Tác giả:

Tõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay…

Chương 32: Chương 32

Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Một trước một sau đi sâu vào rừng, thỉnh thoảng gà rừng chạy xẹt qua lùm cây, có cả thỏ xám mập mạp, trái dại mọc đầy, hai mắt Trần Tiêu phát sáng, bạc trắng lấp lánh.Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.Tĩnh ca ta nghe được tiếng nước chảy Trần Tiêu vểnh tai hướng về trước.Suối nước phía trước, quẹo qua khúc cua này là đến Vương Đại Tĩnh trả lờiTrần Tiêu ngẫm nghĩ, từ góc đại thụ đến đây đi chừng mười lăm phút, tính ra cũng không xa lắm, hắn cũng đã nhớ đường.Mãi lo suy nghĩ nên Trần Tiêu không nhìn đường cứ theo quán tính đi về trước.Ui da Trần Tiêu cong lưng ôm mũi, đau đến chảy nước mắt.Đệ có sao không, xin lỗi ta không chú ý Vương Đại Tĩnh tự trách bản thân không chú ý.Xua xua tay ý bảo mình không sao, Trần Tiêu hít hít mũi: Tại ta mãi lo nghĩ chuyện khác nên không chú ý huynh dừng lại, ta không saoNhìn cái mũi đỏ hoe của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh áy náy, chắc đau lắm.Đệ đánh lại ta đi Vương Đại Tĩnh vươn mặt đến trước mặt Trần TiêuHả, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh trưng cái mặt nghiêm túc trước mặt, chớp chớp mắt, woa sống mũi huynh ấy thật cao, tròng mắt đen nhánh đang chứa đựng hình ảnh thu nhỏ của mình, thật đẹp trai, nhịp tim bất chợt gia tăng.Trần Tiêu ngây ngẩn nhìn Vương Đại Tĩnh.Vương Đại Tĩnh:???Mặt ta dính gì sao? Vương Đại Tĩnh nghi hoặc sờ sờ mặt.Ơ, hả, ha ha ha nào có, nào có, đi, đi mau, nóng quá Trần Tiêu lấy lại kinh thần, xấu hổ cười ha ha, vội đi về trước, (T T) xấu hổ chết mất, sống lại vẫn không bỏ được tật xấu, người xưa nói méo có sai, mê trai đầu thai mới hết.Đến rồi Vương Đại Tĩnh chỉ tay con suối trước mặtTrời rất nóng, đệ muốn rửa mặt Trần Tiêu quăng chuyện xấu hổ qua một bên, hào hứng đi vội về trước.Vương Đại Tĩnh không hiểu điều chi cũng vội đuổi theo, hình như hắn vừa bỏ qua điều gì thì phải.Con suối bắt đầu từ phía tây khu rừng uốn lượn theo các khe đá trong rừng, nước gần bờ trong veo có thể nhìn thấy đáy, uống một ngụm, ngọt, Trần Tiêu uống thêm vài ngụm, lấy đầy hai ống nước.Quay người lại thấy Vương Đại Tĩnh đang xoắn ống quần, Trần Tiêu hỏi: Tĩnh ca xuống nước bắt cá sao?Vương Đại Tĩnh không ngẩn đầu, vẫn nhanh tay xoắn ống tay áo: Ta bắt cá nướng cho đệ ănCá, con suối này có cá sao, suối không rộng lắm, không thấy bong bóng nước, lấy đâu ra cá, đầu Trần Tiêu đầy dấu chấm hỏi.Ha ha, biết ngay đệ sẽ nghĩ vậy mà nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh cười phá lên.Không phải sao, huynh nhìn xem suối cạn thế này lấy đâu ra cáVương Đại Tĩnh bắt đầu xuống nước: Trong bờ nhiều đá nước trong sẽ không có nhưng giữa lòng suối đất mịn cá thường trú ẩn dưới lớp bùn.Truyện Cổ ĐạiHuynh cẩn thận đá bén cắt trúng chânTrần Tiêu lựa một tảng đá to kê mông ngồi, trời quá nóng, hắn cởi dày, ngâm chân vào nước, nước rất mát, rất thoải