Ngoài cửa sổ, mưa rả rích không ngừng. Vương Mai cầm đèn pin, mở cửa gian phòng kín thực hiện công tác kiểm tra lần lượt mỗi đêm. Cô làm việc ở một khách sạn trên đoạn đường quốc lộ xa xôi có cái tên rất khí phách – Khách sạn Thịnh Thế. Là một ngôi nhà tự xây cao năm tầng. Tầng một, hai dùng làm nhà ăn, tầng ba đến năm dùng làm phòng ở. Đèn neon trên mái sáng lấp lánh xuyên đêm, cũng được coi như một khách sạn “cao cấp”. Kết thúc kiểm tra căn phòng 201, Vương Mai lùi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Vừa ngẩng đầu lên, toàn thân cô rùng mình, lông tơ dựng đứng. Một ông lão mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng phía cuối hành lang dài tĩnh lặng. Ông lão với dáng người gầy gò thấp bé đứng bên dưới một ngọn đèn cảm ứng. Bởi vì chiếc đèn tiết kiệm điện kia cũng thuộc loại điện áp nhỏ nhất, dưới vầng sáng vàng mờ tối, không thể nhìn rõ gương mặt ông. Nhưng Vương Mai biết chắc chắn biểu cảm của ông lão rất hung ác, lông mày dựng đứng, mặt nghiêm nghị, đôi mắt vẩn đục sáng lòe như đang tìm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...