Tác giả:

Kétttttttttt........- tiếng bóp thắng, chiếc xe rích lên một tiếng rõ lớn, in hằn trên đường một vệt dài đen của bánh xe. Hàn Nhi dựng xe rồi đi thẳng vào quán bar trước mặt Vừa đi tới cổng, 2 người dàn ông đô to, mặt bặm trợn khoanh tay nhìn nó từ đầu xuống chân "Tôi đi giao hàng" Hàn Nhi giơ một gói hàng nho nhỏ lên, 2 tên kia nhìn nhau rồi gật đầu, tản ra 2 bên cho nó bước vào. Đi thẳng đến căn phòng nhỏ khuất sau quầy bar. Bên trong mờ ảo đến kì lạ, một người con trai ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc nhìn đứa con gái bước vào như nó bằng nửa con mắt. Sau khi cầm "gói hàng" nó đưa, đếm đếm, rồi hắn phì cười "Chỉ bấy nhiêu thôi à, cô em này, càng để lâu thì tiền lời càng cao đấy nhé" "Hiện giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, kì sau sẽ nhiều hơn, mà anh nên nhớ giao kèo đấy" Nói xong, Hàn Nhi ngoảnh mặt ra khỏi căn phòng đó, để lại tiếng cười của mấy thằng bặm trợn sau lưng... Thở cái phào nhẹ người dù số tiền tháng này kiếm được đã đi tong 2/3 vì lí do chuyển nhượng vào cái qán này mất…

Chương 9: Chương 9: Ngày Mai Black Sẽ Trở Lại...

Sô Cô La ĐenTác giả: just.lynTruyện Ngôn TìnhKétttttttttt........- tiếng bóp thắng, chiếc xe rích lên một tiếng rõ lớn, in hằn trên đường một vệt dài đen của bánh xe. Hàn Nhi dựng xe rồi đi thẳng vào quán bar trước mặt Vừa đi tới cổng, 2 người dàn ông đô to, mặt bặm trợn khoanh tay nhìn nó từ đầu xuống chân "Tôi đi giao hàng" Hàn Nhi giơ một gói hàng nho nhỏ lên, 2 tên kia nhìn nhau rồi gật đầu, tản ra 2 bên cho nó bước vào. Đi thẳng đến căn phòng nhỏ khuất sau quầy bar. Bên trong mờ ảo đến kì lạ, một người con trai ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc nhìn đứa con gái bước vào như nó bằng nửa con mắt. Sau khi cầm "gói hàng" nó đưa, đếm đếm, rồi hắn phì cười "Chỉ bấy nhiêu thôi à, cô em này, càng để lâu thì tiền lời càng cao đấy nhé" "Hiện giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, kì sau sẽ nhiều hơn, mà anh nên nhớ giao kèo đấy" Nói xong, Hàn Nhi ngoảnh mặt ra khỏi căn phòng đó, để lại tiếng cười của mấy thằng bặm trợn sau lưng... Thở cái phào nhẹ người dù số tiền tháng này kiếm được đã đi tong 2/3 vì lí do chuyển nhượng vào cái qán này mất… Hàn Nhi ra khỏi bệnh viện, thật sự thì nó vẫn còn rất mệt, thậm chí nhấc chân đi còn không nổi.... vấn đề là nó còn phải-và-đang dắt chiếc xe đạp bị vẹo cổ về nhà... Mệt không tả, bánh sau của chiếc xe đạp vừa cán mốc vào nhà, Hàn Nhi đã nằm phịch xuống sàn, thằng nhóc Hoàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy giật bắn cả mình, lúc đầu còn tưởng "xác chết trên cao nguyên", nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là Hàn Nhi, nó hớt hải chạy đến:"Chị Nhi, chị sao vậy? - nhóc Hoàng lay lay Hàn Nhi, người nó mềm như