mái, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, không gian thật yên bình, Trần Tiêu hít sâu một hơi, rọt rọt, Trần Tiêu đầu đầy hắc tuyến, tâm trạng tốt đều bị cái bụng không biết điều này phá hết rồi.Kêu gì mà kêu, phá hết tâm trạng của ta nhỏ giọng oán giận cái bụng, Trần Tiêu hướng ánh mắt về phía Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh đang nghiêm túc bắt cá, bỗng nhiên Vương Đại Tĩnh đâm mạnh cành cây xuống dòng suối, hả, bắt được cá rồi à, Trần Tiêu vươn cổ nhìn.Vương Đại Tĩnh rút cành cây lên, trên đầu cây một con cá bị đâm xuyên qua.Oa, Tĩnh ca giỏi quá Trần Tiêu cười khanh khách vỗ tay hoan hô.Quăng con cá lên bờ, Vương Đại Tĩnh tiếp tục bắt cá, Trần Tiêu hí hửng xách cá đi xử lý sẵn tiện đi ven suối bắt mấy con ốc đá, may mắn tóm được một em cua mập mạp.Ha ha, có lộc ăn rồi Trần Tiêu giơ con cua lên cười híp cả mắt.Nhìn hai con cá, sáu con ốc, ba con cua Trần Tiêu gật gật đầu cùng Vương Đại Tĩnh trở về.Về tới chỗ, bếp than đã cháy hết, trứng gà cũng chín, Trần Tiêu kiếm lá cây bện thành hình dáng cái bát nhỏ vớt trứng gà và một ít nước sôi qua như vậy trứng sẽ không nguội, rửa sạch nồi cho cua, ốc vào bắt lên bếp, Vương Đại Tĩnh gom lá khô nhóm lại lửa, kiếm hai cành cây sạch xiên cá chuẩn bị nướng.Tĩnh ca chờ chútTrần Tiêu lấy gói nguyên liệu đã được rửa sạch bên cạnh ra, đập nát chúng, bôi lên cá.Củ thơm saoĐúng vậy, ta vừa hái được bên suối.Tĩnh ca giữ chặt cành cây, ta cho tỏi vào bụng cáĐượcXong rồi, Tĩnh ca nướng đi, ta giúp huynh bôi thuốcTrần Tiêu mở gói lá tiếp theo, cho hết số thảo dược vào ống trúc giã nhuyễn, vớt một quả trứng để vào chiếc lá to, chuẩn bị xong Trần Tiêu gọi: Tĩnh ca, cởi áo ra mau, ta giúp huynh bôi thuốcĐể ta tự làm, đệ canh chừng lửa giúp ta một lát Vương Đại Tĩnh không được tự nhiên nóiHuynh tự thoa, mắt huynh mọc phía sau hay tay duỗi ra được Trần Tiêu hung dữ trừng mắt Vương Đại TĩnhTa là nam nhân, để ta làm là được, đệ không cần lo lắng Vương Đại Tĩnh chuyển để cá tạm trên gác, vươn tay muốn lấy thuốc trong tay Trần Tiêu.

Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Một trước một sau đi sâu vào rừng, thỉnh thoảng gà rừng chạy xẹt qua lùm cây, có cả thỏ xám mập mạp, trái dại mọc đầy, hai mắt Trần Tiêu phát sáng, bạc trắng lấp lánh.Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.Tĩnh ca ta nghe được tiếng nước chảy Trần Tiêu vểnh tai hướng về trước.Suối nước phía trước, quẹo qua khúc cua này là đến Vương Đại Tĩnh trả lờiTrần Tiêu ngẫm nghĩ, từ góc đại thụ đến đây đi chừng mười lăm phút, tính ra cũng không xa lắm, hắn cũng đã nhớ đường.Mãi lo suy nghĩ nên Trần Tiêu không nhìn đường cứ theo quán tính đi về trước.Ui da Trần Tiêu cong lưng ôm mũi, đau đến chảy nước mắt.Đệ có sao không, xin lỗi ta không chú ý Vương Đại Tĩnh tự trách bản thân không chú ý.Xua xua tay ý bảo mình không sao, Trần Tiêu hít hít mũi: Tại ta mãi lo nghĩ chuyện khác nên không chú ý huynh dừng lại, ta không saoNhìn cái mũi đỏ hoe của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh áy náy, chắc đau lắm.