Tác giả:

Hàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi…

Chương 56: Cùng đi ăn

Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Vừa nhìn thấy Lục An Kỳ, Tiếc Gia Cường liền bước nhanh tới hàng rào vẫy tay lên cao gọi lớn."An Kỳ, An Kỳ anh ở bên này, đến đây đi."Cô vốn định rời đi, nhưng bị Tiếc Gia Cường gọi niếu bây giờ cô không đi tới có phải rất mất lịch sự không?Suy nghĩ như vậy liền cùng Phùng Tịch Nhiên đi tới gần khẽ treo nụ cười ngọt trên môi chào hỏi."Hi, anh Gia Cường, thật trùng hợp lại có thể gặp anh và.."Cô dời tầm mắt đến Hàn Chí Dương, nhìn thấy anh không chút để tâm đến cô, lại khiến cô nhớ đến chuyện Hàn Chí Dương có người trong lòng, cô hơi ngập ngừng một chút mới nói tiếp: "Và Dương tổng ở đây.""Dương tổng, Tiếc tổng xin chào ngài." Phùng Tịch Nhiên cũng chào hỏi phải phép.Hàn Chí Dương từ xa đã nhìn thấy Lục An Kỳ đang đứng cạnh Phùng Tịch Nhiên, trong lòng trở nên có chút không vui, anh vừa dùng tay đập bóng vừa gật nhẹ đầu với Phùng Tịch Nhiên sau đó ôm trái bóng đi về bàn nghỉ, cầm chai nước suối ngẩn cao đầu tu một hơi.Tiếc Gia Cường vui vẻ nhìn Lục An Kỳ nhiệt tình hỏi."An Kỳ cùng kế toán Phùng đi nơi nào mà lại đứng ở đó?""Vừa hay anh với Chí Dương cũng vừa chơi bóng xong, có chút đói hay cùng đi ăn gì đi."Cô biết Hàn Chí Dương đang không vui, trong lòng thầm nghĩ, anh có lẽ bởi vì cô xuất hiện nên mới không vui như vậy, vội từ chối."Anh Gia Cường với Dương tổng đi ăn trước đi, đợi chút nữa em giúp mấy anh chị đằng kia xong..""Cùng đi ăn đi." Hàn Chí Dương cất giọng lạnh như băng cắt lời từ chối của Lục An Kỳ.Sau đó nhìn Tiếc Gia Cường nói tiếp: "Tớ đi thay áo lát nữa gặp ở ngoài xe." rồi vươn tay cầm lấy di động và ví tiền đi vào bên trong.Cả ba người vì thái độ khó hiểu của Hàn Chí Dương mà nhìn nhau, hơi bất ngờ một chút, nhất là Tiếc Gia Cường, anh lờ mờ đoán được giữa người bạn thân của anh và Lục An Kỳ có gì là lạ, nhưng vì có Lục An Kỳ và kế toán Phùng đứng ở đây nên anh tạm thời gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên.Sau đó dùng tay chỉ chỉ ra phía cổng sân vận động ý tứ muốn gọi hai người sang đó, đợi cho hai người gật đầu anh mới bước đi theo Hàn Chí Dương vào nhà tắm thay quần áo.Đi tới cổng chính của sân vận động, Phùng Tịch Nhiên liền gọi một cú cho bạn của anh nói có việc nên cùng bạn về trước, sau đó anh nhìn ra sắt mặt của Lục An Kỳ có chút không vui, nên tìm cớ trò chuyện với Lục An Kỳ trong lúc đợi hai giám đốc lớn.Gần mười lăm phút sau hai vị giám đốc liền trở ra, Hàn Chí Dương đã thay ra bộ đồ thể thao, và mặc vào một chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi bỏ hai chiếc cúc phía trên kết hợp là một chiếc quần short nhìn anh không khác gì những anh chàng tuổi đôi mươi.Anh cùng Tiếc Gia Cường đi tới cổng sân vận động, Tiếc Gia Cường liền ga lăng kéo cửa hông phía sau ra mời Lục An Kỳ thì Hàn Chí Dương cũng mở cửa hông xe bên kia không hẹn cùng ngồi vào.Tiếc Gia Cường nhìn chằm chằm sắc mặt của Hàn Chí Dương vì sợ anh nổi quạo, nhưng trái lại vẻ mặt của anh bây giờ rất bình thản.Sau khi ngồi vào trong xe thì liền tựa lưng ra phía sau cầm di động ra xem vài cuộc gọi nhỡ do lúc nãy anh đã chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó gọi lại cho từng người một.Phùng Tịch Nhiên lịch sự nói: "Tiếc tổng để tôi lái xe cho." rồi nhận lấy chìa khoá trong tay Tiếc Gia Cường nhanh chóng đi vòng sang ghế tài xế, đợi cho Tiếc tổng cùng ngồi vào, an định chổ ngồi anh mới bắt đầu cho xe chầm chậm lăn bánh.

