Hàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi…
Chương 60: Lục dĩ nam tỉnh lại sau hôn mê dài
Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Sáng nay Hàn Chí Dương bỗng nhiên nói muốn ăn mì Lan Châu, dặn dò Lục An Kỳ không cần nấu cơm, nên thay đồ xong cô và anh liền lên xe tới công ty.Nhìn thấy xe sắp tới nơi, cô rất muốn nói tài xế dừng xe cho cô xuống vì sợ bọn họ lại nói cô nịnh bợ muốn lấy lòng CEO như hôm trước, nhưng lại sợ mở miệng lại nói ra lời nào không nên chọc giận Hàn Chí Dương, người chịu khổ lại là cô.Cho nên cô im lặng không động nhìn về phía trước, xe vừa ngừng hẳn trước cổng công ty, Hàn Chí Dương không vội xuống mà dặn tài xế đến nhà hàng Lan Châu mua cho anh hai phần mì rồi mới đẩy cửa bước xuống.Lục An Kỳ đợi cho Hàn Chí Dương xuống xe trước cô mới nhẹ đẩy cửa hông chui ra khỏi xe rồi theo sau anh lên phòng làm việc.Tài xế đợi gần 30 phút mới mua được mì, ông nhận được hai phần mì từ đầu bếp liền nhanh chóng mang tới đưa cho trợ lý của anh rồi mới rời đi.Lục An Kỳ đổ hai phần mì ra tô, bưng tới bàn trà rồi đi tới nhỏ giọng nói."Dương tổng mì đã mang tới, vẫn còn nóng anh mau xuống ăn đi."Hàn Chí Dương gật nhẹ đầu rồi ký nốt một phần hợp đồng xuất hàng xong mới đứng lên đi tới bàn trà ngồi xuống ăn phần mì của mình.Sau khi ăn xong Lục An Kỳ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ rồi trở về bàn làm việc, còn Hàn Chí Dương thì vào toilet rửa tay.Lúc anh quay trở ra thì nghe được giọng nói loáng thoáng của Lục An Kỳ, anh đi chậm lại thì nghe được Lục Dĩ Nam đã tỉnh lại, cô hỏi dồn dập người nghe máy bên đầu dây bên kia, sau đó anh nghe được giọng nói hụt hẫng của Lục An Kỳ nói, tạm thời không thể về được, bảo người bên kia khi nào Lục Dĩ Nam được đưa ra khỏi phòng đặc biệt thì chụp hình gửi cho cô xem.Anh đợi cho cô nói chuyện điện thoại xong mới kéo cửa phòng nghỉ ngơi, ho nhẹ một tiếng rồi đi tới ngồi vào bàn làm việc, di chuyển chuột vào thư mục làm việc.Dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lục An Kỳ cứ một lúc lại mỉm cười, một lúc sau lại chau mày lại, rồi thở dài, hành động này lập đi lập lại rất lâu.Hàn Chí Dương suy nghĩ một chút mới lêng tiếng: "Lục An Kỳ, mang lịch trình trong vài ngày sắp tới đến đây tôi xem."...???Cô vẫn là đang nhìn vào màng hình di động, không có phản ứng."Lục An Kỳ?" vẫn không có phản ứng. =.=" anh liền lấy di động ra gọi đi một cuộc.Lục An Kỳ số điện thoại trên màng hình di động, miệng lầm bầm nói: "Là số của ai mà đẹp thế nhỉ?" sau đó bắt máy lên giọng uyển chuyển nói: "Alo"Sau đó bên kia truyền tới âm thanh quen thuộc."Cô Lục An Kỳ, cô có biết trong giờ làm không được sử dụng điện thoại vào việc riêng không?"Lục An Kỳ liền quay đầu sang nhìn sang thấy Hàn Chí Dương đang nhếch môi lên tặng cô một nụ cười