Đệ đánh lại ta đi Vương Đại Tĩnh vươn mặt đến trước mặt Trần TiêuHả, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh trưng cái mặt nghiêm túc trước mặt, chớp chớp mắt, woa sống mũi huynh ấy thật cao, tròng mắt đen nhánh đang chứa đựng hình ảnh thu nhỏ của mình, thật đẹp trai, nhịp tim bất chợt gia tăng.Trần Tiêu ngây ngẩn nhìn Vương Đại Tĩnh.Vương Đại Tĩnh:???Mặt ta dính gì sao? Vương Đại Tĩnh nghi hoặc sờ sờ mặt.Ơ, hả, ha ha ha nào có, nào có, đi, đi mau, nóng quá Trần Tiêu lấy lại kinh thần, xấu hổ cười ha ha, vội đi về trước, (T T) xấu hổ chết mất, sống lại vẫn không bỏ được tật xấu, người xưa nói méo có sai, mê trai đầu thai mới hết.Đến rồi Vương Đại Tĩnh chỉ tay con suối trước mặtTrời rất nóng, đệ muốn rửa mặt Trần Tiêu quăng chuyện xấu hổ qua một bên, hào hứng đi vội về trước.Vương Đại Tĩnh không hiểu điều chi cũng vội đuổi theo, hình như hắn vừa bỏ qua điều gì thì phải.Con suối bắt đầu từ phía tây khu rừng uốn lượn theo các khe đá trong rừng, nước gần bờ trong veo có thể nhìn thấy đáy, uống một ngụm, ngọt, Trần Tiêu uống thêm vài ngụm, lấy đầy hai ống nước.Quay người lại thấy Vương Đại Tĩnh đang xoắn ống quần, Trần Tiêu hỏi: Tĩnh ca xuống nước bắt cá sao?Vương Đại Tĩnh không ngẩn đầu, vẫn nhanh tay xoắn ống tay áo: Ta bắt cá nướng cho đệ ănCá, con suối này có cá sao, suối không rộng lắm, không thấy bong bóng nước, lấy đâu ra cá, đầu Trần Tiêu đầy dấu chấm hỏi.Ha ha, biết ngay đệ sẽ nghĩ vậy mà nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh cười phá lên.Không phải sao, huynh nhìn xem suối cạn thế này lấy đâu ra cáVương Đại Tĩnh bắt đầu xuống nước: Trong bờ nhiều đá nước trong sẽ không có nhưng giữa lòng suối đất mịn cá thường trú ẩn dưới lớp bùn.Truyện Cổ ĐạiHuynh cẩn thận đá bén cắt trúng chânTrần Tiêu lựa một tảng đá to kê mông ngồi, trời quá nóng, hắn cởi dày, ngâm chân vào nước, nước rất mát, rất thoải mái, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, không gian thật yên bình, Trần Tiêu hít sâu một hơi, rọt rọt, Trần Tiêu đầu đầy hắc tuyến, tâm trạng tốt đều bị cái bụng không biết điều này phá hết rồi.Kêu gì mà kêu, phá hết tâm trạng của ta nhỏ giọng oán giận cái bụng, Trần Tiêu hướng ánh mắt về phía Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh đang nghiêm túc bắt cá, bỗng nhiên Vương Đại Tĩnh đâm mạnh cành cây xuống dòng suối, hả, bắt được cá rồi à, Trần Tiêu vươn cổ nhìn.Vương Đại Tĩnh rút cành cây lên, trên đầu cây một con cá bị đâm xuyên qua.Oa, Tĩnh ca giỏi quá Trần Tiêu cười khanh khách vỗ tay hoan hô.Quăng con cá lên bờ, Vương Đại Tĩnh tiếp tục bắt cá, Trần Tiêu hí hửng xách cá đi xử lý sẵn tiện đi ven suối bắt mấy con ốc đá, may mắn tóm được một em cua mập mạp.Ha ha, có lộc ăn rồi Trần Tiêu giơ con cua lên cười híp cả mắt.Nhìn hai con cá, sáu con ốc, ba con cua Trần Tiêu gật gật đầu cùng Vương Đại Tĩnh trở về.Về tới chỗ, bếp than đã cháy hết, trứng gà cũng chín, Trần Tiêu kiếm lá cây