Hàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi…
Chương 110: Tin xấu (2)
Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Lục An Kỳ do dự một chút mới ngập ngừng hỏi."Bác Hàn có phải điều trị thất bại sao?"Tay nắm vô lăng của Hàn Chí Dương chợt gia tăng thêm lực đạo, anh cho xe ngừng lại bên đường, hơi tựa lưng ra sau ghế, im lặng một chút mới bắt đầu động môi."Hôm qua, bác sĩ đã gọi nói cho anh biết, kết quả điều trị không thành công, loại thuốc của họ bào chế, chỉ có thể tạm thời khống chế tế bào ung thư trong người ba phát triển chậm nhất có thể.""Cũng đã nói qua, dù có thể kéo dài sự sống của ba thêm một vài tháng nữa, nhưng cứ đến một tháng, sẽ có một ngày thuốc được tiêm vào, cũng như tiêm chất độc vào người, sẽ rất đau đớn."Anh khẽ nhếch môi lên cười thật nhạt, mới lại nói: "Anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh lại ngay cả một người thân cũng không thể cứu được, thật nực cười."Lục An Kỳ nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên bàn tay anh siết chặt, âm điệu dịu dàng an ủi."Hàn Chí Dương, nhất định sẽ còn có cách mà, anh xem hôm nay dù bác Hàn rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy anh tự thân tới sân bay đón, bác thật sự cười rất vui vẻ.""Bởi vì anh chính là nguồn động lực giúp bác tiếp tục sống, anh không nên quá bi quan, bác Hàn thấy được sẽ không vui đâu."Hàn Chí Dương nhẹ nâng mi mắt lên nhìn Lục An Kỳ, rồi như nghĩ tới điều gì rất kinh khủng, anh chợt kéo cô ngã vào trong người mình, rồi ôm thật chặt, giọng nói lộ rõ lo lắng bất an."An Kỳ, em tuyệt đối không được có chuyện gì, anh không thể không có em được.""Hứa với anh không được phép xảy ra chuyện gì có được không?"Bị anh xiếc chặc đến sắp thở không thông, nhưng cô vẫn không có đẩy anh ra, mà nhẹ nâng một cánh tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng anh thay cho những lời muốn nói.__--oOo--__Nói đến Tử Nhiễm, từ hôm Hàn Chí Dương bỏ mặc cô ở lại trong khách sạn rời đi, cô vì tổn thương lòng tự trọng mà giam mình trong phòng đến ngất đi, nhân viên phục vụ trong khách sạn phát hiện được mới đưa cô đi bệnh viện.Những ngày này cô nằm trong bệnh viện, luôn nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, nước mắt cứ luôn rơi không tự chủ được.Ngày hôm đó, sau khi cô nói với anh cô muốn anh cho cô một đưa con, cô còn không màng đến liêm sỉ mà tháo từng chiếc nơ nhỏ trên áo ngủ ra, nhưng lúc cô đang cởi chiếc áo được một nữa trên người xuống, anh đã không do dự liền ngăn tay cô lại.Rồi kéo vai áo được trễ xuống nơi tay cô lên, hơi rũ mi mắt xuống nói."Tử Nhiễm không được, rất xin lỗi em.""Vì sao không thể, có phải vì Lục An Kỳ?" cô nói rồi nắm chặt cổ áo của mình nhìn anh đờ đẫn.Cô chờ nơi anh cái lắc đầu phủ nhận dù đó là lời nói dối, nhưng anh lại không ngại tổn thương cô gật nhẹ đầu nói: "Phải, trái tim anh từ khi nào điều đã chứa đầy hình bóng của Lục An Kỳ, cho nên thật xin lỗi em."Sau đó bước tới cầm lấy áo khoác và điện thoại đi, nhưng lúc anh cầm di động lên, phát hiện được cô dùng điện thoại anh gọi cho Lục An Kỳ với thời gian dài như thế, đoán được ý tứ của cô là gì, anh liền đứng dậy bước thật nhanh tới chổ của cô tức giận hỏi."Tại sao em làm như vậy?"Tử Nhiễm không hề trả lời mà nhìn chăm chú người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, khoé môi không nhịn được khẽ nhếch lên.Hàn Chí Dương không nhịn được nắm lấy cổ tay cô ngữ khí có chút lớn tiếng."Em muốn gì cứ nhằm vào anh đây, đừng dùng những thủ đoạn này tổn thương đến An Kỳ."Nghe một màn này, Tử Nhiễm giống như ngây dại, cười thành tiếng bước thêm một bước tới sát người anh hỏi nghi hoặc."Đây thật là Hàn Chí Dương? Là người đàn ông em hy sinh bao nhiêu năm qua sao?"
Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Lục An Kỳ do dự một chút mới ngập ngừng hỏi."Bác Hàn có phải điều trị thất bại sao?"Tay nắm vô lăng của Hàn Chí Dương chợt gia tăng thêm lực đạo, anh cho xe ngừng lại bên đường, hơi tựa lưng ra sau ghế, im lặng một chút mới bắt đầu động môi."Hôm qua, bác sĩ đã gọi nói cho anh biết, kết quả điều trị không thành công, loại thuốc của họ bào chế, chỉ có thể tạm thời khống chế tế bào ung thư trong người ba phát triển chậm nhất có thể.""Cũng đã nói qua, dù có thể kéo dài sự sống của ba thêm một vài tháng nữa, nhưng cứ đến một tháng, sẽ có một ngày thuốc được tiêm vào, cũng như tiêm chất độc vào người, sẽ rất đau đớn."Anh khẽ nhếch môi lên cười thật nhạt, mới lại nói: "Anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh lại ngay cả một người thân cũng không thể cứu được, thật nực cười."Lục An Kỳ nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên bàn tay anh siết chặt, âm điệu dịu dàng an ủi."Hàn Chí Dương, nhất định sẽ còn có cách mà, anh xem hôm nay dù bác Hàn rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy anh tự thân tới sân bay đón, bác thật sự cười rất vui vẻ.""Bởi vì anh chính là nguồn động lực giúp bác tiếp tục sống, anh không nên quá bi quan, bác Hàn thấy được sẽ không vui đâu."Hàn Chí Dương nhẹ nâng mi mắt lên nhìn Lục An Kỳ, rồi như nghĩ tới điều gì rất kinh khủng, anh chợt kéo cô ngã vào trong người mình, rồi ôm thật chặt, giọng nói lộ rõ lo lắng bất an."An Kỳ, em tuyệt đối không được có chuyện gì, anh không thể không có em được.""Hứa với anh không được phép xảy ra chuyện gì có được không?"Bị anh xiếc chặc đến sắp thở không thông, nhưng cô vẫn không có đẩy anh ra, mà nhẹ nâng một cánh tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng anh thay cho những lời muốn nói.__--oOo--__Nói đến Tử Nhiễm, từ hôm Hàn Chí Dương bỏ mặc cô ở lại trong khách sạn rời đi, cô vì tổn thương lòng tự trọng mà giam mình trong phòng đến ngất đi, nhân viên phục vụ trong khách sạn phát hiện được mới đưa cô đi bệnh viện.Những ngày này cô nằm trong bệnh viện, luôn nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, nước mắt cứ luôn rơi không tự chủ được.Ngày hôm đó, sau khi cô nói với anh cô muốn anh cho cô một đưa con, cô còn không màng đến liêm sỉ mà tháo từng chiếc nơ nhỏ trên áo ngủ ra, nhưng lúc cô đang cởi chiếc áo được một nữa trên người xuống, anh đã không do dự liền ngăn tay cô lại.Rồi kéo vai áo được trễ xuống nơi tay cô lên, hơi rũ mi mắt xuống nói."Tử Nhiễm không được, rất xin lỗi em.""Vì sao không thể, có phải vì Lục An Kỳ?" cô nói rồi nắm chặt cổ áo của mình nhìn anh đờ đẫn.Cô chờ nơi anh cái lắc đầu phủ nhận dù đó là lời nói dối, nhưng anh lại không ngại tổn thương cô gật nhẹ đầu nói: "Phải, trái tim anh từ khi nào điều đã chứa đầy hình bóng của Lục An Kỳ, cho nên thật xin lỗi em."Sau đó bước tới cầm lấy áo khoác và điện thoại đi, nhưng lúc anh cầm di động lên, phát hiện được cô dùng điện thoại anh gọi cho Lục An Kỳ với thời gian dài như thế, đoán được ý tứ của cô là gì, anh liền đứng dậy bước thật nhanh tới chổ của cô tức giận hỏi."Tại sao em làm như vậy?"Tử Nhiễm không hề trả lời mà nhìn chăm chú người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, khoé môi không nhịn được khẽ nhếch lên.Hàn Chí Dương không nhịn được nắm lấy cổ tay cô ngữ khí có chút lớn tiếng."Em muốn gì cứ nhằm vào anh đây, đừng dùng những thủ đoạn này tổn thương đến An Kỳ."Nghe một màn này, Tử Nhiễm giống như ngây dại, cười thành tiếng bước thêm một bước tới sát người anh hỏi nghi hoặc."Đây thật là Hàn Chí Dương? Là người đàn ông em hy sinh bao nhiêu năm qua sao?"
Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu EmTác giả: Yên MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHàn Chí Dương liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn 10 giờ tối, vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với tập đoàn NZL, cả ngày hôm nay anh bận tối mắt đến cơm chiều vẫn chưa ăn. Di động lại tiếp tục reo lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy anh nhận được từ chiều đến giờ. Hàn Chí Dương một tay lái xe, một tay gắn tai phone nghe điện thoại của đối tác. Từ bên kia đường có một cô gái bất ngờ lao thật nhanh ra phía đường đối diện, Hàn Chí Dương hốt hoảng giẫm mạnh chân thắng, vì xe bất ngờ thắng gấp, làm cho ngực anh đập vào vô lăng đau đến gần như không thở được. Cô gái trước mặt củng giật mình té bật ra phía sau, hai tay chống xuống đường, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào trong xe, nhưng vì bị đèn xe rọi vào đến chói mắt, cô cơ bản là không thể nhìn thấy gì. Hàn Chí Dương đau quá phát tiết, theo quáng tính muốn đẩy cửa, bước xuống xe mắng vào mặt người làm anh suýt gây tai nạn, mi tâm anh khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi… Lục An Kỳ do dự một chút mới ngập ngừng hỏi."Bác Hàn có phải điều trị thất bại sao?"Tay nắm vô lăng của Hàn Chí Dương chợt gia tăng thêm lực đạo, anh cho xe ngừng lại bên đường, hơi tựa lưng ra sau ghế, im lặng một chút mới bắt đầu động môi."Hôm qua, bác sĩ đã gọi nói cho anh biết, kết quả điều trị không thành công, loại thuốc của họ bào chế, chỉ có thể tạm thời khống chế tế bào ung thư trong người ba phát triển chậm nhất có thể.""Cũng đã nói qua, dù có thể kéo dài sự sống của ba thêm một vài tháng nữa, nhưng cứ đến một tháng, sẽ có một ngày thuốc được tiêm vào, cũng như tiêm chất độc vào người, sẽ rất đau đớn."Anh khẽ nhếch môi lên cười thật nhạt, mới lại nói: "Anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh lại ngay cả một người thân cũng không thể cứu được, thật nực cười."Lục An Kỳ nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên bàn tay anh siết chặt, âm điệu dịu dàng an ủi."Hàn Chí Dương, nhất định sẽ còn có cách mà, anh xem hôm nay dù bác Hàn rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy anh tự thân tới sân bay đón, bác thật sự cười rất vui vẻ.""Bởi vì anh chính là nguồn động lực giúp bác tiếp tục sống, anh không nên quá bi quan, bác Hàn thấy được sẽ không vui đâu."Hàn Chí Dương nhẹ nâng mi mắt lên nhìn Lục An Kỳ, rồi như nghĩ tới điều gì rất kinh khủng, anh chợt kéo cô ngã vào trong người mình, rồi ôm thật chặt, giọng nói lộ rõ lo lắng bất an."An Kỳ, em tuyệt đối không được có chuyện gì, anh không thể không có em được.""Hứa với anh không được phép xảy ra chuyện gì có được không?"Bị anh xiếc chặc đến sắp thở không thông, nhưng cô vẫn không có đẩy anh ra, mà nhẹ nâng một cánh tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng anh thay cho những lời muốn nói.__--oOo--__Nói đến Tử Nhiễm, từ hôm Hàn Chí Dương bỏ mặc cô ở lại trong khách sạn rời đi, cô vì tổn thương lòng tự trọng mà giam mình trong phòng đến ngất đi, nhân viên phục vụ trong khách sạn phát hiện được mới đưa cô đi bệnh viện.Những ngày này cô nằm trong bệnh viện, luôn nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, nước mắt cứ luôn rơi không tự chủ được.Ngày hôm đó, sau khi cô nói với anh cô muốn anh cho cô một đưa con, cô còn không màng đến liêm sỉ mà tháo từng chiếc nơ nhỏ trên áo ngủ ra, nhưng lúc cô đang cởi chiếc áo được một nữa trên người xuống, anh đã không do dự liền ngăn tay cô lại.Rồi kéo vai áo được trễ xuống nơi tay cô lên, hơi rũ mi mắt xuống nói."Tử Nhiễm không được, rất xin lỗi em.""Vì sao không thể, có phải vì Lục An Kỳ?" cô nói rồi nắm chặt cổ áo của mình nhìn anh đờ đẫn.Cô chờ nơi anh cái lắc đầu phủ nhận dù đó là lời nói dối, nhưng anh lại không ngại tổn thương cô gật nhẹ đầu nói: "Phải, trái tim anh từ khi nào điều đã chứa đầy hình bóng của Lục An Kỳ, cho nên thật xin lỗi em."Sau đó bước tới cầm lấy áo khoác và điện thoại đi, nhưng lúc anh cầm di động lên, phát hiện được cô dùng điện thoại anh gọi cho Lục An Kỳ với thời gian dài như thế, đoán được ý tứ của cô là gì, anh liền đứng dậy bước thật nhanh tới chổ của cô tức giận hỏi."Tại sao em làm như vậy?"Tử Nhiễm không hề trả lời mà nhìn chăm chú người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, khoé môi không nhịn được khẽ nhếch lên.Hàn Chí Dương không nhịn được nắm lấy cổ tay cô ngữ khí có chút lớn tiếng."Em muốn gì cứ nhằm vào anh đây, đừng dùng những thủ đoạn này tổn thương đến An Kỳ."Nghe một màn này, Tử Nhiễm giống như ngây dại, cười thành tiếng bước thêm một bước tới sát người anh hỏi nghi hoặc."Đây thật là Hàn Chí Dương? Là người đàn ông em hy sinh bao nhiêu năm qua sao?"