Tõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay…
Chương 34: Chương 34
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Ngươi nói cái gì, cưới Trần Tiêu, ta không đồng ýVương Đại Tài đập bàn quát lớn.Vương thị ngồi cạnh cũng rất kinh ngạc, tên Trần Tiêu kia thủ đoạn cũng không vừa, chỉ một buổi trưa đã có thể bắt Vương Đại Tĩnh cưới hắn, xem ra bà xem thường hắn rồi.Ta chỉ thông báo để người biết, nếu người chúc phúc ta rất biết ơn, nếu người không đồng ý ta sẽ nhờ trưởng thôn làm chủ hôn Vương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nóiXằng bậy, ta còn chưa có chết đâu, ngươi muốn mang tội bất hiếu sao? Vương Đại Tài quăng chén trà xuống đất, nước trà bắn tung tóe.Sính lễ thì thế nào? Vương thị cắt ngang ý muốn trả lời của Vương Đại TĩnhVương Đại Tĩnh bình tĩnh nhìn Vương Đại Tài: Ta còn thiếu bất hiếu sao? nói xong quay qua nhìn Vương thị: Sính lễ ta tự chuẩn bịHa, tự chuẩn bị, ngươi có tiền sao?, đến đồ mặc còn không có còn đòi chuẩn bị sính lễ, nực cườiVương Phúc Đức cười khinh, Vương Bảo Thoa che miệng cười, ánh mắt liếc Vương Phúc Đức, ý bảo hắn sao lại nói trắng ra như vậy.Không phải người nói Vương Bảo Thoa phải gả vào tháng tới bảo ta đón dâu sao, ta sẽ cưới Trần Tiêu, không phải đệ ấy ta sẽ không cưới bất cứ aiVương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nhìn Vương Đại Tài, Vương Đại Tài tức đến nghẹt thở, Vương thị ngồi cạnh vuốt lưng giúp ông ta thuận khí, hiền từ khuyên can:Đại Tĩnh, con sao lại chọc phụ thân con tức giận đến thế, Trần Tiêu kia tốt đến thế sao, ta sẽ chọn một nhà tốt hơn cho conVương Đại Tĩnh không muốn nhiều lời vô nghĩa, hắn biết có nói thêm cũng như vậy.Ta sẽ cưới Trần TiêuVương Đại Tài lại đập bàn cái rầm, đứng phất dậy quát to: Được, ngươi muốn cưới Trần Tiêu phải không, ta thành toàn cho ngươi nhưng trước hết ngươi phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta, cút ra khỏi đây, từ đây về sau ngươi không còn là con của Vương Đại Tài ta nữa, sống chết mặc ngươi1Hoan hô, phụ thân tuyệt nhất, hừ nên tống cổ hắn đi lâu rồi Vương Phúc Đức nhảy nhót hoang hôVương Bảo Thoa ánh mắt cũng tán đồng, Vương Siêu thương hại nhìn vị đại ca hữu danh vô thực này.Đại Tài, sao lại nặng lời như vậy, Đại Tĩnh là con ông Vương thị nhìn có vẻ khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười.Nó vốn dĩ không phải con ta, chỉ biết chọc ta tức giận, ngại ta sống quá lâu sao?Đại Tĩnh mau nhận lỗi, di nương sẽ tìm nhà tốt cho con, Trần Tiêu có đáng cho con làm như vậy không?Được, ta đồng ý, sáng mai ta sẽ mời trưởng thôn sang viết khế ước đoạn thân, ta sẽ dọn khỏi Vương gia nói xong Vương Đại Tĩnh xoay người đi về phòng.Năm người Vương gia thì hoan hô khi đuổi được Vương Đại Tĩnh.Vương Đại Tĩnh về phòng việc đầu tiên làm là đào góc tường kế chân giường, bưng lên một hộp gỗ đen phủi sạch bụi đất đặt lên giường, mở nắp hộp, bạc vụn lóe mắt, đây là bạc hắn tích cóp được lúc đi lính, săn bắn và làm công trấn trên.Một trăm mười hai