bện thành hình dáng cái bát nhỏ vớt trứng gà và một ít nước sôi qua như vậy trứng sẽ không nguội, rửa sạch nồi cho cua, ốc vào bắt lên bếp, Vương Đại Tĩnh gom lá khô nhóm lại lửa, kiếm hai cành cây sạch xiên cá chuẩn bị nướng.Tĩnh ca chờ chútTrần Tiêu lấy gói nguyên liệu đã được rửa sạch bên cạnh ra, đập nát chúng, bôi lên cá.Củ thơm saoĐúng vậy, ta vừa hái được bên suối.Tĩnh ca giữ chặt cành cây, ta cho tỏi vào bụng cáĐượcXong rồi, Tĩnh ca nướng đi, ta giúp huynh bôi thuốcTrần Tiêu mở gói lá tiếp theo, cho hết số thảo dược vào ống trúc giã nhuyễn, vớt một quả trứng để vào chiếc lá to, chuẩn bị xong Trần Tiêu gọi: Tĩnh ca, cởi áo ra mau, ta giúp huynh bôi thuốcĐể ta tự làm, đệ canh chừng lửa giúp ta một lát Vương Đại Tĩnh không được tự nhiên nóiHuynh tự thoa, mắt huynh mọc phía sau hay tay duỗi ra được Trần Tiêu hung dữ trừng mắt Vương Đại TĩnhTa là nam nhân, để ta làm là được, đệ không cần lo lắng Vương Đại Tĩnh chuyển để cá tạm trên gác, vươn tay muốn lấy thuốc trong tay Trần Tiêu.

Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Một trước một sau đi sâu vào rừng, thỉnh thoảng gà rừng chạy xẹt qua lùm cây, có cả thỏ xám mập mạp, trái dại mọc đầy, hai mắt Trần Tiêu phát sáng, bạc trắng lấp lánh.Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.Tĩnh ca ta nghe được tiếng nước chảy Trần Tiêu vểnh tai hướng về trước.Suối nước phía trước, quẹo qua khúc cua này là đến Vương Đại Tĩnh trả lờiTrần Tiêu ngẫm nghĩ, từ góc đại thụ đến đây đi chừng mười lăm phút, tính ra cũng không xa lắm, hắn cũng đã nhớ đường.Mãi lo suy nghĩ nên Trần Tiêu không nhìn đường cứ theo quán tính đi về trước.Ui da Trần Tiêu cong lưng ôm mũi, đau đến chảy nước mắt.Đệ có sao không, xin lỗi ta không chú ý Vương Đại Tĩnh tự trách bản thân không chú ý.Xua xua tay ý bảo mình không sao, Trần Tiêu hít hít mũi: Tại ta mãi lo nghĩ chuyện khác nên không chú ý huynh dừng lại, ta không saoNhìn cái mũi đỏ hoe của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh áy náy, chắc đau lắm.Đệ đánh lại ta đi Vương Đại Tĩnh vươn mặt đến trước mặt Trần TiêuHả, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh trưng cái mặt nghiêm túc trước mặt, chớp chớp mắt, woa sống mũi huynh ấy thật cao, tròng mắt đen nhánh đang chứa đựng hình ảnh thu nhỏ của mình, thật đẹp trai, nhịp tim bất chợt gia tăng.Trần Tiêu ngây ngẩn nhìn Vương Đại Tĩnh.Vương Đại Tĩnh:???Mặt ta dính gì sao? Vương Đại Tĩnh nghi hoặc sờ sờ mặt.Ơ, hả, ha ha ha nào có, nào có, đi, đi mau, nóng quá Trần Tiêu lấy lại kinh thần, xấu hổ cười ha ha, vội đi về trước, (T T) xấu hổ chết mất, sống lại vẫn không bỏ được tật xấu, người xưa nói méo có sai, mê trai đầu thai mới hết.