Tác giả:

Tõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay…

Chương 39: Chương 39

Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Trần lão thái bị kích thích, bỗng đứng phắt dậy định lao lại chỗ Trần Tiêu nhưng bị hai phụ nhân gần đó cản lại.Buông ta ra, ta đánh chết tên nghiệt chủng nàyNhà Trần lão bình tĩnh, mặc kệ hắnNhà Lý lão, ngươi có nhìn thấy nụ cười đắc thắng của nó không, nó là cố ý, cố ýĐược rồi, bà bình tĩnh trước đãGiãy giụa một hồi Trần lão thái cũng yên tĩnh lại, thở khì khì ánh mắt hung tợn liếc Trần Tiêu.Hai phụ nhân kìm Trần lão thái thở ra hơi liếc nhìn Trần Tiêu sau cây.Trần Tiêu trốn sau cây vẻ mặt sợ sệt, nước mắt lăn dài trên má, mím môi, khóc không thành tiếng.Hai phụ nhân: ....!Nụ cười đắc thắng của hắn đâu, nhìn Trần Tiêu đỏ mắt khóc không thành tiếng, lòng trắc ẩn của người làm mẫu thân lại trỗi dậy, vốn dĩ hai người rất ghét Trần Tiêu nhưng nhìn đứa trẻ sợ sệt trước mặt hai người lại: ...!Ta không có, hức hức,...!thẩm bảo ta nhổ củ cải màNgươi ngậm máu phun người, ta có điên mới bảo ngươi làm vậyTrần Tiêu trề môi, oa, oa khóc lớn lên.Động tác nhặt củ cải của Trần An Minh khựng lại, ngẩng đầu nhìn bên kia, nhíu mày, Trần An Minh lội lên bờ.Ai nấy đều bắt ngờ với hành động của Trần Tiêu, không ngờ hắn nói khóc là khóc, tiếng khóc còn lớn hơn lúc nãy.Oa, oa thẩm ăn hiếp taMẫu thânTrần lão thái quay người nhìn Trần An Minh, xụ mặt nói:Mẫu thân không làm gì, tự nó khóc lớnĐúng lúc này một giọng nói khàn đặc vang lên.Xảy ra chuyện gì?Ngươi đến đúng lúc lắm Trần lão, nhà ngươi đang náo loạn với Trần Tiêu một thôn dân mở miệng trả lờiTrần lão gia tử hôm nay không khỏe nên ra ruộng trễ, không ngờ vừa đến lại thấy thôn dân vây quanh ruộng nhà mình chỉ trỏ bàn tán, ông khó chịu đi tới liền nghe tiếng gào khóc.Nhìn Trần Tiêu khóc lớn sau thân cây và Trần lão thái đang bị người chỉ trỏ, ông còn gì không hiểu.Bà lại gây chuyện?Ta nào có, tất cả tại tên mất dạy Trần Tiêu, ta bảo hắn đi nhổ cỏ hắn lại nhổ hết củ cải nhà ta, ông nói xem đó là kế sinh nhai trong nhà, hư hết cả nhà lấy gì mà ăn, ta tức giận nên lấy gánh đuổi đánh hắn, chưa đụng tới vạt áo của hắn thì hắn đã gào khóc, kêu to nói người thẩm thẩm như ta ác độc ra tay với hắn, hu hu, ta khổ quá trời ơi, đã nuôi hắn lớn vậy hắn lại quay lại cắn ta, trời ơi là trời, đúng là con rắn độc hai đầuTrần lão thái ngồi bệt ra đất, đập tay gào khóc.Oa diễn xuất không tệ nha, còn lợi hại hơn ta nữa, Trần Tiêu vừa gào khóc vừa thảnh thơi đánh giá mọi người.Trưa nắng gắt, lại nghe tiếng gào khóc, thôn dân đinh tai nhức óc tản ra xung quanh, Trần lão thái rống như heo bị chọc tiết, nhìn tình hình hiện tại Trần lão gia tử nhíu mày.Phụ thân, chuyện cũng đã như vậy, không cần truy cứu nữa, con đã xem qua củ cải cũng trưởng thành được một nửa có thể bán lấy tiềnTrầm ngâm một lát, Trần lão gia tử gật gật đầu, thấy vậy Trần lão thái gào lên:Không được bỏ qua, hắn là cố ý chống đối ta nếu bỏ qua như vậy mặt mũi ta làm sao, sao này hắn sẽ leo lên đầu bà già này ngôiĐầu bà có gì hay mà ta phải leo lên, ta mới không cần, hừ, trong lòng ghét bỏ ngoài mặt vẫn khóc đến thảm