lượng bạc hắn sẽ mua đất xây nhà, mua thêm vài mẫu ruộng, sính lễ, trang phục cưới, lễ vật, đãi khách chắc cũng vừa đủ.Sau khi thành thân mình phải chăm chỉ kiếm tiền nghĩ đến Trần Tiêu sắp gả cho mình Vương Đại Tĩnh hạnh phúc vô cùng.Cất kĩ tiền, Vương Đại Tĩnh bắt đầu thu dọn hành lí, chuẩn bị cho ngày mai.Trong phòng Vương Bảo Thoa rót cho Vương thị một ly trà.Mẫu thân, người định để Vương Đại Tĩnh cưới Trần TiêuVương thị nhấp ngụm trà: Không thế thì thế nào, Vương Đại Tĩnh tự mình chuẩn bị sính lễ, đồng ý cắt đứt quan hệ với phụ thân con để cưới Trần Tiêu, hắn đã kiên quyết như thế sao ta lại phải làm người ác, bổng đã uyên ương, cứ mặc hắn, chỉ một Trần Tiêu không thể nhắc lên sóng gió gìVương Bảo Thoa ngẫm nghĩ: Nhưng mà tên Trần Tiêu kia không phải người hiền lành gìCon không cần lo, bất quá chỉ là một thằng nhóc ranh mãnh thôi, mẫu thân không đối phó được sao, nhiệm vụ bây giờ của con là phải thật xinh đẹp chuẩn bị xuất giá, biết không? Vương thị cắt ngang lời Vương Bảo ThoaVương Bảo Thoa ngượng ngùng gật đầu.Vương thị hài lòng uống trà.- ---------------Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ Vương Đại Tĩnh đã rời Vương gia đến nhà Trưởng thôn.Ai đấy?Là ta, Vương Đại Tĩnh, ta tìm Trưởng thôn có việcLà Đại Tĩnh à, vào đi, phụ thân đang uống trà trong nhàTrần Văn Khang mở cửa cho Vương Đại Tĩnh.Đa tạ Trần đại caPhụ thân, là Đại TĩnhTìm ta có việc Trưởng thôn nhấp ngụm trà nóng, ngước nhìn Vương Đại TĩnhTa có việc nhờ Trưởng thôn giúp đỡ Vương Đại Tĩnh gật đầuĐại Tĩnh ngồi đi, có gì từ từ nói Trần Văn Khang vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh, rót một ly trà nóng đẩy về phía hắn.Đa tạ, Trần đại caNhấp một ngụm trà nóng, nước trà nóng xua đi hơi lạnh trên người, cơ thể cũng thoải mái hơn, Vương Đại Tĩnh bắt đầu nói:Ta muốn nhờ Trưởng thôn làm chủ cho ta và phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ tửTrưởng thôn và Trần Văn Khang kinh ngạc đồng loạt nhìn Vương Đại Tĩnh.Đại Tĩnh, đây không phải chuyện nhỏ, ngươi nói cho rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?Trần Văn Khang vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Đại Tĩnh, vốn dĩ danh tiếng Vương Đại Tĩnh đã không tốt, nếu xảy ra chuyện này Vương Đại Tĩnh sẽ rất khó trụ tại thôn Sơn Hà này.Trưởng thôn không cần lo lắng đây là ý của riêng ta, ta cũng đã trưởng thành cũng đã đến lúc nên phân giaPhân gia thì ta không ý kiến nhưng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử là chuyện lớn, không thể nói bừaVương Đại Tĩnh gật đầu, bình tĩnh nói: Ta đã suy nghĩ kĩ, phụ thân cũng đã đồng ýPhụ thân Trần Văn Khang lo lắng gọi, Trưởng thôn cũng lo lắng không kém Trần Văn Khang, đứa trẻ này không khiến ông an tâm mà.Đi, theo ta đến Vương gia một chuyến, ta muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì đến mức phải tuyệt tình như vậy Trưởng thôn hơi tức giận, ông đứng dậy dẫn đầu bước ra ngoàiTrần Văn Khang và Vương Đại Tĩnh đi theo phía sau.Trần Văn Khang nhìn nhìn Vương Đại Tĩnh muốn mở miệng lại thôi..
