé bỏ một tầng da. Máu trào ra, kéo theo vị rỉ sắt mặn mặn tanh tanh.
"Kỷ Ninh Tướng quân kêu ta quỳ gối tại nơi này."
Long Dã xuống ngựa đi tới. Y một tiếng cũng không nói, chỉ đưa ánh nhìn hờ hững quét qua mặt Bạch Thanh Nhan. Một lát sau, y đột nhiên mở miệng:
"Bạch Thanh Nhan?"
Bạch Thanh Nhan ngẩn ra:
"Ngươi nhận ra ta?"
"Ngươi là Ngọc Dao Chiến thần, Bạch Thanh Nhan."
Ánh mắt Long Dã dừng lại bên hông y, tựa hồ đánh giá thương thế nơi đó. Một lát, Long Dã nói:
"Ngươi bị thương quá nặng. Vẫn nên trở về dưỡng thương cho tốt đi."
Bạch Thanh Nhan kinh hãi, ngẩng đầu nhìn y. Long Dã lại không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi.
[Quyển 1] Tru Tâm Chi TộiTác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcChương 1. Một sớm trở thành kẻ mất nước. Ba tháng vây thành, cuối cùng cổng Đồ Đô thành - nơi được xưng tụng vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ ầm ầm sập xuống, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa. Ngọc Dao quốc, cuối cùng trở thành vong quốc. Đại Tướng quân Kỷ Ninh cưỡi trên lưng ngựa, lạnh nhạt nhìn mười vạn đại quân dưới trướng đang hừng hực khí thế giương vũ khí lao qua cổng thành. Hắn thong dong cưỡi ngựa, hướng cổng thành mà đi như thể đang tản bộ. Binh sĩ đang chém gϊếŧ đến đỏ mắt thấy hắn lập tức tránh xa, nhường ra một khoảng đường rộng. Kẻ nào cũng biết Đại Tướng quân Kỷ Ninh thủ đoạn tàn nhẫn, gϊếŧ người so với ăn cơm còn tùy ý hơn, một lệnh truyền ra người nghe sợ vỡ mật, tránh nhanh còn sợ không kịp. Kỷ Ninh đối với loại phản xạ này đã quen, không thèm để mắt tới đám binh sĩ, hướng cổng thành mà đi tới. Chẳng ngờ, ở phía dưới cửa thành, ngựa của hắn lại có kẻ cả gan chặn lại. Một bàn tay bắt lấy vó ngựa. Hắn cúi đầu nhìn xuống, người nọ một thân bạch y nhuốm đầy máu… Chương 18. Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.Tuyết rơi ngày một lớn, đến quá nửa đêm vẫn không thấy ngừng. Giữa màn tuyết trắng xóa ấy, thân ảnh đĩnh bạt như chìm vào trong tuyết, ngày một bị tuyết đọng thật dày che khuất.Bạch Thanh Nhan đã sớm không duy trì nổi, đầu rũ xuống lại cường ngạnh ngẩng lên. Tri giác chẳng còn nhưng y vẫn một mực duy trì tư thế, không dám lơi lỏng. Y chỉ sợ nếu thật sự ngã xuống thì sẽ không thể nào vực dậy được nữa.Cách đó không xa, trong đại điện, thanh âm cạn chén lanh canh hòa vào tiếng cười nói ồn ã vọng tới. Suốt đêm đều có người chạy tới chạy lui... Cừu sữa nướng vàng ruộm, canh thịt hầm nghi ngút khói. Từng vò rượu lớn được binh lính vác trên vai, hương rượu tỏa ra thơm nồng.Bạch Thanh Nhan chợt có chút buồn nôn. Y không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn là thứ gì, khi nào. Những thứ ít ỏi được cấp, y đều lén giao cho nhóm tù binh Ngọc Dao. Hiện tại, trong bụng y như có lưỡi dao cắt qua, đau thắt lại.Nơi Nhiễm Trần thiết yến hội cách phòng Kỷ Ninh chỉ khoảng mấy chục bước. Tại Đại điện, Hoàng thất Ngọc Dao đang xem vũ nhạc, từ những ô cửa sổ, ánh sáng lan tràn rực rỡ. Tiếng nhạc thanh thoát, tiếng hát, tiếng cười nói lẫn trong gió vang ra xa.Cứ một lát lại có người vác vò rượu lớn chạy qua. Một binh sĩ chạy quá nhanh, không nhìn mà vướng phải Bạch Thanh Nhan đang quỳ. Gã "Ai nha" một tiếng, vò rượu rơi xuống, rượu trắng chảy lênh láng trên nền tuyết."Ngươi!", mắt thấy sắp bị trách phạt, tên lính sợ tới mức mặt tái xanh. Quay đầu thấy Bạch Thanh Nhan, gã thét lớn:"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"Xương bánh chè như thể bị kim đâm vào, Bạch Thanh Nhan đau xốc lên tận óc. Y khó nhọc hô hấp, làn khói trắng từ miệng và mũi bay lên, ngưng lại trên mi mắt. Tên lính lại rống lên lần nữa. Bạch Thanh Nhan quay đầu đi, vì chút cử động này mà băng kết trên mặt y nháy mắt vỡ vụn.Thấy y không trả lời, tên lính bực bội muốn động thủ. Nhưng lập tức bị một người mặc một bộ giáp đen, áo choàng đen cưỡi trên lưng ngựa ngăn lại:"Ngươi đang làm gì?"Người này đã đi qua đi lại nhiều lần, có lẽ phụ trách công việc hậu cần của yến tiệc hôm nay. Nãy giờ y coi như không thấy Bạch Thanh Nhan, lúc này vì xảy ra biến cố, y mới tiến lại. Binh sĩ kia nhanh miệng bẩm báo: "Hồi Long Dã Tướng quân, nơi này thế mà lại có một tên Ngọc Dao đang quỳ. Ta xui xẻo bị y ngáng đường, vò rượu cũng đổ mất...""Rượu đổ là do ngươi bất cẩn, còn muốn kiếm cớ? Mau đi lấy một vò khác!"Long Dã quát lớn, binh sĩ kia không dám chần chừ nói thêm lời nào vô nghĩa, vội vội vàng vàng chạy đi.Long Dã bước tới, ánh mắt âm thầm đánh giá Bạch Thanh Nhan:"Ngươi là người phương nào? Sao lại quỳ gối ở đây?"Bạch Thanh Nhan hé miệng. Đôi môi khô khốc khẽ tách, cơ hồ muốn xé bỏ một tầng da. Máu trào ra, kéo theo vị rỉ sắt mặn mặn tanh tanh."Kỷ Ninh Tướng quân kêu ta quỳ gối tại nơi này."Long Dã xuống ngựa đi tới. Y một tiếng cũng không nói, chỉ đưa ánh nhìn hờ hững quét qua mặt Bạch Thanh Nhan. Một lát sau, y đột nhiên mở miệng:"Bạch Thanh Nhan?"Bạch Thanh Nhan ngẩn ra:"Ngươi nhận ra ta?""Ngươi là Ngọc Dao Chiến thần, Bạch Thanh Nhan."Ánh mắt Long Dã dừng lại bên hông y, tựa hồ đánh giá thương thế nơi đó. Một lát, Long Dã nói:"Ngươi bị thương quá nặng. Vẫn nên trở về dưỡng thương cho tốt đi."Bạch Thanh Nhan kinh hãi, ngẩng đầu nhìn y. Long Dã lại không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi.