Tõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay…
Chương 41: Chương 41
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Ơ, lo tranh cãi quên mất Trưởng thôn ở đây, bùm, mặt Trần Tiêu đỏ lên, thật xấu hổ, ban nãy hắn như sư tử hà đông vậy còn to tiếng nữa chớ.Tiêu Tiêu, sao mặt đệ đỏ vậyTại huynh chớ ai nếu không phải huynh...hả, huynh gọi ta là gì? rống được một nữa Trần Tiêu ngớ ra chỉ chỉ mặt mình hỏiVương Đại Tĩnh cười phì, đệ ấy thật dễ thương: Tiêu TiêuTiêu Tiêu, gọi ta ấy hảTiêu Tiêu như để trả lời Vương Đại Tĩnh lặp lạiKhông cho phép huynh gọi ta như vậy Trần Tiêu hung dữ trừng Vương Đại TĩnhTiêu TiêuĐã nói không cho gọi mà nếu huynh gọi lần nữa ta sẽ...ta sẽ...sẽ...!Đây là lần đầu tiên Trần Tiêu lúng túng như vậy, hắn không tìm được từ nào đủ khí thế để hâm dọa cả (-^-)Đệ sẽ làm gì ta, Tiêu TiêuTa sẽ,...sẽ giết huynh diệt khẩu Trần Tiêu hung dữ làm động tác cắt cổỪm, ta sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh cười hắc hắcHa, mạnh miệng nhỉ, chỉ sợ tới lúc đó vì mạng sống huynh sẽ đánh ngược lại taSẽ không, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nóiTa mới không thèm giết huynh, hừ, người toàn cơ bắp, giết huynh xong mệt chết ta nhìn vẻ nghiêm túc toát ra từ mắt Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩmKhông đúng Trần Tiêu quay phắt ngang trừng Vương Đại TĩnhHuynh đang đánh lạc hướng ta sao, ta nói huynh biết ta không đồng ý, còn huynh hôm nay phải dọn vào cho taĐệ không nhận ta không dọn vào Vương Đại Tĩnh vẫn kiên quyết lắc đầuSao lại thế, trước sau gì chúng ta cũng dọn vào chỉ là hiện tại huynh dọn vào trước thôiTiêu Tiêu, không được, nếu có thành thân ta cũng sẽ chăm sóc cho đệ, ta sẽ mua đất xây nhà, mua sính lễ, chuẩn bị tất cả chu toàn mới hỏi cưới đệ, ta không muốn đệ chịu thiệt, còn nhà hiện tại là nhà của đệ ta sẽ không dọn vào không, mong đệ hiểu cho ta, ta cũng có nguyên tắc của mìnhVậy...!Trần Tiêu đau đầu suy nghĩ, lời Vương Đại Tĩnh nói hoàn toàn không sai, có nam nhân nào muốn sống nhờ vào vợ mình, nhưng hiện tại...ây nếu không nhận tiền tên đầu đất này sẽ không chịu dọn vào, khổ nổi mình không muốn nhận tiền, làm sao đây, Trần Tiêu khổ não suy nghĩ, a, đúng rồi, vừa nãy huynh ấy có nói mua nhà.Trần Tiêu hai mắt phát sáng hỏi Vương Đại Tĩnh:Huynh muốn mua nhà saoVương Đại Tĩnh không hiểu sao Trần Tiêu lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.Ừm, vậy huynh mua nhà của ta được không, ta bán nhà cho huynh nha Trần Tiêu cười vui vẻ, Vương Đại Tĩnh thì ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.Đệ muốn bán nhà cho taĐúng vậy, huynh nghĩ xem, ta là song nhi sao này ta cũng phải gả ra ngoài, căn nhà đó ta cũng phải bán đi, chi bằng hiện tại bán cho huynh, sau này ta còn có cơ hội vào ở, huynh nói xem có phải khôngĐệ nói đúng nhưng mà...!Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu, hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng hắn không biết là chỗ nào.Nhưng nhị gì nữa, ta nói huynh nghe thẩm thẩm của ta đang chú ý đến nhà cũ nếu ta không nhanh chóng ra tay, huynh biết hậu quả rồi đóNhìn ra Vương Đại Tĩnh đã xìu theo ý mình, Trần Tiêu ra đoàn quyết định, ôm cánh tay Vương Đại Tĩnh làm nũng, giọng ngọt ngào gọi:Tĩnh ca ~Ầm ầm, ý chí kiên định trong lòng Vương Đại Tĩnh sụp đổ, nhìn Trần Tiêu gần trong gang tấc, mắt to tròn, da trắng nõn, đôi môi dụ người đang gọi tên mình, tim Vương Đại Tĩnh đập thịch thịch, nhìn Trần Tiêu đến ngẩn ngơ, đệ ấy thật đẹp, là song nhi đẹp nhất trong lòng hắn, là người hắn nguyện cưng chiều, bảo vệ cả đời.Lúc đầu Trần Tiêu vốn muốn sắc dụ Vương Đại Tĩnh để huynh ấy đồng ý mua nhà nhưng không ngờ bản thân lại sa vào đó.Nhìn tình ý nồng đậm cùng sự cưng chiều trong mắt Vương Đại Tĩnh, tâm Trần Tiêu muốn nhũng ra, hai má tự nhiên nóng lên, không dám nhìn thẳng mắt đối phương, đầu cúi xuống tựa lên vai Vương Đại Tĩnh.Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh khàn giọng, nhấc tay đặt lên vai Trần TiêuHuynh thật xấu xa, dám quyến rũ ta Trần Tiêu đấm nhẹ vào vai Vương Đại TĩnhNgọt ngào lan tràn đến từng ngóc ngách trong tim, Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc, đối với hắn như vậy là đủ rồi.Khụ khụTrần Tiêu:!!!Vương Đại Tĩnh:!!!!Cả hai hoảng hồn, tách ra, thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.Phì Trưởng thôn buồn cười nhìn họ, ngồi vào bàn.Ông không cố ý phá hư chuyện tốt của họ, chỉ là đã qua một nén nhang nhưng không ai ra gọi ông, thấy lạ nên ông vào xem.E hèm, hai đứa suy tính thế nào?Ta sẽ mua nhà của Trần TiêuTrưởng thôn kinh ngạc: Mua nhàTrần Tiêu gật đầu đáp lời: Đúng vậy, ta muốn bán nhà cho Tĩnh ca, không biết được không ạĐương nhiên là được, ta chỉ giữ hộ chìa khóa cho con, quyền định đoạt căn nhà vẫn trong tay conVậy thì hay quá Trần Tiêu mừng rỡ bắt lấy cánh tay Vương Đại TĩnhỪm Vương Đại Tĩnh cũng cười theoNhờ Trưởng thôn viết khế ước bán nhà giúp ta với Tĩnh caKhông thành vấn đềTrưởng thôn bắt đầu mài mực, trải giấy, bút lông chấm mực, ông ngẩng đầu hỏi Trần Tiêu:Giá bán như thế nào?10 lượng bạc Trần Tiêu nhanh miệng trả lờiQuá thấp, ít nhất cũng phải 50 lượng Vương Đại Tĩnh nhăn mày nói với Trần TiêuQuá nhiều, ta không thích, 10 lượng, Trưởng thôn ngài cứ viết theo ý ta nói rồi Trần Tiêu quay qua trừng Vương Đại Tĩnh: Huynh nhiều bạc lắm sao?Ta...!Ta cái gì mà ta, không được trả giá nữa, bạc của huynh là của ta, không được phung phí, mẻ đồng nào ta xử đẹp huynh, hừTrưởng thôn: ....!Vương Đại Tĩnh: ....!Xẹt, xẹt, xẹtXong rồi, đây hai đứa xem thửThổi khô mực, Trưởng thôn đưa giấy qua cho Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh.Ưm, như vậy tạm ổn, chỉ là....!nghĩ nghĩ Trần Tiêu đưa giấy lại cho Trưởng thôn:Trưởng thôn phiền ngài viết tiếp giúp ta thêm mấy chữ, bên bán không được đổi ý nếu không phải bồi thường cho bên mua gấp 100 lầnCả Trưởng thôn lẫn Vương Đại Tĩnh đều ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.Ta có chủ ý của mình, ghi nó sẽ không tổn hại gì mà còn rất an toànĐúng vậy, tiểu tử quả là thông minh Trưởng thôn nghĩ nghĩ liền cười ha ha hạ bút viết.