Bíp bíppp.... Rầm!!! Mình ... phải chết rồi sao? Một trận đau đớn ập đến .Cô dần mất ý thức ,kết thúc cuộc sống mà cô chẳng có gì để nuối tiếc cũng như sự mệt mỏi mà nó đã mang lại cho cô. .... Tích tắc tích tắc ... reng reng reng... Bụp! Người thiếu nữ tựa như thiên thần còn đang ngái ngủ chợt bật hẳn dậy không chút thương tiếc hướng thẳng về phía đồng hồ báo thức ném một một cái thật vang vào tường và ... Kêu cái beep! ồn chết đi được Ấy từ từ có gì đó sai sai Cô... vẫn còn sống sao ? Cô nhớ rõ là cái thằng tài xế chết tiệt , thiểu năng đi ngược chiều xong rồi tông cô thăng thiên luôn rồi cơ mà thế đéo nào cô lại xuất hiện ở cái nơi lạ hoắc này . Á! Cả cái thân thể và khuôn mặt loli này nữa ...đây ...là của con bé nào đây .Ui cái phòng sang chảnh ,mộng mơ này là thế nào ? Thằng thiểu năng nào ra giải thích cho cô với. Híc híc tôi là ai ? Tôi đang ở đâu? Úi ! Đau ! Một lượng kí ức xa lạ tự nhiên bắt đầu chảy vào đầu cô . Mẹ kiếp ! Đâu chết mất! Hít hà ,từ từ mày phải bình nào , bình…
Chương 7: Chap 7
Nữ Phụ: Lang Thang Muốn VềTác giả: Quý cô trà sữaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBíp bíppp.... Rầm!!! Mình ... phải chết rồi sao? Một trận đau đớn ập đến .Cô dần mất ý thức ,kết thúc cuộc sống mà cô chẳng có gì để nuối tiếc cũng như sự mệt mỏi mà nó đã mang lại cho cô. .... Tích tắc tích tắc ... reng reng reng... Bụp! Người thiếu nữ tựa như thiên thần còn đang ngái ngủ chợt bật hẳn dậy không chút thương tiếc hướng thẳng về phía đồng hồ báo thức ném một một cái thật vang vào tường và ... Kêu cái beep! ồn chết đi được Ấy từ từ có gì đó sai sai Cô... vẫn còn sống sao ? Cô nhớ rõ là cái thằng tài xế chết tiệt , thiểu năng đi ngược chiều xong rồi tông cô thăng thiên luôn rồi cơ mà thế đéo nào cô lại xuất hiện ở cái nơi lạ hoắc này . Á! Cả cái thân thể và khuôn mặt loli này nữa ...đây ...là của con bé nào đây .Ui cái phòng sang chảnh ,mộng mơ này là thế nào ? Thằng thiểu năng nào ra giải thích cho cô với. Híc híc tôi là ai ? Tôi đang ở đâu? Úi ! Đau ! Một lượng kí ức xa lạ tự nhiên bắt đầu chảy vào đầu cô . Mẹ kiếp ! Đâu chết mất! Hít hà ,từ từ mày phải bình nào , bình… Cả lớp: ...Ha ! Cô ta nghĩ bọn này bị mù đấy à ? Sợ ? Vậy cái bản mặt cười toe cười toét như kia là biểu hiện của sự sợ hãi đấy sao ?Hừ! Cho dù gọi cụ tổ của bọn này sống dậy cũng chả ai ngu mà tin.Em coi tôi là trò đùa đấy à?Ra ngoài đứng ! Hết giờ tôi cũng đừng hòng mà trở về!Ranh con láo toét coi trời bằng vung không dạy bây giờ thì mai sau chỉ có ra ngoài mà phá hoại.Nhưng cô ơi , vừa nãy em cũng bị phạt đứng ở ngoài nên bây giờ mệt lắm ! Làm sao giờ ?Vừa nói cô vừa đi thẳng đến chỗ mình ngồi , vắt chân này lên chân nọ , một tay chống lên cằm ngước đôi mắt to tròn long lanh như con mèo nhỏ nhưng trong đó lại chứa sự ngỗ nghịch chẳng hề bận tâm đến mấy lời bà giáo viên kia vừa thốt ra.Em !! Ôi trời học sinh bây giờ có bao giờ nghe người lớn nó nói cái gì đâu .Đi ! Đi theo tôi lên văn phòng viết bản kiểm điểm rồi gọi phụ huynh .Ngay!Dạy phải cái thể loại học sinh như này quả thật là phước ba đời trong bao năm làm nghề giáo viên như tôi.Hừm ... văn phòng sao ? Cũng gần đấy chứ ! Đi thôi cô ! Tầm này thì có lẽ em vẫn lết cái xác này đến được !Được mời lên xơi trà , ăn bánh , uống nước thì tội gì mà không lên.Cả lớp : ...Cô ta không sợ bị đuổi học hay bố mẹ chửi sao ? Cứ cái phong thái bình chân như vại này là như thế nào?Ngứa đòn à?Với lại có ai bị mời lên văn phòng mà thoải mái như cô ta không ? Thiểu năng à?Trong lúc cô bước ra khỏi cửa thì trong lớp như có như không có ai đó phun ra từ kẽ răng hai chữThú vị ! " Tần Tịch khẽ ngẩng đầu lên nhìn theo bóng của cô như nhìn một món đồ chơi vậy rồi không giấu vết mà cụp mắt xuống khẽ nhếch mép đầy khinh miệt....Một mình coi hờ hững bước trên hành lang có lát đá cẩm thạch. Cùng với ánh mắt bình tĩnh khẽ đảo xung quanh đánh giá rồi lại rời tầm mắt hướng về phía trước mà chậm rãi đi thẳng đến.Từ lớp cô tới văn phòng khá gần nên chỉ mất và phút để đến nếu trên đường cô không ngó đông ngó tây thì chỉ mất tầm 1,2 phút thôi.Bước vào văn phòng của giáo viên thì phải nói là ngay lập tức khiến cho cô loá mắt luôn , các thiết bị này , ui cái rèm cửa , a~ cái bàn cái ghế đó , kiến trúc phải nói là không chê vào đâu được , đỉnh của đỉnh .Mặc cho nội tâm kêu gào thế nào trên gương mặt cô vẫn luôn giữ một biểu cảm hờ hững như tất cả mọi thứ đều không thể lọt bào mắt của cô.Chậm rãi tiến vào hướng thẳng đến bộ sofa mà ngồi phịch xuống .Tay để lên thành ghế , chân nọ lại vắt lên chân kia nhằm duy trì hình tượng lão đại.Tiện thể cô cũng không quên rót cho mình một ngụm trà và cầm vài chiếc bánh lên nhâm nhi nhấm nháp.Ê ! Cậu em mắc phải tội gì mà lên đây ngồi xơi nước thế này ? Không ngại thì có thể chia sẻ cùng.Cậu bé này ngay từ lúc cô bước vào đã ngồi ở đây rồi . Nhìn body ngon phết ấy chứ ! Tất nhiên khuôn mặt có lẽ cũng phải xếp loại cực phẩm đấy có điều tiếc là cô chỉ nhìn được mỗi góc nghiêng thôi nhưng cũng đủ để biết đây là một thiên thần rồi .Đánh nhau , uống rượu ,hút thuốc ,cúp họcGiọng nói hơi khàn có lẽ là lâu chưa nói nhưng thế nào nó lại mang theo sự quyến rũ cùng một chút ngả ngớn tùy ý và một chút ... non.
Nữ Phụ: Lang Thang Muốn VềTác giả: Quý cô trà sữaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBíp bíppp.... Rầm!!! Mình ... phải chết rồi sao? Một trận đau đớn ập đến .Cô dần mất ý thức ,kết thúc cuộc sống mà cô chẳng có gì để nuối tiếc cũng như sự mệt mỏi mà nó đã mang lại cho cô. .... Tích tắc tích tắc ... reng reng reng... Bụp! Người thiếu nữ tựa như thiên thần còn đang ngái ngủ chợt bật hẳn dậy không chút thương tiếc hướng thẳng về phía đồng hồ báo thức ném một một cái thật vang vào tường và ... Kêu cái beep! ồn chết đi được Ấy từ từ có gì đó sai sai Cô... vẫn còn sống sao ? Cô nhớ rõ là cái thằng tài xế chết tiệt , thiểu năng đi ngược chiều xong rồi tông cô thăng thiên luôn rồi cơ mà thế đéo nào cô lại xuất hiện ở cái nơi lạ hoắc này . Á! Cả cái thân thể và khuôn mặt loli này nữa ...đây ...là của con bé nào đây .Ui cái phòng sang chảnh ,mộng mơ này là thế nào ? Thằng thiểu năng nào ra giải thích cho cô với. Híc híc tôi là ai ? Tôi đang ở đâu? Úi ! Đau ! Một lượng kí ức xa lạ tự nhiên bắt đầu chảy vào đầu cô . Mẹ kiếp ! Đâu chết mất! Hít hà ,từ từ mày phải bình nào , bình… Cả lớp: ...Ha ! Cô ta nghĩ bọn này bị mù đấy à ? Sợ ? Vậy cái bản mặt cười toe cười toét như kia là biểu hiện của sự sợ hãi đấy sao ?Hừ! Cho dù gọi cụ tổ của bọn này sống dậy cũng chả ai ngu mà tin.Em coi tôi là trò đùa đấy à?Ra ngoài đứng ! Hết giờ tôi cũng đừng hòng mà trở về!Ranh con láo toét coi trời bằng vung không dạy bây giờ thì mai sau chỉ có ra ngoài mà phá hoại.Nhưng cô ơi , vừa nãy em cũng bị phạt đứng ở ngoài nên bây giờ mệt lắm ! Làm sao giờ ?Vừa nói cô vừa đi thẳng đến chỗ mình ngồi , vắt chân này lên chân nọ , một tay chống lên cằm ngước đôi mắt to tròn long lanh như con mèo nhỏ nhưng trong đó lại chứa sự ngỗ nghịch chẳng hề bận tâm đến mấy lời bà giáo viên kia vừa thốt ra.Em !! Ôi trời học sinh bây giờ có bao giờ nghe người lớn nó nói cái gì đâu .Đi ! Đi theo tôi lên văn phòng viết bản kiểm điểm rồi gọi phụ huynh .Ngay!Dạy phải cái thể loại học sinh như này quả thật là phước ba đời trong bao năm làm nghề giáo viên như tôi.Hừm ... văn phòng sao ? Cũng gần đấy chứ ! Đi thôi cô ! Tầm này thì có lẽ em vẫn lết cái xác này đến được !Được mời lên xơi trà , ăn bánh , uống nước thì tội gì mà không lên.Cả lớp : ...Cô ta không sợ bị đuổi học hay bố mẹ chửi sao ? Cứ cái phong thái bình chân như vại này là như thế nào?Ngứa đòn à?Với lại có ai bị mời lên văn phòng mà thoải mái như cô ta không ? Thiểu năng à?Trong lúc cô bước ra khỏi cửa thì trong lớp như có như không có ai đó phun ra từ kẽ răng hai chữThú vị ! " Tần Tịch khẽ ngẩng đầu lên nhìn theo bóng của cô như nhìn một món đồ chơi vậy rồi không giấu vết mà cụp mắt xuống khẽ nhếch mép đầy khinh miệt....Một mình coi hờ hững bước trên hành lang có lát đá cẩm thạch. Cùng với ánh mắt bình tĩnh khẽ đảo xung quanh đánh giá rồi lại rời tầm mắt hướng về phía trước mà chậm rãi đi thẳng đến.Từ lớp cô tới văn phòng khá gần nên chỉ mất và phút để đến nếu trên đường cô không ngó đông ngó tây thì chỉ mất tầm 1,2 phút thôi.Bước vào văn phòng của giáo viên thì phải nói là ngay lập tức khiến cho cô loá mắt luôn , các thiết bị này , ui cái rèm cửa , a~ cái bàn cái ghế đó , kiến trúc phải nói là không chê vào đâu được , đỉnh của đỉnh .Mặc cho nội tâm kêu gào thế nào trên gương mặt cô vẫn luôn giữ một biểu cảm hờ hững như tất cả mọi thứ đều không thể lọt bào mắt của cô.Chậm rãi tiến vào hướng thẳng đến bộ sofa mà ngồi phịch xuống .Tay để lên thành ghế , chân nọ lại vắt lên chân kia nhằm duy trì hình tượng lão đại.Tiện thể cô cũng không quên rót cho mình một ngụm trà và cầm vài chiếc bánh lên nhâm nhi nhấm nháp.Ê ! Cậu em mắc phải tội gì mà lên đây ngồi xơi nước thế này ? Không ngại thì có thể chia sẻ cùng.Cậu bé này ngay từ lúc cô bước vào đã ngồi ở đây rồi . Nhìn body ngon phết ấy chứ ! Tất nhiên khuôn mặt có lẽ cũng phải xếp loại cực phẩm đấy có điều tiếc là cô chỉ nhìn được mỗi góc nghiêng thôi nhưng cũng đủ để biết đây là một thiên thần rồi .Đánh nhau , uống rượu ,hút thuốc ,cúp họcGiọng nói hơi khàn có lẽ là lâu chưa nói nhưng thế nào nó lại mang theo sự quyến rũ cùng một chút ngả ngớn tùy ý và một chút ... non.
Nữ Phụ: Lang Thang Muốn VềTác giả: Quý cô trà sữaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBíp bíppp.... Rầm!!! Mình ... phải chết rồi sao? Một trận đau đớn ập đến .Cô dần mất ý thức ,kết thúc cuộc sống mà cô chẳng có gì để nuối tiếc cũng như sự mệt mỏi mà nó đã mang lại cho cô. .... Tích tắc tích tắc ... reng reng reng... Bụp! Người thiếu nữ tựa như thiên thần còn đang ngái ngủ chợt bật hẳn dậy không chút thương tiếc hướng thẳng về phía đồng hồ báo thức ném một một cái thật vang vào tường và ... Kêu cái beep! ồn chết đi được Ấy từ từ có gì đó sai sai Cô... vẫn còn sống sao ? Cô nhớ rõ là cái thằng tài xế chết tiệt , thiểu năng đi ngược chiều xong rồi tông cô thăng thiên luôn rồi cơ mà thế đéo nào cô lại xuất hiện ở cái nơi lạ hoắc này . Á! Cả cái thân thể và khuôn mặt loli này nữa ...đây ...là của con bé nào đây .Ui cái phòng sang chảnh ,mộng mơ này là thế nào ? Thằng thiểu năng nào ra giải thích cho cô với. Híc híc tôi là ai ? Tôi đang ở đâu? Úi ! Đau ! Một lượng kí ức xa lạ tự nhiên bắt đầu chảy vào đầu cô . Mẹ kiếp ! Đâu chết mất! Hít hà ,từ từ mày phải bình nào , bình… Cả lớp: ...Ha ! Cô ta nghĩ bọn này bị mù đấy à ? Sợ ? Vậy cái bản mặt cười toe cười toét như kia là biểu hiện của sự sợ hãi đấy sao ?Hừ! Cho dù gọi cụ tổ của bọn này sống dậy cũng chả ai ngu mà tin.Em coi tôi là trò đùa đấy à?Ra ngoài đứng ! Hết giờ tôi cũng đừng hòng