Vừa nhìn thấy Lục An Kỳ, Tiếc Gia Cường liền bước nhanh tới hàng rào vẫy tay lên cao gọi lớn.

"An Kỳ, An Kỳ anh ở bên này, đến đây đi."

Cô vốn định rời đi, nhưng bị Tiếc Gia Cường gọi niếu bây giờ cô không đi tới có phải rất mất lịch sự không?

Suy nghĩ như vậy liền cùng Phùng Tịch Nhiên đi tới gần khẽ treo nụ cười ngọt trên môi chào hỏi.

"Hi, anh Gia Cường, thật trùng hợp lại có thể gặp anh và.."

Cô dời tầm mắt đến Hàn Chí Dương, nhìn thấy anh không chút để tâm đến cô, lại khiến cô nhớ đến chuyện Hàn Chí Dương có người trong lòng, cô hơi ngập ngừng một chút mới nói tiếp: "Và Dương tổng ở đây."

"Dương tổng, Tiếc tổng xin chào ngài." Phùng Tịch Nhiên cũng chào hỏi phải phép.

Hàn Chí Dương từ xa đã nhìn thấy Lục An Kỳ đang đứng cạnh Phùng Tịch Nhiên, trong lòng trở nên có chút không vui, anh vừa dùng tay đập bóng vừa gật nhẹ đầu với Phùng Tịch Nhiên sau đó ôm trái bóng đi về bàn nghỉ, cầm chai nước suối ngẩn cao đầu tu một hơi.

Tiếc Gia Cường vui vẻ nhìn Lục An Kỳ nhiệt tình hỏi.

"An Kỳ cùng kế toán Phùng đi nơi nào mà lại đứng ở đó?"

"Vừa hay anh với Chí Dương cũng vừa chơi bóng xong, có chút đói hay cùng đi ăn gì đi."

Cô biết Hàn Chí Dương đang không vui, trong lòng thầm nghĩ, anh có lẽ bởi vì cô xuất hiện nên mới không vui như vậy, vội từ chối.

"Anh Gia Cường với Dương tổng đi ăn trước đi, đợi chút nữa em giúp mấy anh chị đằng kia xong.."

"Cùng đi ăn đi." Hàn Chí Dương cất giọng lạnh như băng cắt lời từ chối của Lục An Kỳ.

Sau đó nhìn Tiếc Gia Cường nói tiếp: "Tớ đi thay áo lát nữa gặp ở ngoài xe." rồi vươn tay cầm lấy di động và ví tiền đi vào bên trong.

Cả ba người vì thái độ khó hiểu của Hàn Chí Dương mà nhìn nhau, hơi bất ngờ một chút, nhất là Tiếc Gia Cường, anh lờ mờ đoán được giữa người bạn thân của anh và Lục An Kỳ có gì là lạ, nhưng vì có Lục An Kỳ và kế toán Phùng đứng ở đây nên anh tạm thời gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên.

Sau đó dùng tay chỉ chỉ ra phía cổng sân vận động ý tứ muốn gọi hai người sang đó, đợi cho hai người gật đầu anh mới bước đi theo Hàn Chí Dương vào nhà tắm thay quần áo.

Đi tới cổng chính của sân vận động, Phùng Tịch Nhiên liền gọi một cú cho bạn của anh nói có việc nên cùng bạn về trước, sau đó anh nhìn ra sắt mặt của Lục An Kỳ có chút không vui, nên tìm cớ trò chuyện với Lục An Kỳ trong lúc đợi hai giám đốc lớn.

Gần mười lăm phút sau hai vị giám đốc liền trở ra, Hàn Chí Dương đã thay ra bộ đồ thể thao, và mặc vào một chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi bỏ hai chiếc cúc phía trên kết hợp là một chiếc quần short nhìn anh không khác gì những anh chàng tuổi đôi mươi.

Anh cùng Tiếc Gia Cường đi tới cổng sân vận động, Tiếc Gia Cường liền ga lăng kéo cửa hông phía sau ra mời Lục An Kỳ thì Hàn Chí Dương cũng mở cửa hông xe bên kia không hẹn cùng ngồi vào.

Tiếc Gia Cường nhìn chằm chằm sắc mặt của Hàn Chí Dương vì sợ anh nổi quạo, nhưng trái lại vẻ mặt của anh bây giờ rất bình thản.

Sau khi ngồi vào trong xe thì liền tựa lưng ra phía sau cầm di động ra xem vài cuộc gọi nhỡ do lúc nãy anh đã chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó gọi lại cho từng người một.

Phùng Tịch Nhiên lịch sự nói: "Tiếc tổng để tôi lái xe cho." rồi nhận lấy chìa khoá trong tay Tiếc Gia Cường nhanh chóng đi vòng sang ghế tài xế, đợi cho Tiếc tổng cùng ngồi vào, an định chổ ngồi anh mới bắt đầu cho xe chầm chậm lăn bánh.

Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Vừa nhìn thấy Lục An Kỳ, Tiếc Gia Cường liền bước nhanh tới hàng rào vẫy tay lên cao gọi lớn."An Kỳ, An Kỳ anh ở bên này, đến đây đi."Cô vốn định rời đi, nhưng bị Tiếc Gia Cường gọi niếu bây giờ cô không đi tới có phải rất mất lịch sự không?Suy nghĩ như vậy liền cùng Phùng Tịch Nhiên đi tới gần khẽ treo nụ cười ngọt trên môi chào hỏi."Hi, anh Gia Cường, thật trùng hợp lại có thể gặp anh và.."Cô dời tầm mắt đến Hàn Chí Dương, nhìn thấy anh không chút để tâm đến cô, lại khiến cô nhớ đến chuyện Hàn Chí Dương có người trong lòng, cô hơi ngập ngừng một chút mới nói tiếp: "Và Dương tổng ở đây.""Dương tổng, Tiếc tổng xin chào ngài." Phùng Tịch Nhiên cũng chào hỏi phải phép.Hàn Chí Dương từ xa đã nhìn thấy Lục An Kỳ đang đứng cạnh Phùng Tịch Nhiên, trong lòng trở nên có chút không vui, anh vừa dùng tay đập bóng vừa gật nhẹ đầu với Phùng Tịch Nhiên sau đó ôm trái bóng đi về bàn nghỉ, cầm chai nước suối ngẩn cao đầu tu một hơi.Tiếc Gia Cường vui vẻ nhìn Lục An Kỳ nhiệt tình hỏi."An Kỳ cùng kế toán Phùng đi nơi nào mà lại đứng ở đó?""Vừa hay anh với Chí Dương cũng vừa chơi bóng xong, có chút đói hay cùng đi ăn gì đi."Cô biết Hàn Chí Dương đang không vui, trong lòng thầm nghĩ, anh có lẽ bởi vì cô xuất hiện nên mới không vui như vậy, vội từ chối."Anh Gia Cường với Dương tổng đi ăn trước đi, đợi chút nữa em giúp mấy anh chị đằng kia xong..""Cùng đi ăn đi." Hàn Chí Dương cất giọng lạnh như băng cắt lời từ chối của Lục An Kỳ.Sau đó nhìn Tiếc Gia Cường nói tiếp: "Tớ đi thay áo lát nữa gặp ở ngoài xe." rồi vươn tay cầm lấy di động và ví tiền đi vào bên trong.Cả ba người vì thái độ khó hiểu của Hàn Chí Dương mà nhìn nhau, hơi bất ngờ một chút, nhất là Tiếc Gia Cường, anh lờ mờ đoán được giữa người bạn thân của anh và Lục An Kỳ có gì là lạ, nhưng vì có Lục An Kỳ và kế toán Phùng đứng ở đây nên anh tạm thời gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên.Sau đó dùng tay chỉ chỉ ra phía cổng sân vận động ý tứ muốn gọi hai người sang đó, đợi cho hai người gật đầu anh mới bước đi theo Hàn Chí Dương vào nhà tắm thay quần áo.Đi tới cổng chính của sân vận động, Phùng Tịch Nhiên liền gọi một cú cho bạn của anh nói có việc nên cùng bạn về trước, sau đó anh nhìn ra sắt mặt của Lục An Kỳ có chút không vui, nên tìm cớ trò chuyện với Lục An Kỳ trong lúc đợi hai giám đốc lớn.Gần mười lăm phút sau hai vị giám đốc liền trở ra, Hàn Chí Dương đã thay ra bộ đồ thể thao, và mặc vào một chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi bỏ hai chiếc cúc phía trên kết hợp là một chiếc quần short nhìn anh không khác gì những anh chàng tuổi đôi mươi.Anh cùng Tiếc Gia Cường đi tới cổng sân vận động, Tiếc Gia Cường liền ga lăng kéo cửa hông phía sau ra mời Lục An Kỳ thì Hàn Chí Dương cũng mở cửa hông xe bên kia không hẹn cùng ngồi vào.Tiếc Gia Cường nhìn chằm chằm sắc mặt của Hàn Chí Dương vì sợ anh nổi quạo, nhưng trái lại vẻ mặt của anh bây giờ rất bình thản.Sau khi ngồi vào trong xe thì liền tựa lưng ra phía sau cầm di động ra xem vài cuộc gọi nhỡ do lúc nãy anh đã chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó gọi lại cho từng người một.Phùng Tịch Nhiên lịch sự nói: "Tiếc tổng để tôi lái xe cho." rồi nhận lấy chìa khoá trong tay Tiếc Gia Cường nhanh chóng đi vòng sang ghế tài xế, đợi cho Tiếc tổng cùng ngồi vào, an định chổ ngồi anh mới bắt đầu cho xe chầm chậm lăn bánh.

Chương 56: Cùng đi ăn