Đệ,...!Ta biết huynh đang thắc mắc đều ta vừa làm nhưng sau này huynh sẽ biết Trần Tiêu tinh nghịch nháy mắt với Vương Đại TĩnhVương Đại Tĩnh: (● _●)Trưởng thôn buông bút, quạt quạt cho mực mau khô, Vương Đại Tĩnh khom lưng, mở túi vải lấy ra mười một lượng bạc đặt lên bàn.Đây là mười một lượng, mười lượng tiền mua nhà còn một lượng này ta đưa Trưởng thôn làm lộ phí đến phủ nha đăng kíLộ phí chỉ cần đưa ta một trăm văn là được, đâu nhiều đến thế, mau cất bớt lạiTrưởng thôn nhận lấy, ta mời ngài uống trà Vương Đại Tĩnh lắc đầu từ chốiChỉ là việc nhỏ ta tiện tay, mau cất lại, hai đứa còn phải mua vật dụng sinh hoạt không thể phung phí Trưởng thôn phất phất tay không nhậnTrưởng thôn, đây là tâm ý của Tĩnh ca, ngài hãy nhận, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều, nếu ngài không nhận, chúng ta sẽ rất ngại, lần sau gặp rắc rối cũng không dám làm phiền ngàiVương Đại Tĩnh gật đầu phụ họa, Trưởng thôn muốn nói gì nữa nhưng nhìn vẻ mặt của hai người ông đành thở dài lắc đầu:Được rồi nhưng ta chỉ nhận một trăm văn, phần còn dư hai đứa cất lại điTrưởng...!Trần Tiêu mở miệng muốn nói gì đóTrưởng thôn đưa tay ra dấu từ chối: Không cần nói nữa ta sẽ không nhận thêmNghe ông nói vậy cả hai chỉ đành ngậm miệng nhìn nhau.Hiện tại thời gian còn sớm, đủ để ta đến phủ nha một chuyến, đây là chìa khóa nhà hai đứa cứ dọn vào trước, khi nào về ta sẽ bảo người gọi hai đứa đến lấy khế ước Trưởng thôn mở hộp lấy chìa khóa đưa cho Trần TiêuTrần Tiêu vươn hai tay nhận lấy, cả hai cùng cúi đầu cảm tạ: Đa tạ Trưởng thônĐược rồi, ta phải chuẩn bị đi đây, hai đứa cứ đi đi nói xong Trưởng thôn đứng dậy thu dọn đồVậy tụi con về trước Vương Đại Tĩnh nắm tay Trần Tiêu rời đi- ---------------.
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Ơ, lo tranh cãi quên mất Trưởng thôn ở đây, bùm, mặt Trần Tiêu đỏ lên, thật xấu hổ, ban nãy hắn như sư tử hà đông vậy còn to tiếng nữa chớ.Tiêu Tiêu, sao mặt đệ đỏ vậyTại huynh chớ ai nếu không phải huynh...hả, huynh gọi ta là gì? rống được một nữa Trần Tiêu ngớ ra chỉ chỉ mặt mình hỏiVương Đại Tĩnh cười phì, đệ ấy thật dễ thương: Tiêu TiêuTiêu Tiêu, gọi ta ấy hảTiêu Tiêu như để trả lời Vương Đại Tĩnh lặp lạiKhông cho phép huynh gọi ta như vậy Trần Tiêu hung dữ trừng Vương Đại TĩnhTiêu TiêuĐã nói không cho gọi mà nếu huynh gọi lần nữa ta sẽ...ta sẽ...sẽ...!Đây là lần đầu tiên Trần Tiêu lúng túng như vậy, hắn không tìm được từ nào đủ khí thế để hâm dọa cả (-^-)Đệ sẽ làm gì ta, Tiêu TiêuTa sẽ,...sẽ giết huynh diệt khẩu Trần Tiêu hung dữ làm động tác cắt cổỪm, ta sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh cười hắc hắcHa, mạnh miệng nhỉ, chỉ sợ tới lúc đó vì mạng sống huynh sẽ đánh ngược lại taSẽ không, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nóiTa mới không thèm giết huynh, hừ, người toàn cơ bắp, giết huynh xong mệt chết ta nhìn vẻ nghiêm túc toát ra từ mắt Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩmKhông đúng Trần Tiêu quay phắt ngang trừng Vương Đại TĩnhHuynh đang đánh lạc hướng ta sao, ta nói huynh biết ta không