mà trở về!Ranh con láo toét coi trời bằng vung không dạy bây giờ thì mai sau chỉ có ra ngoài mà phá hoại.Nhưng cô ơi , vừa nãy em cũng bị phạt đứng ở ngoài nên bây giờ mệt lắm ! Làm sao giờ ?Vừa nói cô vừa đi thẳng đến chỗ mình ngồi , vắt chân này lên chân nọ , một tay chống lên cằm ngước đôi mắt to tròn long lanh như con mèo nhỏ nhưng trong đó lại chứa sự ngỗ nghịch chẳng hề bận tâm đến mấy lời bà giáo viên kia vừa thốt ra.Em !! Ôi trời học sinh bây giờ có bao giờ nghe người lớn nó nói cái gì đâu .Đi ! Đi theo tôi lên văn phòng viết bản kiểm điểm rồi gọi phụ huynh .Ngay!Dạy phải cái thể loại học sinh như này quả thật là phước ba đời trong bao năm làm nghề giáo viên như tôi.Hừm ... văn phòng sao ? Cũng gần đấy chứ ! Đi thôi cô ! Tầm này thì có lẽ em vẫn lết cái xác này đến được !Được mời lên xơi trà , ăn bánh , uống nước thì tội gì mà không lên.Cả lớp : ...Cô ta không sợ bị đuổi học hay bố mẹ chửi sao ? Cứ cái phong thái bình chân như vại này là như thế nào?Ngứa đòn à?Với lại có ai bị mời lên văn phòng mà thoải mái như cô ta không ? Thiểu năng à?Trong lúc cô bước ra khỏi cửa thì trong lớp như có như không có ai đó phun ra từ kẽ răng hai chữThú vị ! " Tần Tịch khẽ ngẩng đầu lên nhìn theo bóng của cô như nhìn một món đồ chơi vậy rồi không giấu vết mà cụp mắt xuống khẽ nhếch mép đầy khinh miệt....Một mình coi hờ hững bước trên hành lang có lát đá cẩm thạch. Cùng với ánh mắt bình tĩnh khẽ đảo xung quanh đánh giá rồi lại rời tầm mắt hướng về phía trước mà chậm rãi đi thẳng đến.Từ lớp cô tới văn phòng khá gần nên chỉ mất và phút để đến nếu trên đường cô không ngó đông ngó tây thì chỉ mất tầm 1,2 phút thôi.Bước vào văn phòng của giáo viên thì phải nói là ngay lập tức khiến cho cô loá mắt luôn , các thiết bị này , ui cái rèm cửa , a~ cái bàn cái ghế đó , kiến trúc phải nói là không chê vào đâu được , đỉnh của đỉnh .Mặc cho nội tâm kêu gào thế nào trên gương mặt cô vẫn luôn giữ một biểu cảm hờ hững như tất cả mọi thứ đều không thể lọt bào mắt của cô.Chậm rãi tiến vào hướng thẳng đến bộ sofa mà ngồi phịch xuống .Tay để lên thành ghế , chân nọ lại vắt lên chân kia nhằm duy trì hình tượng lão đại.Tiện thể cô cũng không quên rót cho mình một ngụm trà và cầm vài chiếc bánh lên nhâm nhi nhấm nháp.Ê ! Cậu em mắc phải tội gì mà lên đây ngồi xơi nước thế này ? Không ngại thì có thể chia sẻ cùng.Cậu bé này ngay từ lúc cô bước vào đã ngồi ở đây rồi . Nhìn body ngon phết ấy chứ ! Tất nhiên khuôn mặt có lẽ cũng phải xếp loại cực phẩm đấy có điều tiếc là cô chỉ nhìn được mỗi góc nghiêng thôi nhưng cũng đủ để biết đây là một thiên thần rồi .Đánh nhau , uống rượu ,hút thuốc ,cúp họcGiọng nói hơi khàn có lẽ là lâu chưa nói nhưng thế nào nó lại mang theo sự quyến rũ cùng một chút ngả ngớn tùy ý và một chút ... non.