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Ngươi nói cái gì, cưới Trần Tiêu, ta không đồng ýVương Đại Tài đập bàn quát lớn.Vương thị ngồi cạnh cũng rất kinh ngạc, tên Trần Tiêu kia thủ đoạn cũng không vừa, chỉ một buổi trưa đã có thể bắt Vương Đại Tĩnh cưới hắn, xem ra bà xem thường hắn rồi.Ta chỉ thông báo để người biết, nếu người chúc phúc ta rất biết ơn, nếu người không đồng ý ta sẽ nhờ trưởng thôn làm chủ hôn Vương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nóiXằng bậy, ta còn chưa có chết đâu, ngươi muốn mang tội bất hiếu sao? Vương Đại Tài quăng chén trà xuống đất, nước trà bắn tung tóe.Sính lễ thì thế nào? Vương thị cắt ngang ý muốn trả lời của Vương Đại TĩnhVương Đại Tĩnh bình tĩnh nhìn Vương Đại Tài: Ta còn thiếu bất hiếu sao? nói xong quay qua nhìn Vương thị: Sính lễ ta tự chuẩn bịHa, tự chuẩn bị, ngươi có tiền sao?, đến đồ mặc còn không có còn đòi chuẩn bị sính lễ, nực cườiVương Phúc Đức cười khinh, Vương Bảo Thoa che miệng cười, ánh mắt liếc Vương Phúc Đức, ý bảo hắn sao lại nói trắng ra như vậy.Không phải người nói Vương Bảo Thoa phải gả vào tháng tới bảo ta đón dâu sao, ta sẽ cưới Trần Tiêu, không phải đệ ấy ta sẽ không cưới bất cứ aiVương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nhìn Vương Đại Tài, Vương Đại Tài tức đến nghẹt thở, Vương thị ngồi cạnh vuốt lưng giúp ông ta thuận khí, hiền từ khuyên can:Đại Tĩnh, con sao lại chọc phụ thân con tức giận đến thế, Trần Tiêu kia tốt đến thế sao, ta sẽ chọn một nhà tốt hơn cho conVương Đại Tĩnh không muốn nhiều lời vô nghĩa, hắn biết có nói thêm cũng như vậy.Ta sẽ cưới Trần TiêuVương Đại Tài lại đập bàn cái rầm, đứng phất dậy quát to: Được, ngươi muốn cưới Trần Tiêu phải không, ta thành toàn cho ngươi nhưng trước hết ngươi phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta, cút ra khỏi đây, từ đây về sau ngươi không còn là con của Vương Đại Tài ta nữa, sống chết mặc ngươi1Hoan hô, phụ thân tuyệt nhất, hừ nên tống cổ hắn đi lâu rồi Vương Phúc Đức nhảy nhót hoang hôVương Bảo Thoa ánh mắt cũng tán đồng, Vương Siêu thương hại nhìn vị đại ca hữu danh vô thực này.Đại Tài, sao lại nặng lời như vậy, Đại Tĩnh là con ông Vương thị nhìn có vẻ khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười.Nó vốn dĩ không phải con ta, chỉ biết chọc ta tức giận, ngại ta sống quá lâu sao?Đại Tĩnh mau nhận lỗi, di nương sẽ tìm nhà tốt cho con, Trần Tiêu có đáng cho con làm như vậy không?Được, ta đồng ý, sáng mai ta sẽ mời trưởng thôn sang viết khế ước đoạn thân, ta sẽ dọn khỏi Vương gia nói xong Vương Đại Tĩnh xoay người đi về phòng.Năm người Vương gia thì hoan hô khi đuổi được Vương Đại Tĩnh.Vương Đại Tĩnh về phòng việc đầu tiên làm là đào góc tường kế chân giường, bưng lên một hộp gỗ đen phủi sạch bụi đất đặt lên giường, mở nắp hộp, bạc vụn lóe mắt, đây là bạc hắn tích cóp được lúc đi lính, săn bắn và làm công trấn trên.Một trăm mười hai lượng bạc hắn sẽ mua đất