đồng ý, còn huynh hôm nay phải dọn vào cho taĐệ không nhận ta không dọn vào Vương Đại Tĩnh vẫn kiên quyết lắc đầuSao lại thế, trước sau gì chúng ta cũng dọn vào chỉ là hiện tại huynh dọn vào trước thôiTiêu Tiêu, không được, nếu có thành thân ta cũng sẽ chăm sóc cho đệ, ta sẽ mua đất xây nhà, mua sính lễ, chuẩn bị tất cả chu toàn mới hỏi cưới đệ, ta không muốn đệ chịu thiệt, còn nhà hiện tại là nhà của đệ ta sẽ không dọn vào không, mong đệ hiểu cho ta, ta cũng có nguyên tắc của mìnhVậy...!Trần Tiêu đau đầu suy nghĩ, lời Vương Đại Tĩnh nói hoàn toàn không sai, có nam nhân nào muốn sống nhờ vào vợ mình, nhưng hiện tại...ây nếu không nhận tiền tên đầu đất này sẽ không chịu dọn vào, khổ nổi mình không muốn nhận tiền, làm sao đây, Trần Tiêu khổ não suy nghĩ, a, đúng rồi, vừa nãy huynh ấy có nói mua nhà.Trần Tiêu hai mắt phát sáng hỏi Vương Đại Tĩnh:Huynh muốn mua nhà saoVương Đại Tĩnh không hiểu sao Trần Tiêu lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.Ừm, vậy huynh mua nhà của ta được không, ta bán nhà cho huynh nha Trần Tiêu cười vui vẻ, Vương Đại Tĩnh thì ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.Đệ muốn bán nhà cho taĐúng vậy, huynh nghĩ xem, ta là song nhi sao này ta cũng phải gả ra ngoài, căn nhà đó ta cũng phải bán đi, chi bằng hiện tại bán cho huynh, sau này ta còn có cơ hội vào ở, huynh nói xem có phải khôngĐệ nói đúng nhưng mà...!Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu, hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng hắn không biết là chỗ nào.Nhưng nhị gì nữa, ta nói huynh nghe thẩm thẩm của ta đang chú ý đến nhà cũ nếu ta không nhanh chóng ra tay, huynh biết hậu quả rồi đóNhìn ra Vương Đại Tĩnh đã xìu theo ý mình, Trần Tiêu ra đoàn quyết định, ôm cánh tay Vương Đại Tĩnh làm nũng, giọng ngọt ngào gọi:Tĩnh ca ~Ầm ầm, ý chí kiên định trong lòng Vương Đại Tĩnh sụp đổ, nhìn Trần Tiêu gần trong gang tấc, mắt to tròn, da trắng nõn, đôi môi dụ người đang gọi tên mình, tim Vương Đại Tĩnh đập thịch thịch, nhìn Trần Tiêu đến ngẩn ngơ, đệ ấy thật đẹp, là song nhi đẹp nhất trong lòng hắn, là người hắn nguyện cưng chiều, bảo vệ cả đời.Lúc đầu Trần Tiêu vốn muốn sắc dụ Vương Đại Tĩnh để huynh ấy đồng ý mua nhà nhưng không ngờ bản thân lại sa vào đó.Nhìn tình ý nồng đậm cùng sự cưng chiều trong mắt Vương Đại Tĩnh, tâm Trần Tiêu muốn nhũng ra, hai má tự nhiên nóng lên, không dám nhìn thẳng mắt đối phương, đầu cúi xuống tựa lên vai Vương Đại Tĩnh.Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh khàn giọng, nhấc tay đặt lên vai Trần TiêuHuynh thật xấu xa, dám quyến rũ ta Trần Tiêu đấm nhẹ vào vai Vương Đại TĩnhNgọt ngào lan tràn đến từng ngóc ngách trong tim, Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc, đối với hắn như vậy là đủ rồi.Khụ khụTrần Tiêu:!!!Vương Đại Tĩnh:!!!!Cả hai hoảng hồn, tách ra, thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.Phì Trưởng thôn buồn cười nhìn họ, ngồi vào bàn.