bún, cứ vật vờ......"Chị hơi mệt, để chị ngủ chút" - nói rồi Hàn Nhi nhắm nghiền mắt lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, người thì nóng hừng hực, nhưng lại toát mồ hôi khắp người, tiếng gọi của nhóc Hoàng cùng với mấy đứa em càng lúc càng xa vời đối với một đứa đang sắp chìm vào cơn ngủ sâu mệt mỏi như Hoàng NhiTrong lúc thằng Hoàng còn đang bối rối không biết làm gì với bà chị đang nằm dài dưới sàn thì từ ngoài cửa, một thằng nhóc chừng 5-6t hớt hải chạy vào, nói không thành lời " Anh Hoàng ơi... ngoài cửa.....""Chuyện gì nữa" - nghe thế, thằng Hoàng cũng chạy thật nhanh ra cửa " Chị Nhi đã dặn là không đuợc mở của cho ngườ lạ rồi mà..." - Hoàng tức giận quay sang nhóc em la lớn. Tội nghiệp, nhóc em chỉ còn biết đứng gãi đầu, miệng mếu mếu"Bụp" - lo mải mê "thuyết giáo" nhóc em, Hoàng bất giác đụng vào ai đó"Anh có phải người lạ đâu" - thì ra là Lạc Thiên, anh cầm 2 túi đồ ăn to tướng giơ lên kèm theo một nụ cười rõ tươi. Một nụ cười đậm chất "dụ dỗ" con nít"Anh là ai" - thằng Hoàng chau mày, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng trái ngược hoàn toàn là mấy đứa em thì mắt long lanh ngấn lệ khi nhìn thấy túi đồ ăn ... tội mấy đứa nhỏ, giờ vẫn chưa được ăn, thằng Hoàng còn định lát lấy tiền ra mua đồ cho tụi nhóc..."Đừng nói không nhớ anh đấy, bữa thấy em đứng trong nhà nhìn anh mà" - nói đến đấy, Lạc Thiên quay ra chỉ tay vào chiếc xe mình....Thằng Hoàng như cũng nhớ được đôi chút, nhưng trong kí ức của Hoàng, nó không nghĩ Lạc Thiên là một người tốt bụng đến độ mua đồ ăn.. và cái quan trọng là chị Nhi của nó đó giờ không cho người lạ biết nhà và thâm chí là vào nhà.."À.... anh đến việc gì?" - đúng là ở chung với Hàn Nhi, giọng nhóc này sắc bén đến từng chữ, không định để Lạc Thiên lên tiếng, Hoàng nói tiếp " chị Nhi không cho người lạ vào nhà đâu, anh về đi" - nói rồi nó lấy tay đóng sập cửa lại..."Anh Hoàng, sao thế? cho người ta vào đi mà" - tụi nhóc nài nỉ thằng Hoàng, có đứa khóc sướt mướt....."Anh Hoàng, sao chị Nhi càng lúc càng nóng, chị còn nói cái gì nữa.... em nghe không hiểu" - thằng nhóc đang ngồi canh Hàn Nhi bỗng dưng hét lớn, khiến cho Lạc Thiên ngoài cửa cũng nghe thấy, anh liền đập cửa xông vào, thằng Hoàng trong lúc bất cảnh giác, cánh cửa cũng thế mà theo đà xúc luôn bảng lề (>"

Sô Cô La ĐenTác giả: just.lynTruyện Ngôn TìnhKétttttttttt........