xây nhà, mua thêm vài mẫu ruộng, sính lễ, trang phục cưới, lễ vật, đãi khách chắc cũng vừa đủ.Sau khi thành thân mình phải chăm chỉ kiếm tiền nghĩ đến Trần Tiêu sắp gả cho mình Vương Đại Tĩnh hạnh phúc vô cùng.Cất kĩ tiền, Vương Đại Tĩnh bắt đầu thu dọn hành lí, chuẩn bị cho ngày mai.Trong phòng Vương Bảo Thoa rót cho Vương thị một ly trà.Mẫu thân, người định để Vương Đại Tĩnh cưới Trần TiêuVương thị nhấp ngụm trà: Không thế thì thế nào, Vương Đại Tĩnh tự mình chuẩn bị sính lễ, đồng ý cắt đứt quan hệ với phụ thân con để cưới Trần Tiêu, hắn đã kiên quyết như thế sao ta lại phải làm người ác, bổng đã uyên ương, cứ mặc hắn, chỉ một Trần Tiêu không thể nhắc lên sóng gió gìVương Bảo Thoa ngẫm nghĩ: Nhưng mà tên Trần Tiêu kia không phải người hiền lành gìCon không cần lo, bất quá chỉ là một thằng nhóc ranh mãnh thôi, mẫu thân không đối phó được sao, nhiệm vụ bây giờ của con là phải thật xinh đẹp chuẩn bị xuất giá, biết không? Vương thị cắt ngang lời Vương Bảo ThoaVương Bảo Thoa ngượng ngùng gật đầu.Vương thị hài lòng uống trà.- ---------------Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ Vương Đại Tĩnh đã rời Vương gia đến nhà Trưởng thôn.Ai đấy?Là ta, Vương Đại Tĩnh, ta tìm Trưởng thôn có việcLà Đại Tĩnh à, vào đi, phụ thân đang uống trà trong nhàTrần Văn Khang mở cửa cho Vương Đại Tĩnh.Đa tạ Trần đại caPhụ thân, là Đại TĩnhTìm ta có việc Trưởng thôn nhấp ngụm trà nóng, ngước nhìn Vương Đại TĩnhTa có việc nhờ Trưởng thôn giúp đỡ Vương Đại Tĩnh gật đầuĐại Tĩnh ngồi đi, có gì từ từ nói Trần Văn Khang vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh, rót một ly trà nóng đẩy về phía hắn.Đa tạ, Trần đại caNhấp một ngụm trà nóng, nước trà nóng xua đi hơi lạnh trên người, cơ thể cũng thoải mái hơn, Vương Đại Tĩnh bắt đầu nói:Ta muốn nhờ Trưởng thôn làm chủ cho ta và phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ tửTrưởng thôn và Trần Văn Khang kinh ngạc đồng loạt nhìn Vương Đại Tĩnh.Đại Tĩnh, đây không phải chuyện nhỏ, ngươi nói cho rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?Trần Văn Khang vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Đại Tĩnh, vốn dĩ danh tiếng Vương Đại Tĩnh đã không tốt, nếu xảy ra chuyện này Vương Đại Tĩnh sẽ rất khó trụ tại thôn Sơn Hà này.Trưởng thôn không cần lo lắng đây là ý của riêng ta, ta cũng đã trưởng thành cũng đã đến lúc nên phân giaPhân gia thì ta không ý kiến nhưng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử là chuyện lớn, không thể nói bừaVương Đại Tĩnh gật đầu, bình tĩnh nói: Ta đã suy nghĩ kĩ, phụ thân cũng đã đồng ýPhụ thân Trần Văn Khang lo lắng gọi, Trưởng thôn cũng lo lắng không kém Trần Văn Khang, đứa trẻ này không khiến ông an tâm mà.Đi, theo ta đến Vương gia một chuyến, ta muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì đến mức phải tuyệt tình như vậy Trưởng thôn hơi tức giận, ông đứng dậy dẫn đầu bước ra ngoàiTrần Văn Khang và Vương Đại Tĩnh đi theo phía sau.Trần Văn Khang nhìn nhìn Vương Đại Tĩnh muốn mở miệng lại thôi..