Ông không cố ý phá hư chuyện tốt của họ, chỉ là đã qua một nén nhang nhưng không ai ra gọi ông, thấy lạ nên ông vào xem.E hèm, hai đứa suy tính thế nào?Ta sẽ mua nhà của Trần TiêuTrưởng thôn kinh ngạc: Mua nhàTrần Tiêu gật đầu đáp lời: Đúng vậy, ta muốn bán nhà cho Tĩnh ca, không biết được không ạĐương nhiên là được, ta chỉ giữ hộ chìa khóa cho con, quyền định đoạt căn nhà vẫn trong tay conVậy thì hay quá Trần Tiêu mừng rỡ bắt lấy cánh tay Vương Đại TĩnhỪm Vương Đại Tĩnh cũng cười theoNhờ Trưởng thôn viết khế ước bán nhà giúp ta với Tĩnh caKhông thành vấn đềTrưởng thôn bắt đầu mài mực, trải giấy, bút lông chấm mực, ông ngẩng đầu hỏi Trần Tiêu:Giá bán như thế nào?10 lượng bạc Trần Tiêu nhanh miệng trả lờiQuá thấp, ít nhất cũng phải 50 lượng Vương Đại Tĩnh nhăn mày nói với Trần TiêuQuá nhiều, ta không thích, 10 lượng, Trưởng thôn ngài cứ viết theo ý ta nói rồi Trần Tiêu quay qua trừng Vương Đại Tĩnh: Huynh nhiều bạc lắm sao?Ta...!Ta cái gì mà ta, không được trả giá nữa, bạc của huynh là của ta, không được phung phí, mẻ đồng nào ta xử đẹp huynh, hừTrưởng thôn: ....!Vương Đại Tĩnh: ....!Xẹt, xẹt, xẹtXong rồi, đây hai đứa xem thửThổi khô mực, Trưởng thôn đưa giấy qua cho Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh.Ưm, như vậy tạm ổn, chỉ là....!nghĩ nghĩ Trần Tiêu đưa giấy lại cho Trưởng thôn:Trưởng thôn phiền ngài viết tiếp giúp ta thêm mấy chữ, bên bán không được đổi ý nếu không phải bồi thường cho bên mua gấp 100 lầnCả Trưởng thôn lẫn Vương Đại Tĩnh đều ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.Ta có chủ ý của mình, ghi nó sẽ không tổn hại gì mà còn rất an toànĐúng vậy, tiểu tử quả là thông minh Trưởng thôn nghĩ nghĩ liền cười ha ha hạ bút viết.Đệ,...!Ta biết huynh đang thắc mắc đều ta vừa làm nhưng sau này huynh sẽ biết Trần Tiêu tinh nghịch nháy mắt với Vương Đại TĩnhVương Đại Tĩnh: (● _●)Trưởng thôn buông bút, quạt quạt cho mực mau khô, Vương Đại Tĩnh khom lưng, mở túi vải lấy ra mười một lượng bạc đặt lên bàn.Đây là mười một lượng, mười lượng tiền mua nhà còn một lượng này ta đưa Trưởng thôn làm lộ phí đến phủ nha đăng kíLộ phí chỉ cần đưa ta một trăm văn là được, đâu nhiều đến thế, mau cất bớt lạiTrưởng thôn nhận lấy, ta mời ngài uống trà Vương Đại Tĩnh lắc đầu từ chốiChỉ là việc nhỏ ta tiện tay, mau cất lại, hai đứa còn phải mua vật dụng sinh hoạt không thể phung phí Trưởng thôn phất phất tay không nhậnTrưởng thôn, đây là tâm ý của Tĩnh ca, ngài hãy nhận, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều, nếu ngài không nhận, chúng ta sẽ rất ngại, lần sau gặp rắc rối cũng không dám làm phiền ngàiVương Đại Tĩnh gật đầu phụ họa, Trưởng thôn muốn nói gì nữa nhưng nhìn vẻ mặt của hai người ông đành thở dài lắc đầu:Được rồi nhưng ta chỉ nhận một trăm văn, phần còn dư hai đứa cất lại điTrưởng...!Trần Tiêu mở miệng muốn nói gì đóTrưởng thôn đưa tay ra dấu từ chối: Không cần nói nữa ta sẽ không nhận thêmNghe ông nói vậy cả hai chỉ đành ngậm miệng nhìn nhau.Hiện tại thời gian còn sớm, đủ để ta đến phủ nha một chuyến, đây là chìa khóa nhà hai đứa cứ dọn vào trước, khi nào về ta sẽ bảo người gọi hai đứa đến lấy khế ước Trưởng thôn mở hộp lấy chìa khóa đưa cho Trần TiêuTrần Tiêu vươn hai tay nhận lấy, cả hai cùng cúi đầu cảm tạ: Đa tạ Trưởng thônĐược rồi, ta phải chuẩn bị đi đây, hai đứa cứ đi đi nói xong Trưởng thôn đứng dậy thu dọn đồVậy tụi con về trước Vương Đại Tĩnh nắm tay Trần Tiêu rời đi- ---------------.