- tiếng bóp thắng, chiếc xe rích lên một tiếng rõ lớn, in hằn trên đường một vệt dài đen của bánh xe. Hàn Nhi dựng xe rồi đi thẳng vào quán bar trước mặt Vừa đi tới cổng, 2 người dàn ông đô to, mặt bặm trợn khoanh tay nhìn nó từ đầu xuống chân "Tôi đi giao hàng" Hàn Nhi giơ một gói hàng nho nhỏ lên, 2 tên kia nhìn nhau rồi gật đầu, tản ra 2 bên cho nó bước vào. Đi thẳng đến căn phòng nhỏ khuất sau quầy bar. Bên trong mờ ảo đến kì lạ, một người con trai ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc nhìn đứa con gái bước vào như nó bằng nửa con mắt. Sau khi cầm "gói hàng" nó đưa, đếm đếm, rồi hắn phì cười "Chỉ bấy nhiêu thôi à, cô em này, càng để lâu thì tiền lời càng cao đấy nhé" "Hiện giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, kì sau sẽ nhiều hơn, mà anh nên nhớ giao kèo đấy" Nói xong, Hàn Nhi ngoảnh mặt ra khỏi căn phòng đó, để lại tiếng cười của mấy thằng bặm trợn sau lưng... Thở cái phào nhẹ người dù số tiền tháng này kiếm được đã đi tong 2/3 vì lí do chuyển nhượng vào cái qán này mất… Hàn Nhi ra khỏi bệnh viện, thật sự thì nó vẫn còn rất mệt, thậm chí nhấc chân đi còn không nổi.... vấn đề là nó còn phải-và-đang dắt chiếc xe đạp bị vẹo cổ về nhà... Mệt không tả, bánh sau của chiếc xe đạp vừa cán mốc vào nhà, Hàn Nhi đã nằm phịch xuống sàn, thằng nhóc Hoàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy giật bắn cả mình, lúc đầu còn tưởng "xác chết trên cao nguyên", nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là Hàn Nhi, nó hớt hải chạy đến:"Chị Nhi, chị sao vậy? - nhóc Hoàng lay lay Hàn Nhi, người nó mềm như bún, cứ vật vờ......"Chị hơi mệt, để chị ngủ chút" - nói rồi Hàn Nhi nhắm nghiền mắt lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, người thì nóng hừng hực, nhưng lại toát mồ hôi khắp người, tiếng gọi của nhóc Hoàng cùng với mấy đứa em càng lúc càng xa vời đối với một đứa đang sắp chìm vào cơn ngủ sâu mệt mỏi như Hoàng NhiTrong lúc thằng Hoàng còn đang bối rối không biết làm gì với bà chị đang nằm dài dưới sàn thì từ ngoài cửa, một thằng nhóc chừng 5-6t hớt hải chạy vào, nói không thành lời " Anh Hoàng ơi... ngoài cửa.....""Chuyện gì nữa" - nghe thế, thằng Hoàng cũng chạy thật nhanh ra cửa " Chị Nhi đã dặn là không đuợc mở của cho ngườ lạ rồi mà..." - Hoàng tức giận quay sang nhóc em la lớn. Tội nghiệp, nhóc em chỉ còn biết đứng gãi đầu, miệng mếu mếu"Bụp" - lo mải mê "thuyết giáo" nhóc em, Hoàng bất giác đụng vào ai đó"Anh có phải người lạ đâu" - thì ra là Lạc Thiên, anh cầm 2 túi đồ ăn to tướng giơ lên kèm theo một nụ cười rõ tươi. Một nụ cười đậm chất "dụ dỗ" con nít"Anh là ai" - thằng Hoàng chau mày, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng trái ngược hoàn toàn là mấy đứa em thì mắt long lanh ngấn lệ khi nhìn thấy túi đồ ăn ... tội mấy đứa nhỏ, giờ vẫn chưa được ăn, thằng Hoàng còn định lát lấy tiền ra mua đồ cho tụi nhóc..."Đừng nói không nhớ anh đấy, bữa thấy em đứng trong nhà nhìn anh mà" - nói đến đấy, Lạc Thiên quay ra chỉ tay vào chiếc xe mình....Thằng Hoàng như cũng nhớ được đôi chút, nhưng trong kí ức của Hoàng, nó không nghĩ Lạc Thiên là một người tốt bụng đến độ mua đồ ăn.. và cái quan trọng là chị Nhi của nó đó giờ không cho người lạ biết nhà và thâm chí là vào nhà.."