Đến rồi Vương Đại Tĩnh chỉ tay con suối trước mặtTrời rất nóng, đệ muốn rửa mặt Trần Tiêu quăng chuyện xấu hổ qua một bên, hào hứng đi vội về trước.Vương Đại Tĩnh không hiểu điều chi cũng vội đuổi theo, hình như hắn vừa bỏ qua điều gì thì phải.Con suối bắt đầu từ phía tây khu rừng uốn lượn theo các khe đá trong rừng, nước gần bờ trong veo có thể nhìn thấy đáy, uống một ngụm, ngọt, Trần Tiêu uống thêm vài ngụm, lấy đầy hai ống nước.Quay người lại thấy Vương Đại Tĩnh đang xoắn ống quần, Trần Tiêu hỏi: Tĩnh ca xuống nước bắt cá sao?Vương Đại Tĩnh không ngẩn đầu, vẫn nhanh tay xoắn ống tay áo: Ta bắt cá nướng cho đệ ănCá, con suối này có cá sao, suối không rộng lắm, không thấy bong bóng nước, lấy đâu ra cá, đầu Trần Tiêu đầy dấu chấm hỏi.Ha ha, biết ngay đệ sẽ nghĩ vậy mà nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh cười phá lên.Không phải sao, huynh nhìn xem suối cạn thế này lấy đâu ra cáVương Đại Tĩnh bắt đầu xuống nước: Trong bờ nhiều đá nước trong sẽ không có nhưng giữa lòng suối đất mịn cá thường trú ẩn dưới lớp bùn.Truyện Cổ ĐạiHuynh cẩn thận đá bén cắt trúng chânTrần Tiêu lựa một tảng đá to kê mông ngồi, trời quá nóng, hắn cởi dày, ngâm chân vào nước, nước rất mát, rất thoải mái, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, không gian thật yên bình, Trần Tiêu hít sâu một hơi, rọt rọt, Trần Tiêu đầu đầy hắc tuyến, tâm trạng tốt đều bị cái bụng không biết điều này phá hết rồi.Kêu gì mà kêu, phá hết tâm trạng của ta nhỏ giọng oán giận cái bụng, Trần Tiêu hướng ánh mắt về phía Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh đang nghiêm túc bắt cá, bỗng nhiên Vương Đại Tĩnh đâm mạnh cành cây xuống dòng suối, hả, bắt được cá rồi à, Trần Tiêu vươn cổ nhìn.Vương Đại Tĩnh rút cành cây lên, trên đầu cây một con cá bị đâm xuyên qua.Oa, Tĩnh ca giỏi quá Trần Tiêu cười khanh khách vỗ tay hoan hô.Quăng con cá lên bờ, Vương Đại Tĩnh tiếp tục bắt cá, Trần Tiêu hí hửng xách cá đi xử lý sẵn tiện đi ven suối bắt mấy con ốc đá, may mắn tóm được một em cua mập mạp.Ha ha, có lộc ăn rồi Trần Tiêu giơ con cua lên cười híp cả mắt.Nhìn hai con cá, sáu con ốc, ba con cua Trần Tiêu gật gật đầu cùng Vương Đại Tĩnh trở về.Về tới chỗ, bếp than đã cháy hết, trứng gà cũng chín, Trần Tiêu kiếm lá cây bện thành hình dáng cái bát nhỏ vớt trứng gà và một ít nước sôi qua như vậy trứng sẽ không nguội, rửa sạch nồi cho cua, ốc vào bắt lên bếp, Vương Đại Tĩnh gom lá khô nhóm lại lửa, kiếm hai cành cây sạch xiên cá chuẩn bị nướng.Tĩnh ca chờ chútTrần Tiêu lấy gói nguyên liệu đã được rửa sạch bên cạnh ra, đập nát chúng, bôi lên cá.Củ thơm saoĐúng vậy, ta vừa hái được bên suối.Tĩnh ca giữ chặt cành cây, ta cho tỏi vào bụng cáĐượcXong rồi, Tĩnh ca nướng đi, ta giúp huynh bôi thuốcTrần Tiêu mở gói lá tiếp theo, cho hết số thảo dược vào ống trúc giã nhuyễn, vớt một quả trứng để vào chiếc lá to, chuẩn bị xong Trần Tiêu gọi: Tĩnh ca, cởi áo ra mau, ta giúp huynh bôi thuốcĐể ta tự làm, đệ canh chừng lửa giúp ta một lát Vương Đại Tĩnh không được tự nhiên nóiHuynh tự thoa, mắt huynh mọc phía sau hay tay duỗi ra được Trần Tiêu hung dữ trừng mắt Vương Đại TĩnhTa là nam nhân, để ta làm là được, đệ không cần lo lắng Vương Đại Tĩnh chuyển để cá tạm trên gác, vươn tay muốn lấy thuốc trong tay Trần Tiêu.

Chương 32: Chương 32