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh HoạtTác giả: Panda NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTõm1 Viên gạch chìm sâu vào lòng sông, mặt nước xuất hiện những rợn sóng lăn tăn rồi quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Hiện tại đã hoàng hôn, sắc trời đã ngã vàng, tắt nắng, đáng lý đây là thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc thế nhưng trên những đồng ruộng phía xa xa vẫn thấy thấp thoáng bóng người khom lưng bận rộn, thoang thoảng tiếng nói cười. Một cơn gió mang theo không khí lạnh thổi qua làm những sợi tóc chưa buộc chỉnh chu của hắn lay động theo, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi hương của rơm rạ hoà lẫn với bùn đất khiến hắn rất thoải mái, rất muốn đánh một giấc, nghĩ vậy hắn liền thả lỏng thân mình dựa vào cây cổ thụ sau lưng. “Thật mát a…” Dựa vào thân cây nghỉ ngơi nửa canh giờ, hắn chậm rãi mở mắt ngáp một cái, nhìn những thân ảnh đang vác cuốc, cười nói vui vẻ phía trước đang đi về hướng này, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đã có dấu hiệu sẫm tối, hắn mỉm cười, thoải mái dung vai một cái, đứng lên phủi sạch bụi bám trên y phục, thuận tay… Ơ, lo tranh cãi quên mất Trưởng thôn ở đây, bùm, mặt Trần Tiêu đỏ lên, thật xấu hổ, ban nãy hắn như sư tử hà đông vậy còn to tiếng nữa chớ.Tiêu Tiêu, sao mặt đệ đỏ vậyTại huynh chớ ai nếu không phải huynh...hả, huynh gọi ta là gì? rống được một nữa Trần Tiêu ngớ ra chỉ chỉ mặt mình hỏiVương Đại Tĩnh cười phì, đệ ấy thật dễ thương: Tiêu TiêuTiêu Tiêu, gọi ta ấy hảTiêu Tiêu như để trả lời Vương Đại Tĩnh lặp lạiKhông cho phép huynh gọi ta như vậy Trần Tiêu hung dữ trừng Vương Đại TĩnhTiêu TiêuĐã nói không cho gọi mà nếu huynh gọi lần nữa ta sẽ...ta sẽ...sẽ...!Đây là lần đầu tiên Trần Tiêu lúng túng như vậy, hắn không tìm được từ nào đủ khí thế để hâm dọa cả (-^-)Đệ sẽ làm gì ta, Tiêu TiêuTa sẽ,...sẽ giết huynh diệt khẩu Trần Tiêu hung dữ làm động tác cắt cổỪm, ta sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh cười hắc hắcHa, mạnh miệng nhỉ, chỉ sợ tới lúc đó vì mạng sống huynh sẽ đánh ngược lại taSẽ không, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nóiTa mới không thèm giết huynh, hừ, người toàn cơ bắp, giết huynh xong mệt chết ta nhìn vẻ nghiêm túc toát ra từ mắt Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩmKhông đúng Trần Tiêu quay phắt ngang trừng Vương Đại TĩnhHuynh đang đánh lạc hướng ta sao, ta nói huynh biết ta không đồng ý, còn huynh hôm nay phải dọn vào cho taĐệ không nhận ta không dọn vào Vương Đại Tĩnh vẫn kiên quyết lắc đầuSao lại thế, trước sau gì chúng ta cũng dọn vào chỉ là hiện tại huynh dọn vào trước thôiTiêu Tiêu, không được, nếu có thành thân ta cũng sẽ chăm sóc cho đệ, ta sẽ mua đất xây nhà, mua sính lễ, chuẩn bị tất cả chu toàn mới hỏi cưới đệ, ta không muốn đệ chịu thiệt, còn nhà hiện tại là nhà của đệ ta sẽ không dọn vào không, mong đệ hiểu cho ta, ta cũng có nguyên tắc của mìnhVậy...!Trần Tiêu đau đầu suy nghĩ, lời Vương Đại Tĩnh nói hoàn toàn không sai, có nam nhân nào muốn sống nhờ vào vợ mình, nhưng hiện tại...