thương.Bà muốn thế nào?Dù sao cũng là thê tử của mình, Trần lão gia tử đương nhiên nghiên về phía Trần lão thái.Trần An Minh không đồng ý:Mẫu thân, không cần chuyện bé xé ra to, chúng ta vẫn có thể kiếm tiền từ ruộng rau cải khácCâm miệng, rốt cuộc con đứng về phía ai, ta là mẫu thân của conNgười đang gây sự vô lýĐồ nghịch tử, ngươi muốn làm mẫu thân tức chết ngươi mới hài lòng phải không, Trần Tiêu hắn cố ý chọc tức ta, không dạy dỗ hắn để hắn đắc ý lên đầu ta ngồi, ta không cần biết, hôm nay ta sẽ không bỏ quaNói rồi Trần lão thái nhặt đòn gánh lên định lao về phía Trần Tiêu nhưng bị Trần An Minh ngăn cản, giữ chặt đòn gánh trên tay Trần lão thái.Ngươi làm gì đó, bỏ tay raMẫu thân Trần An Minh nhăn mày, không buông tay, ngược lại quay sang Trần Tiêu:Trần Tiêu, đệ về trước điKhông được Trần lão thái hét toáng lênNghe Trần An Minh bảo mình về trước, Trần Tiêu cũng liền đi về, khóc mệt rồi về ngủ giấc cho khỏe.Trần Tiêu rụt rè, vẻ mặt sợ sệt nhích từng bước về trước.Trần Tiêu ngươi không được đi, ngươi đứng lại cho taBả vai Trần Tiêu run lên, co giò bỏ chạy.Thôn dân vây xem tự động tản ra, ai làm việc nấy, Trần An Minh thấy Trần Tiêu đi xa liền buông Trần lão thái ra, nhảy xuống ruộng bắt đầu làm việc, Trần lão gia tử cũng xuống ruộng làm việc, trên đê chỉ còn lại Trần lão thái đang gào thét mắng chửi.Trần Tiêu hoảng sợ chạy nhanh đến khi xác định không ai nhìn thấy mới chạy chậm lại rồi chuyển sang đi bộ.Ha ha haTrần Tiêu vui vẻ cười phá lên nào còn bộ dáng sợ sệt khi nãy.Đấm đấm bả vai, vươn vai vài lần, Trần Tiêu thoải mái cõng sọt về nhà dự định đánh một giấc, đến chiều sẽ qua nhà Vương Đại Tĩnh đưa hắn củ cải.Ngáp Trần Tiêu che miệng ngáp một cái, bỗng nhiên đứng khựng lại, ủa, ai giống Tĩnh ca vậy ta, bao lớn bao nhỏ, định đi đâu vậy.Ơi, Tĩnh ca, Tĩnh caTạm biệt phụ tử Trưởng thôn, Vương Đại Tĩnh đi thẳng đến sau núi, đang toan tính trong lòng sẽ làm gì làm gì, bỗng nhiên nghe được có người gọi mình.Nhìn thiếu niên cõng sọt, vẫy tay gọi mình, Vương Đại Tĩnh bất giác bước nhanh hơn.Hì hì, Tĩnh ca đi đâu vậy, sao lại mang bao lớn bao nhỏ thế kiaNghe Trần Tiêu hỏi Vương Đại Tĩnh mở miệng định trả lời bỗng nhiên lại im lặng.Hử, Tĩnh ca huynh sao vậy, ta đang hỏi huynh đóAi bắt nạt đệ?Trần Tiêu:???Đâu có, đâu có ai bắt nạt ta đâuMắt của đệÀ, huynh nói mắt ta đó hả, hì hì huynh đừng lo lắng, không có chuyện gì, ta chỉ đùa giỡn chút thôiNhìn vẻ mặt Vương Đại Tĩnh viết rõ ba chữ Ta không tin, Trần Tiêu ( - _ -)Ta nói thật đấy, huynh nhìn xem ta không có bị thươngTrần Tiêu vừa nói vừa vén tay áo lên cho Vương Đại Tĩnh xem, nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn trước mặt Vương Đại Tĩnh đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác.Ta tin đệHì hì, Tĩnh ca xấu quá nha, đang nghĩ gì đóKhông cóHa ha haĐược rồi không trêu huynh nữa, mà nè Tĩnh ca đi đâu vậy, mấy thứ trên tay nữaVương Đại Tĩnh mím môi, Trần Tiêu chưa biết chuyện hắn và phụ thân đoạn tuyệt, hắn không muốn giấu Trần Tiêu, nếu để Trần Tiêu biết từ miệng người khác chi bằng để hắn nói, hắn tin tưởng Trần Tiêu sẽ không trách hắn.Ta và phụ thân đoạn tuyệt.

Trần lão thái bị kích thích, bỗng đứng phắt dậy định lao lại chỗ Trần Tiêu nhưng bị hai phụ nhân gần đó cản lại.

Buông ta ra, ta đánh chết tên nghiệt chủng này

Nhà Trần lão bình tĩnh, mặc kệ hắn

Nhà Lý lão, ngươi có nhìn thấy nụ cười đắc thắng của nó không, nó là cố ý, cố ý

Được rồi, bà bình tĩnh trước đã

Giãy giụa một hồi Trần lão thái cũng yên tĩnh lại, thở khì khì ánh mắt hung tợn liếc Trần Tiêu.

Hai phụ nhân kìm Trần lão thái thở ra hơi liếc nhìn Trần Tiêu sau cây.

Trần Tiêu trốn sau cây vẻ mặt sợ sệt, nước mắt lăn dài trên má, mím môi, khóc không thành tiếng.

Hai phụ nhân: ....!Nụ cười đắc thắng của hắn đâu, nhìn Trần Tiêu đỏ mắt khóc không thành tiếng, lòng trắc ẩn của người làm mẫu thân lại trỗi dậy, vốn dĩ hai người rất ghét Trần Tiêu nhưng nhìn đứa trẻ sợ sệt trước mặt hai người lại: ...!

Ta không có, hức hức,...!thẩm bảo ta nhổ củ cải mà

Ngươi ngậm máu phun người, ta có điên mới bảo ngươi làm vậy

Trần Tiêu trề môi, oa, oa khóc lớn lên.

Động tác nhặt củ cải của Trần An Minh khựng lại, ngẩng đầu nhìn bên kia, nhíu mày, Trần An Minh lội lên bờ.

Ai nấy đều bắt ngờ với hành động của Trần Tiêu, không ngờ hắn nói khóc là khóc, tiếng khóc còn lớn hơn lúc nãy.

Oa, oa thẩm ăn hiếp ta

Mẫu thân

Trần lão thái quay người nhìn Trần An Minh, xụ mặt nói:

Mẫu thân không làm gì, tự nó khóc lớn

Đúng lúc này một giọng nói khàn đặc vang lên.

Xảy ra chuyện gì?

Ngươi đến đúng lúc lắm Trần lão, nhà ngươi đang náo loạn với Trần Tiêu một thôn dân mở miệng trả lời

Trần lão gia tử hôm nay không khỏe nên ra ruộng trễ, không ngờ vừa đến lại thấy thôn dân vây quanh ruộng nhà mình chỉ trỏ bàn tán, ông khó chịu đi tới liền nghe tiếng gào khóc.

Nhìn Trần Tiêu khóc lớn sau thân cây và Trần lão thái đang bị người chỉ trỏ, ông còn gì không hiểu.