mang đầy nguy hiểm, cô nuốt nuốt nước miếng lí nhí nói như muỗi kêu: "Dương tổng, thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa." rồi nhanh chóng tắt máy.Sau đó cúi đầu xuống soạn những văn kiện cần duyệt trước đặt sang một bên.."Lục An Kỳ cô mang..""Vâng, Dương tổng."Anh còn chưa nói mang thứ gì mà Lục An Kỳ đã cắt đứt lời anh, sau đó mang một sấp văn kiện tới đặt lên bàn anh, rồi lại quay về bàn làm việc của mình.Anh nhìn bộ dáng của Lục An Kỳ nhịn không được khẽ quay đầu đi nơi khác cười, sau đó giả vờ mặt nghiêm trọng gọi cô."Lục An Kỳ, cô đến đây."Cô vừa chuẩn bị ngồi xuống thì nghe được CEO gọi, khẽ nâng mi mắt lên nhìn anh, phát hiện anh là đang một thân lạnh như băng, đôi mắt có cây đao đang chờ cô tới.Lục An Kỳ bất giác khẽ rùng mình một cái, đứng lên chậm chạp đi tới khẽ lên tiếng."Dương tổng, anh gọi tôi.""Tôi nói cô mang lịch trình đến đây, cô lại mang sấp văn kiện này tới làm gì?"""Cô có phải không muốn đi làm nữa không?"
Sáng nay Hàn Chí Dương bỗng nhiên nói muốn ăn mì Lan Châu, dặn dò Lục An Kỳ không cần nấu cơm, nên thay đồ xong cô và anh liền lên xe tới công ty.
Nhìn thấy xe sắp tới nơi, cô rất muốn nói tài xế dừng xe cho cô xuống vì sợ bọn họ lại nói cô nịnh bợ muốn lấy lòng CEO như hôm trước, nhưng lại sợ mở miệng lại nói ra lời nào không nên chọc giận Hàn Chí Dương, người chịu khổ lại là cô.
Cho nên cô im lặng không động nhìn về phía trước, xe vừa ngừng hẳn trước cổng công ty, Hàn Chí Dương không vội xuống mà dặn tài xế đến nhà hàng Lan Châu mua cho anh hai phần mì rồi mới đẩy cửa bước xuống.
Lục An Kỳ đợi cho Hàn Chí Dương xuống xe trước cô mới nhẹ đẩy cửa hông chui ra khỏi xe rồi theo sau anh lên phòng làm việc.
Tài xế đợi gần 30 phút mới mua được mì, ông nhận được hai phần mì từ đầu bếp liền nhanh chóng mang tới đưa cho trợ lý của anh rồi mới rời đi.
Lục An Kỳ đổ hai phần mì ra tô, bưng tới bàn trà rồi đi tới nhỏ giọng nói.
"Dương tổng mì đã mang tới, vẫn còn nóng anh mau xuống ăn đi."
Hàn Chí Dương gật nhẹ đầu rồi ký nốt một phần hợp đồng xuất hàng xong mới đứng lên đi tới bàn trà ngồi xuống ăn phần mì của mình.
Sau khi ăn xong Lục An Kỳ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ rồi trở về bàn làm việc, còn Hàn Chí Dương thì vào toilet rửa tay.
Lúc anh quay trở ra thì nghe được giọng nói loáng thoáng của Lục An Kỳ, anh đi chậm lại thì nghe được Lục Dĩ Nam đã tỉnh lại, cô hỏi dồn dập người nghe máy bên đầu dây bên kia, sau đó anh nghe được giọng nói hụt hẫng của Lục An Kỳ nói, tạm thời không thể về được, bảo người bên kia khi nào Lục Dĩ Nam được đưa ra khỏi phòng đặc biệt thì chụp hình gửi cho cô xem.
Anh đợi cho cô nói chuyện điện thoại xong mới kéo cửa phòng nghỉ ngơi, ho nhẹ một tiếng rồi đi tới ngồi vào bàn làm việc, di chuyển chuột vào thư mục làm việc.
Dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lục An Kỳ cứ một lúc lại mỉm cười, một lúc sau lại chau mày lại, rồi thở dài, hành động này lập đi lập lại rất lâu.
Hàn Chí Dương suy nghĩ một chút mới lêng tiếng: "Lục An Kỳ, mang lịch trình trong vài ngày sắp tới đến đây tôi xem."
...???
Cô vẫn là đang nhìn vào màng hình di động, không có phản ứng.
"Lục An Kỳ?" vẫn không có phản ứng. =.=" anh liền lấy di động ra gọi đi một cuộc.
Lục An Kỳ số điện thoại trên màng hình di động, miệng lầm bầm nói: "Là số của ai mà đẹp thế nhỉ?" sau đó bắt máy lên giọng uyển chuyển nói: "Alo"
Sau đó bên kia truyền tới âm thanh quen thuộc.
"Cô Lục An Kỳ, cô có biết trong giờ làm không được sử dụng điện thoại vào việc riêng không?"
Lục An Kỳ liền quay đầu sang nhìn sang thấy Hàn Chí Dương đang nhếch môi lên tặng cô một nụ cười mang đầy nguy hiểm, cô nuốt nuốt nước miếng lí nhí nói như muỗi kêu: "Dương tổng, thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa." rồi nhanh chóng tắt máy.
Sau đó cúi đầu xuống soạn những văn kiện cần duyệt trước đặt sang một bên..
"Lục An Kỳ cô mang.."
"Vâng, Dương tổng."
Anh còn chưa nói mang thứ gì mà Lục An Kỳ đã cắt đứt lời anh, sau đó mang một sấp văn kiện tới đặt lên bàn anh, rồi lại quay về bàn làm việc của mình.
Anh nhìn bộ dáng của Lục An Kỳ nhịn không được khẽ quay đầu đi nơi khác cười, sau đó giả vờ mặt nghiêm trọng gọi cô.
"Lục An Kỳ, cô đến đây."
Cô vừa chuẩn bị ngồi xuống thì nghe được CEO gọi, khẽ nâng mi mắt lên nhìn anh, phát hiện anh là đang một thân lạnh như băng, đôi mắt có cây đao đang chờ cô tới.
Lục An Kỳ bất giác khẽ rùng mình một cái, đứng lên chậm chạp đi tới khẽ lên tiếng.
"Dương tổng, anh gọi tôi."
"Tôi nói cô mang lịch trình đến đây, cô lại mang sấp văn kiện này tới làm gì?""
"Cô có phải không muốn đi làm nữa không?"
Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Sáng nay Hàn Chí Dương bỗng nhiên nói muốn ăn mì Lan Châu, dặn dò Lục An Kỳ không cần nấu cơm, nên thay đồ xong cô và anh liền lên xe tới công ty.Nhìn thấy xe sắp tới nơi, cô rất muốn nói tài xế dừng xe cho cô xuống vì sợ bọn họ lại nói cô nịnh bợ muốn lấy lòng CEO như hôm trước, nhưng lại sợ mở miệng lại nói ra lời nào không nên chọc giận Hàn Chí Dương, người chịu khổ lại là cô.Cho nên cô im lặng không động nhìn về phía trước, xe vừa ngừng hẳn trước cổng công ty, Hàn Chí Dương không vội xuống mà dặn tài xế đến nhà hàng Lan Châu mua cho anh hai phần mì rồi mới đẩy cửa bước xuống.Lục An Kỳ đợi cho Hàn Chí Dương xuống xe trước cô mới nhẹ đẩy cửa hông chui ra khỏi xe rồi theo sau anh lên phòng làm việc.Tài xế đợi gần 30 phút mới mua được mì, ông nhận được hai phần mì từ đầu bếp liền nhanh chóng mang tới đưa cho trợ lý của anh rồi mới rời đi.Lục An Kỳ đổ hai phần mì ra tô, bưng tới bàn trà rồi đi tới nhỏ giọng nói."Dương tổng mì đã mang tới, vẫn còn nóng anh mau xuống ăn đi."Hàn Chí Dương gật nhẹ đầu rồi ký nốt một phần hợp đồng xuất hàng xong mới đứng lên đi tới bàn trà ngồi xuống ăn phần mì của mình.Sau khi ăn xong Lục An Kỳ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ rồi trở về bàn làm việc, còn Hàn Chí Dương thì vào toilet rửa tay.Lúc anh quay trở ra thì nghe được giọng nói loáng thoáng của Lục An Kỳ, anh đi chậm lại thì nghe được Lục Dĩ Nam đã tỉnh lại, cô hỏi dồn dập người nghe máy bên đầu dây bên kia, sau đó anh nghe được giọng nói hụt hẫng của Lục An Kỳ nói, tạm thời không thể về được, bảo người bên kia khi nào Lục Dĩ Nam được đưa ra khỏi phòng đặc biệt thì chụp hình gửi cho cô xem.Anh đợi cho cô nói chuyện điện thoại xong mới kéo cửa phòng nghỉ ngơi, ho nhẹ một tiếng rồi đi tới ngồi vào bàn làm việc, di chuyển chuột vào thư mục làm việc.Dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lục An Kỳ cứ một lúc lại mỉm cười, một lúc sau lại chau mày lại, rồi thở dài, hành động này lập đi lập lại rất lâu.Hàn Chí Dương suy nghĩ một chút mới lêng tiếng: "Lục An Kỳ, mang lịch trình trong vài ngày sắp tới đến đây tôi xem."...???Cô vẫn là đang nhìn vào màng hình di động, không có phản ứng."Lục An Kỳ?" vẫn không có phản ứng. =.=" anh liền lấy di động ra gọi đi một cuộc.Lục An Kỳ số điện thoại trên màng hình di động, miệng lầm bầm nói: "Là số của ai mà đẹp thế nhỉ?" sau đó bắt máy lên giọng uyển chuyển nói: "Alo"Sau đó bên kia truyền tới âm thanh quen thuộc."Cô Lục An Kỳ, cô có biết trong giờ làm không được sử dụng điện thoại vào việc riêng không?"Lục An Kỳ liền quay đầu sang nhìn sang thấy Hàn Chí Dương đang nhếch môi lên tặng cô một nụ cười mang đầy nguy hiểm, cô nuốt nuốt nước miếng lí nhí nói như muỗi kêu: "Dương tổng, thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa." rồi nhanh chóng tắt máy.Sau đó cúi đầu xuống soạn những văn kiện cần duyệt trước đặt sang một bên.."Lục An Kỳ cô mang..""Vâng, Dương tổng."Anh còn chưa nói mang thứ gì mà Lục An Kỳ đã cắt đứt lời anh, sau đó mang một sấp văn kiện tới đặt lên bàn anh, rồi lại quay về bàn làm việc của mình.Anh nhìn bộ dáng của Lục An Kỳ nhịn không được khẽ quay đầu đi nơi khác cười, sau đó giả vờ mặt nghiêm trọng gọi cô."Lục An Kỳ, cô đến đây."Cô vừa chuẩn bị ngồi xuống thì nghe được CEO gọi, khẽ nâng mi mắt lên nhìn anh, phát hiện anh là đang một thân lạnh như băng, đôi mắt có cây đao đang chờ cô tới.Lục An Kỳ bất giác khẽ rùng mình một cái, đứng lên chậm chạp đi tới khẽ lên tiếng."Dương tổng, anh gọi tôi.""Tôi nói cô mang lịch trình đến đây, cô lại mang sấp văn kiện này tới làm gì?"""Cô có phải không muốn đi làm nữa không?"