ây nếu không nhận tiền tên đầu đất này sẽ không chịu dọn vào, khổ nổi mình không muốn nhận tiền, làm sao đây, Trần Tiêu khổ não suy nghĩ, a, đúng rồi, vừa nãy huynh ấy có nói mua nhà.Trần Tiêu hai mắt phát sáng hỏi Vương Đại Tĩnh:Huynh muốn mua nhà saoVương Đại Tĩnh không hiểu sao Trần Tiêu lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.Ừm, vậy huynh mua nhà của ta được không, ta bán nhà cho huynh nha Trần Tiêu cười vui vẻ, Vương Đại Tĩnh thì ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.Đệ muốn bán nhà cho taĐúng vậy, huynh nghĩ xem, ta là song nhi sao này ta cũng phải gả ra ngoài, căn nhà đó ta cũng phải bán đi, chi bằng hiện tại bán cho huynh, sau này ta còn có cơ hội vào ở, huynh nói xem có phải khôngĐệ nói đúng nhưng mà...!Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu, hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng hắn không biết là chỗ nào.Nhưng nhị gì nữa, ta nói huynh nghe thẩm thẩm của ta đang chú ý đến nhà cũ nếu ta không nhanh chóng ra tay, huynh biết hậu quả rồi đóNhìn ra Vương Đại Tĩnh đã xìu theo ý mình, Trần Tiêu ra đoàn quyết định, ôm cánh tay Vương Đại Tĩnh làm nũng, giọng ngọt ngào gọi:Tĩnh ca ~Ầm ầm, ý chí kiên định trong lòng Vương Đại Tĩnh sụp đổ, nhìn Trần Tiêu gần trong gang tấc, mắt to tròn, da trắng nõn, đôi môi dụ người đang gọi tên mình, tim Vương Đại Tĩnh đập thịch thịch, nhìn Trần Tiêu đến ngẩn ngơ, đệ ấy thật đẹp, là song nhi đẹp nhất trong lòng hắn, là người hắn nguyện cưng chiều, bảo vệ cả đời.Lúc đầu Trần Tiêu vốn muốn sắc dụ Vương Đại Tĩnh để huynh ấy đồng ý mua nhà nhưng không ngờ bản thân lại sa vào đó.Nhìn tình ý nồng đậm cùng sự cưng chiều trong mắt Vương Đại Tĩnh, tâm Trần Tiêu muốn nhũng ra, hai má tự nhiên nóng lên, không dám nhìn thẳng mắt đối phương, đầu cúi xuống tựa lên vai Vương Đại Tĩnh.Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh khàn giọng, nhấc tay đặt lên vai Trần TiêuHuynh thật xấu xa, dám quyến rũ ta Trần Tiêu đấm nhẹ vào vai Vương Đại TĩnhNgọt ngào lan tràn đến từng ngóc ngách trong tim, Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc, đối với hắn như vậy là đủ rồi.Khụ khụTrần Tiêu:!!!Vương Đại Tĩnh:!!!!Cả hai hoảng hồn, tách ra, thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.Phì Trưởng thôn buồn cười nhìn họ, ngồi vào bàn.