Bà lại gây chuyện?

Ta nào có, tất cả tại tên mất dạy Trần Tiêu, ta bảo hắn đi nhổ cỏ hắn lại nhổ hết củ cải nhà ta, ông nói xem đó là kế sinh nhai trong nhà, hư hết cả nhà lấy gì mà ăn, ta tức giận nên lấy gánh đuổi đánh hắn, chưa đụng tới vạt áo của hắn thì hắn đã gào khóc, kêu to nói người thẩm thẩm như ta ác độc ra tay với hắn, hu hu, ta khổ quá trời ơi, đã nuôi hắn lớn vậy hắn lại quay lại cắn ta, trời ơi là trời, đúng là con rắn độc hai đầu

Trần lão thái ngồi bệt ra đất, đập tay gào khóc.

Oa diễn xuất không tệ nha, còn lợi hại hơn ta nữa, Trần Tiêu vừa gào khóc vừa thảnh thơi đánh giá mọi người.

Trưa nắng gắt, lại nghe tiếng gào khóc, thôn dân đinh tai nhức óc tản ra xung quanh, Trần lão thái rống như heo bị chọc tiết, nhìn tình hình hiện tại Trần lão gia tử nhíu mày.

Phụ thân, chuyện cũng đã như vậy, không cần truy cứu nữa, con đã xem qua củ cải cũng trưởng thành được một nửa có thể bán lấy tiền

Trầm ngâm một lát, Trần lão gia tử gật gật đầu, thấy vậy Trần lão thái gào lên:

Không được bỏ qua, hắn là cố ý chống đối ta nếu bỏ qua như vậy mặt mũi ta làm sao, sao này hắn sẽ leo lên đầu bà già này ngôi

Đầu bà có gì hay mà ta phải leo lên, ta mới không cần, hừ, trong lòng ghét bỏ ngoài mặt vẫn khóc đến thảm thương.

Bà muốn thế nào?

Dù sao cũng là thê tử của mình, Trần lão gia tử đương nhiên nghiên về phía Trần lão thái.

Trần An Minh không đồng ý:

Mẫu thân, không cần chuyện bé xé ra to, chúng ta vẫn có thể kiếm tiền từ ruộng rau cải khác

Câm miệng, rốt cuộc con đứng về phía ai, ta là mẫu thân của con

Người đang gây sự vô lý

Đồ nghịch tử, ngươi muốn làm mẫu thân tức chết ngươi mới hài lòng phải không, Trần Tiêu hắn cố ý chọc tức ta, không dạy dỗ hắn để hắn đắc ý lên đầu ta ngồi, ta không cần biết, hôm nay ta sẽ không bỏ qua

Nói rồi Trần lão thái nhặt đòn gánh lên định lao về phía Trần Tiêu nhưng bị Trần An Minh ngăn cản, giữ chặt đòn gánh trên tay Trần lão thái.

Ngươi làm gì đó, bỏ tay ra

Mẫu thân Trần An Minh nhăn mày, không buông tay, ngược lại quay sang Trần Tiêu:

Trần Tiêu, đệ về trước đi

Không được Trần lão thái hét toáng lên

Nghe Trần An Minh bảo mình về trước, Trần Tiêu cũng liền đi về, khóc mệt rồi về ngủ giấc cho khỏe.

Trần Tiêu rụt rè, vẻ mặt sợ sệt nhích từng bước về trước.

Trần Tiêu ngươi không được đi, ngươi đứng lại cho ta

Bả vai Trần Tiêu run lên, co giò bỏ chạy.

Thôn dân vây xem tự động tản ra, ai làm việc nấy, Trần An Minh thấy Trần Tiêu đi xa liền buông Trần lão thái ra, nhảy xuống ruộng bắt đầu làm việc, Trần lão gia tử cũng xuống ruộng làm việc, trên đê chỉ còn lại Trần lão thái đang gào thét mắng chửi.

Trần Tiêu hoảng sợ chạy nhanh đến khi xác định không ai nhìn thấy mới chạy chậm lại rồi chuyển sang đi bộ.