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Ngươi nói cái gì, cưới Trần Tiêu, ta không đồng ýVương Đại Tài đập bàn quát lớn.Vương thị ngồi cạnh cũng rất kinh ngạc, tên Trần Tiêu kia thủ đoạn cũng không vừa, chỉ một buổi trưa đã có thể bắt Vương Đại Tĩnh cưới hắn, xem ra bà xem thường hắn rồi.Ta chỉ thông báo để người biết, nếu người chúc phúc ta rất biết ơn, nếu người không đồng ý ta sẽ nhờ trưởng thôn làm chủ hôn Vương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nóiXằng bậy, ta còn chưa có chết đâu, ngươi muốn mang tội bất hiếu sao? Vương Đại Tài quăng chén trà xuống đất, nước trà bắn tung tóe.Sính lễ thì thế nào? Vương thị cắt ngang ý muốn trả lời của Vương Đại TĩnhVương Đại Tĩnh bình tĩnh nhìn Vương Đại Tài: Ta còn thiếu bất hiếu sao? nói xong quay qua nhìn Vương thị: Sính lễ ta tự chuẩn bịHa, tự chuẩn bị, ngươi có tiền sao?, đến đồ mặc còn không có còn đòi chuẩn bị sính lễ, nực cườiVương Phúc Đức cười khinh, Vương Bảo Thoa che miệng cười, ánh mắt liếc Vương Phúc Đức, ý bảo hắn sao lại nói trắng ra như vậy.Không phải người nói Vương Bảo Thoa phải gả vào tháng tới bảo ta đón dâu sao, ta sẽ cưới Trần Tiêu, không phải đệ ấy ta sẽ không cưới bất cứ aiVương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nhìn Vương Đại Tài, Vương Đại Tài tức đến nghẹt thở, Vương thị ngồi cạnh vuốt lưng giúp ông ta thuận khí, hiền từ khuyên can:Đại Tĩnh, con sao lại chọc phụ thân con tức giận đến thế, Trần Tiêu kia tốt đến thế sao, ta sẽ chọn một nhà tốt hơn cho conVương Đại Tĩnh không muốn nhiều lời vô nghĩa, hắn biết có nói thêm cũng như vậy.Ta sẽ cưới Trần TiêuVương Đại Tài lại đập bàn cái rầm, đứng phất dậy quát to: Được, ngươi muốn cưới Trần Tiêu phải không, ta thành toàn cho ngươi nhưng trước hết ngươi phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta, cút ra khỏi đây, từ đây về sau ngươi không còn là con của Vương Đại Tài ta nữa, sống chết mặc ngươi1Hoan hô, phụ thân tuyệt nhất, hừ nên tống cổ hắn đi lâu rồi Vương Phúc Đức nhảy nhót hoang hôVương Bảo Thoa ánh mắt cũng tán đồng, Vương Siêu thương hại nhìn vị đại ca hữu danh vô thực này.Đại Tài, sao lại nặng lời như vậy, Đại Tĩnh là con ông Vương thị nhìn có vẻ khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười.Nó vốn dĩ không phải con ta, chỉ biết chọc ta tức giận, ngại ta sống quá lâu sao?Đại Tĩnh mau nhận lỗi, di nương sẽ tìm nhà tốt cho con, Trần Tiêu có đáng cho con làm như vậy không?Được, ta đồng ý, sáng mai ta sẽ mời trưởng thôn sang viết khế ước đoạn thân, ta sẽ dọn khỏi Vương gia nói xong Vương Đại Tĩnh xoay người đi về phòng.Năm người Vương gia thì hoan hô khi đuổi được Vương Đại Tĩnh.Vương Đại Tĩnh về phòng việc đầu tiên làm là đào góc tường kế chân giường, bưng lên một hộp gỗ đen phủi sạch bụi đất đặt lên giường, mở nắp hộp, bạc vụn lóe mắt, đây là bạc hắn tích cóp được lúc đi lính, săn bắn và làm công trấn trên.Một trăm mười hai lượng bạc hắn sẽ mua đất xây nhà, mua thêm vài mẫu