Ông không cố ý phá hư chuyện tốt của họ, chỉ là đã qua một nén nhang nhưng không ai ra gọi ông, thấy lạ nên ông vào xem.E hèm, hai đứa suy tính thế nào?Ta sẽ mua nhà của Trần TiêuTrưởng thôn kinh ngạc: Mua nhàTrần Tiêu gật đầu đáp lời: Đúng vậy, ta muốn bán nhà cho Tĩnh ca, không biết được không ạĐương nhiên là được, ta chỉ giữ hộ chìa khóa cho con, quyền định đoạt căn nhà vẫn trong tay conVậy thì hay quá Trần Tiêu mừng rỡ bắt lấy cánh tay Vương Đại TĩnhỪm Vương Đại Tĩnh cũng cười theoNhờ Trưởng thôn viết khế ước bán nhà giúp ta với Tĩnh caKhông thành vấn đềTrưởng thôn bắt đầu mài mực, trải giấy, bút lông chấm mực, ông ngẩng đầu hỏi Trần Tiêu:Giá bán như thế nào?10 lượng bạc Trần Tiêu nhanh miệng trả lờiQuá thấp, ít nhất cũng phải 50 lượng Vương Đại Tĩnh nhăn mày nói với Trần TiêuQuá nhiều, ta không thích, 10 lượng, Trưởng thôn ngài cứ viết theo ý ta nói rồi Trần Tiêu quay qua trừng Vương Đại Tĩnh: Huynh nhiều bạc lắm sao?Ta...!Ta cái gì mà ta, không được trả giá nữa, bạc của huynh là của ta, không được phung phí, mẻ đồng nào ta xử đẹp huynh, hừTrưởng thôn: ....!Vương Đại Tĩnh: ....!Xẹt, xẹt, xẹtXong rồi, đây hai đứa xem thửThổi khô mực, Trưởng thôn đưa giấy qua cho Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh.Ưm, như vậy tạm ổn, chỉ là....!nghĩ nghĩ Trần Tiêu đưa giấy lại cho Trưởng thôn:Trưởng thôn phiền ngài viết tiếp giúp ta thêm mấy chữ, bên bán không được đổi ý nếu không phải bồi thường cho bên mua gấp 100 lầnCả Trưởng thôn lẫn Vương Đại Tĩnh đều ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.Ta có chủ ý của mình, ghi nó sẽ không tổn hại gì mà còn rất an toànĐúng vậy, tiểu tử quả là thông minh Trưởng thôn nghĩ nghĩ liền cười ha ha hạ bút viết.Đệ,...!Ta biết huynh đang thắc mắc đều ta vừa làm nhưng sau này huynh sẽ biết Trần Tiêu tinh nghịch nháy mắt với Vương Đại TĩnhVương Đại Tĩnh: (● _●)Trưởng thôn buông bút, quạt quạt cho mực mau khô, Vương Đại Tĩnh khom lưng, mở túi vải lấy ra mười một lượng bạc đặt lên bàn.Đây là mười một lượng, mười lượng tiền mua nhà còn một lượng này ta đưa Trưởng thôn làm lộ phí đến phủ nha đăng kíLộ phí chỉ cần đưa ta một trăm văn là được, đâu nhiều đến thế, mau cất bớt lạiTrưởng thôn nhận lấy, ta mời ngài uống trà Vương Đại Tĩnh lắc đầu từ chốiChỉ là việc nhỏ ta tiện tay, mau cất lại, hai đứa còn phải mua vật dụng sinh hoạt không thể phung phí Trưởng thôn phất phất tay không nhậnTrưởng thôn, đây là tâm ý của Tĩnh ca, ngài hãy nhận, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều, nếu ngài không nhận, chúng ta sẽ rất ngại, lần sau gặp rắc rối cũng không dám làm phiền ngàiVương Đại Tĩnh gật đầu phụ họa, Trưởng thôn muốn nói gì nữa nhưng nhìn vẻ mặt của hai người ông đành thở dài lắc đầu:Được rồi nhưng ta chỉ nhận một trăm văn, phần còn dư hai đứa cất lại điTrưởng...!Trần Tiêu mở miệng muốn nói gì đóTrưởng thôn đưa tay ra dấu từ chối: Không cần nói nữa ta sẽ không nhận thêmNghe ông nói vậy cả hai chỉ đành ngậm miệng nhìn nhau.Hiện tại thời gian còn sớm, đủ để ta đến phủ nha một chuyến, đây là chìa khóa nhà hai đứa cứ dọn vào trước, khi nào về ta sẽ bảo người gọi hai đứa đến lấy khế ước Trưởng thôn mở hộp lấy chìa khóa đưa cho Trần TiêuTrần Tiêu vươn hai tay nhận lấy, cả hai cùng cúi đầu cảm tạ: Đa tạ Trưởng thônĐược rồi, ta phải chuẩn bị đi đây, hai đứa cứ đi đi nói xong Trưởng thôn đứng dậy thu dọn đồVậy tụi con về trước Vương Đại Tĩnh nắm tay Trần Tiêu rời đi- ---------------.