Ha ha ha

Trần Tiêu vui vẻ cười phá lên nào còn bộ dáng sợ sệt khi nãy.

Đấm đấm bả vai, vươn vai vài lần, Trần Tiêu thoải mái cõng sọt về nhà dự định đánh một giấc, đến chiều sẽ qua nhà Vương Đại Tĩnh đưa hắn củ cải.

Ngáp Trần Tiêu che miệng ngáp một cái, bỗng nhiên đứng khựng lại, ủa, ai giống Tĩnh ca vậy ta, bao lớn bao nhỏ, định đi đâu vậy.

Ơi, Tĩnh ca, Tĩnh ca

Tạm biệt phụ tử Trưởng thôn, Vương Đại Tĩnh đi thẳng đến sau núi, đang toan tính trong lòng sẽ làm gì làm gì, bỗng nhiên nghe được có người gọi mình.

Nhìn thiếu niên cõng sọt, vẫy tay gọi mình, Vương Đại Tĩnh bất giác bước nhanh hơn.

Hì hì, Tĩnh ca đi đâu vậy, sao lại mang bao lớn bao nhỏ thế kia

Nghe Trần Tiêu hỏi Vương Đại Tĩnh mở miệng định trả lời bỗng nhiên lại im lặng.

Hử, Tĩnh ca huynh sao vậy, ta đang hỏi huynh đó

Ai bắt nạt đệ?

Trần Tiêu:???

Đâu có, đâu có ai bắt nạt ta đâu

Mắt của đệ

À, huynh nói mắt ta đó hả, hì hì huynh đừng lo lắng, không có chuyện gì, ta chỉ đùa giỡn chút thôi

Nhìn vẻ mặt Vương Đại Tĩnh viết rõ ba chữ Ta không tin, Trần Tiêu ( - _ -)

Ta nói thật đấy, huynh nhìn xem ta không có bị thương

Trần Tiêu vừa nói vừa vén tay áo lên cho Vương Đại Tĩnh xem, nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn trước mặt Vương Đại Tĩnh đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác.

Ta tin đệ

Hì hì, Tĩnh ca xấu quá nha, đang nghĩ gì đó

Không có

Ha ha ha

Được rồi không trêu huynh nữa, mà nè Tĩnh ca đi đâu vậy, mấy thứ trên tay nữa

Vương Đại Tĩnh mím môi, Trần Tiêu chưa biết chuyện hắn và phụ thân đoạn tuyệt, hắn không muốn giấu Trần Tiêu, nếu để Trần Tiêu biết từ miệng người khác chi bằng để hắn nói, hắn tin tưởng Trần Tiêu sẽ không trách hắn.

Ta và phụ thân đoạn tuyệt.

Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Trần lão thái bị kích thích, bỗng đứng phắt dậy định lao lại chỗ Trần Tiêu nhưng bị hai phụ nhân gần đó cản lại.Buông ta ra, ta đánh chết tên nghiệt chủng nàyNhà Trần lão bình tĩnh, mặc kệ hắnNhà Lý lão, ngươi có nhìn thấy nụ cười đắc thắng của nó không, nó là cố ý, cố ýĐược rồi, bà bình tĩnh trước đãGiãy giụa một hồi Trần lão thái cũng yên tĩnh lại, thở khì khì ánh mắt hung tợn liếc Trần Tiêu.Hai phụ nhân kìm Trần lão thái thở ra hơi liếc nhìn Trần Tiêu sau cây.Trần Tiêu trốn sau cây vẻ mặt sợ sệt, nước mắt lăn dài trên má, mím môi, khóc không thành tiếng.Hai phụ nhân: ....!Nụ cười đắc thắng của hắn đâu, nhìn Trần Tiêu đỏ mắt khóc không thành tiếng, lòng trắc ẩn của người làm mẫu thân lại trỗi dậy, vốn dĩ hai người rất ghét Trần Tiêu nhưng nhìn đứa trẻ sợ sệt trước mặt hai người lại: ...!Ta không có, hức hức,...!thẩm bảo ta nhổ củ cải màNgươi ngậm máu phun người, ta có điên mới bảo ngươi làm vậyTrần Tiêu trề môi, oa, oa khóc lớn lên.Động tác nhặt củ cải của Trần An Minh khựng lại, ngẩng đầu nhìn bên kia, nhíu mày, Trần An Minh lội lên bờ.Ai nấy đều bắt ngờ với hành động của Trần Tiêu, không ngờ hắn nói khóc là khóc, tiếng khóc còn lớn hơn lúc nãy.Oa, oa thẩm ăn hiếp taMẫu thânTrần lão thái quay người nhìn Trần An Minh, xụ mặt nói:Mẫu thân không làm gì, tự nó khóc lớnĐúng lúc này một giọng nói khàn đặc vang lên.Xảy ra chuyện gì?Ngươi đến đúng lúc lắm Trần lão, nhà ngươi đang náo loạn với Trần Tiêu một thôn dân mở miệng trả lờiTrần lão gia tử hôm nay không khỏe nên ra ruộng trễ, không ngờ vừa đến lại thấy thôn dân vây quanh ruộng nhà mình chỉ trỏ bàn tán, ông khó chịu đi tới liền nghe tiếng gào khóc.Nhìn Trần Tiêu khóc lớn sau thân cây và Trần lão thái đang bị người chỉ trỏ, ông còn gì không hiểu.Bà lại gây chuyện?Ta nào có, tất cả tại tên mất dạy Trần Tiêu, ta bảo hắn đi nhổ cỏ hắn lại nhổ hết củ cải nhà ta, ông nói xem đó là kế sinh nhai trong nhà, hư hết cả nhà lấy gì mà ăn, ta tức giận nên lấy gánh đuổi đánh hắn, chưa đụng tới vạt áo của hắn thì hắn đã gào khóc, kêu to nói người thẩm thẩm như ta ác độc ra tay với hắn, hu hu, ta khổ quá trời ơi, đã nuôi hắn lớn vậy hắn lại quay lại cắn ta, trời ơi là trời, đúng là con rắn độc hai đầuTrần lão thái ngồi bệt ra đất, đập tay gào khóc.Oa diễn xuất không tệ nha, còn lợi hại hơn ta nữa, Trần Tiêu vừa gào khóc vừa thảnh thơi đánh giá mọi người.Trưa nắng gắt, lại nghe tiếng gào khóc, thôn dân đinh tai nhức óc tản ra xung quanh, Trần lão thái rống như heo bị chọc tiết, nhìn tình hình hiện tại Trần lão gia tử nhíu mày.Phụ thân, chuyện cũng đã như vậy, không cần truy cứu nữa, con đã xem qua củ cải cũng trưởng thành được một nửa có thể bán lấy tiềnTrầm ngâm một lát, Trần lão gia tử gật gật đầu, thấy vậy Trần lão thái gào lên:Không được bỏ qua, hắn là cố ý chống đối ta nếu bỏ qua như vậy mặt mũi ta làm sao, sao này hắn sẽ leo lên đầu bà già này ngôiĐầu bà có gì hay mà ta phải leo lên, ta mới không cần, hừ, trong lòng ghét bỏ ngoài mặt vẫn khóc đến thảm thương.Bà muốn thế nào?Dù sao cũng là thê tử của mình, Trần