ruộng, sính lễ, trang phục cưới, lễ vật, đãi khách chắc cũng vừa đủ.Sau khi thành thân mình phải chăm chỉ kiếm tiền nghĩ đến Trần Tiêu sắp gả cho mình Vương Đại Tĩnh hạnh phúc vô cùng.Cất kĩ tiền, Vương Đại Tĩnh bắt đầu thu dọn hành lí, chuẩn bị cho ngày mai.Trong phòng Vương Bảo Thoa rót cho Vương thị một ly trà.Mẫu thân, người định để Vương Đại Tĩnh cưới Trần TiêuVương thị nhấp ngụm trà: Không thế thì thế nào, Vương Đại Tĩnh tự mình chuẩn bị sính lễ, đồng ý cắt đứt quan hệ với phụ thân con để cưới Trần Tiêu, hắn đã kiên quyết như thế sao ta lại phải làm người ác, bổng đã uyên ương, cứ mặc hắn, chỉ một Trần Tiêu không thể nhắc lên sóng gió gìVương Bảo Thoa ngẫm nghĩ: Nhưng mà tên Trần Tiêu kia không phải người hiền lành gìCon không cần lo, bất quá chỉ là một thằng nhóc ranh mãnh thôi, mẫu thân không đối phó được sao, nhiệm vụ bây giờ của con là phải thật xinh đẹp chuẩn bị xuất giá, biết không? Vương thị cắt ngang lời Vương Bảo ThoaVương Bảo Thoa ngượng ngùng gật đầu.Vương thị hài lòng uống trà.- ---------------Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ Vương Đại Tĩnh đã rời Vương gia đến nhà Trưởng thôn.Ai đấy?Là ta, Vương Đại Tĩnh, ta tìm Trưởng thôn có việcLà Đại Tĩnh à, vào đi, phụ thân đang uống trà trong nhàTrần Văn Khang mở cửa cho Vương Đại Tĩnh.Đa tạ Trần đại caPhụ thân, là Đại TĩnhTìm ta có việc Trưởng thôn nhấp ngụm trà nóng, ngước nhìn Vương Đại TĩnhTa có việc nhờ Trưởng thôn giúp đỡ Vương Đại Tĩnh gật đầuĐại Tĩnh ngồi đi, có gì từ từ nói Trần Văn Khang vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh, rót một ly trà nóng đẩy về phía hắn.Đa tạ, Trần đại caNhấp một ngụm trà nóng, nước trà nóng xua đi hơi lạnh trên người, cơ thể cũng thoải mái hơn, Vương Đại Tĩnh bắt đầu nói:Ta muốn nhờ Trưởng thôn làm chủ cho ta và phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ tửTrưởng thôn và Trần Văn Khang kinh ngạc đồng loạt nhìn Vương Đại Tĩnh.Đại Tĩnh, đây không phải chuyện nhỏ, ngươi nói cho rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?Trần Văn Khang vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Đại Tĩnh, vốn dĩ danh tiếng Vương Đại Tĩnh đã không tốt, nếu xảy ra chuyện này Vương Đại Tĩnh sẽ rất khó trụ tại thôn Sơn Hà này.Trưởng thôn không cần lo lắng đây là ý của riêng ta, ta cũng đã trưởng thành cũng đã đến lúc nên phân giaPhân gia thì ta không ý kiến nhưng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử là chuyện lớn, không thể nói bừaVương Đại Tĩnh gật đầu, bình tĩnh nói: Ta đã suy nghĩ kĩ, phụ thân cũng đã đồng ýPhụ thân Trần Văn Khang lo lắng gọi, Trưởng thôn cũng lo lắng không kém Trần Văn Khang, đứa trẻ này không khiến ông an tâm mà.Đi, theo ta đến Vương gia một chuyến, ta muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì đến mức phải tuyệt tình như vậy Trưởng thôn hơi tức giận, ông đứng dậy dẫn đầu bước ra ngoàiTrần Văn Khang và Vương Đại Tĩnh đi theo phía sau.Trần Văn Khang nhìn nhìn Vương Đại Tĩnh muốn mở miệng lại thôi..