lão gia tử đương nhiên nghiên về phía Trần lão thái.Trần An Minh không đồng ý:Mẫu thân, không cần chuyện bé xé ra to, chúng ta vẫn có thể kiếm tiền từ ruộng rau cải khácCâm miệng, rốt cuộc con đứng về phía ai, ta là mẫu thân của conNgười đang gây sự vô lýĐồ nghịch tử, ngươi muốn làm mẫu thân tức chết ngươi mới hài lòng phải không, Trần Tiêu hắn cố ý chọc tức ta, không dạy dỗ hắn để hắn đắc ý lên đầu ta ngồi, ta không cần biết, hôm nay ta sẽ không bỏ quaNói rồi Trần lão thái nhặt đòn gánh lên định lao về phía Trần Tiêu nhưng bị Trần An Minh ngăn cản, giữ chặt đòn gánh trên tay Trần lão thái.Ngươi làm gì đó, bỏ tay raMẫu thân Trần An Minh nhăn mày, không buông tay, ngược lại quay sang Trần Tiêu:Trần Tiêu, đệ về trước điKhông được Trần lão thái hét toáng lênNghe Trần An Minh bảo mình về trước, Trần Tiêu cũng liền đi về, khóc mệt rồi về ngủ giấc cho khỏe.Trần Tiêu rụt rè, vẻ mặt sợ sệt nhích từng bước về trước.Trần Tiêu ngươi không được đi, ngươi đứng lại cho taBả vai Trần Tiêu run lên, co giò bỏ chạy.Thôn dân vây xem tự động tản ra, ai làm việc nấy, Trần An Minh thấy Trần Tiêu đi xa liền buông Trần lão thái ra, nhảy xuống ruộng bắt đầu làm việc, Trần lão gia tử cũng xuống ruộng làm việc, trên đê chỉ còn lại Trần lão thái đang gào thét mắng chửi.Trần Tiêu hoảng sợ chạy nhanh đến khi xác định không ai nhìn thấy mới chạy chậm lại rồi chuyển sang đi bộ.Ha ha haTrần Tiêu vui vẻ cười phá lên nào còn bộ dáng sợ sệt khi nãy.Đấm đấm bả vai, vươn vai vài lần, Trần Tiêu thoải mái cõng sọt về nhà dự định đánh một giấc, đến chiều sẽ qua nhà Vương Đại Tĩnh đưa hắn củ cải.Ngáp Trần Tiêu che miệng ngáp một cái, bỗng nhiên đứng khựng lại, ủa, ai giống Tĩnh ca vậy ta, bao lớn bao nhỏ, định đi đâu vậy.Ơi, Tĩnh ca, Tĩnh caTạm biệt phụ tử Trưởng thôn, Vương Đại Tĩnh đi thẳng đến sau núi, đang toan tính trong lòng sẽ làm gì làm gì, bỗng nhiên nghe được có người gọi mình.Nhìn thiếu niên cõng sọt, vẫy tay gọi mình, Vương Đại Tĩnh bất giác bước nhanh hơn.Hì hì, Tĩnh ca đi đâu vậy, sao lại mang bao lớn bao nhỏ thế kiaNghe Trần Tiêu hỏi Vương Đại Tĩnh mở miệng định trả lời bỗng nhiên lại im lặng.Hử, Tĩnh ca huynh sao vậy, ta đang hỏi huynh đóAi bắt nạt đệ?Trần Tiêu:???Đâu có, đâu có ai bắt nạt ta đâuMắt của đệÀ, huynh nói mắt ta đó hả, hì hì huynh đừng lo lắng, không có chuyện gì, ta chỉ đùa giỡn chút thôiNhìn vẻ mặt Vương Đại Tĩnh viết rõ ba chữ Ta không tin, Trần Tiêu ( - _ -)Ta nói thật đấy, huynh nhìn xem ta không có bị thươngTrần Tiêu vừa nói vừa vén tay áo lên cho Vương Đại Tĩnh xem, nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn trước mặt Vương Đại Tĩnh đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác.Ta tin đệHì hì, Tĩnh ca xấu quá nha, đang nghĩ gì đóKhông cóHa ha haĐược rồi không trêu huynh nữa, mà nè Tĩnh ca đi đâu vậy, mấy thứ trên tay nữaVương Đại Tĩnh mím môi, Trần Tiêu chưa biết chuyện hắn và phụ thân đoạn tuyệt, hắn không muốn giấu Trần Tiêu, nếu để Trần Tiêu biết từ miệng người khác chi bằng để hắn nói, hắn tin tưởng Trần Tiêu sẽ không trách hắn.Ta và phụ thân đoạn tuyệt.

Chương 39: Chương 39