À.... anh đến việc gì?" - đúng là ở chung với Hàn Nhi, giọng nhóc này sắc bén đến từng chữ, không định để Lạc Thiên lên tiếng, Hoàng nói tiếp " chị Nhi không cho người lạ vào nhà đâu, anh về đi" - nói rồi nó lấy tay đóng sập cửa lại..."Anh Hoàng, sao thế? cho người ta vào đi mà" - tụi nhóc nài nỉ thằng Hoàng, có đứa khóc sướt mướt....."Anh Hoàng, sao chị Nhi càng lúc càng nóng, chị còn nói cái gì nữa.... em nghe không hiểu" - thằng nhóc đang ngồi canh Hàn Nhi bỗng dưng hét lớn, khiến cho Lạc Thiên ngoài cửa cũng nghe thấy, anh liền đập cửa xông vào, thằng Hoàng trong lúc bất cảnh giác, cánh cửa cũng thế mà theo đà xúc luôn bảng lề (>"

Sô Cô La ĐenTác giả: just.lynTruyện Ngôn TìnhKétttttttttt........- tiếng bóp thắng, chiếc xe rích lên một tiếng rõ lớn, in hằn trên đường một vệt dài đen của bánh xe. Hàn Nhi dựng xe rồi đi thẳng vào quán bar trước mặt Vừa đi tới cổng, 2 người dàn ông đô to, mặt bặm trợn khoanh tay nhìn nó từ đầu xuống chân "Tôi đi giao hàng" Hàn Nhi giơ một gói hàng nho nhỏ lên, 2 tên kia nhìn nhau rồi gật đầu, tản ra 2 bên cho nó bước vào. Đi thẳng đến căn phòng nhỏ khuất sau quầy bar. Bên trong mờ ảo đến kì lạ, một người con trai ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc nhìn đứa con gái bước vào như nó bằng nửa con mắt. Sau khi cầm "gói hàng" nó đưa, đếm đếm, rồi hắn phì cười "Chỉ bấy nhiêu thôi à, cô em này, càng để lâu thì tiền lời càng cao đấy nhé" "Hiện giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, kì sau sẽ nhiều hơn, mà anh nên nhớ giao kèo đấy" Nói xong, Hàn Nhi ngoảnh mặt ra khỏi căn phòng đó, để lại tiếng cười của mấy thằng bặm trợn sau lưng... Thở cái phào nhẹ người dù số tiền tháng này kiếm được đã đi tong 2/3 vì lí do chuyển nhượng vào cái qán này mất… Hàn Nhi ra khỏi bệnh viện, thật sự thì nó vẫn còn rất mệt, thậm chí nhấc chân đi còn không nổi.... vấn đề là nó còn phải-và-đang dắt chiếc xe đạp bị vẹo cổ về nhà... Mệt không tả, bánh sau của chiếc xe đạp vừa cán mốc vào nhà, Hàn Nhi đã nằm phịch xuống sàn, thằng nhóc Hoàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy giật bắn cả mình, lúc đầu còn tưởng "xác chết trên cao nguyên", nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là Hàn Nhi, nó hớt hải chạy đến:"Chị Nhi, chị sao vậy? - nhóc Hoàng lay lay Hàn Nhi, người nó mềm như bún, cứ vật vờ......"Chị hơi mệt, để chị ngủ chút" - nói rồi Hàn Nhi nhắm nghiền mắt lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, người thì nóng hừng hực, nhưng lại toát mồ hôi khắp người, tiếng gọi của nhóc Hoàng cùng với mấy đứa em càng lúc càng xa vời đối với một đứa đang sắp chìm vào cơn ngủ sâu mệt mỏi như Hoàng NhiTrong lúc thằng Hoàng còn đang bối rối không biết làm gì với bà chị đang nằm dài dưới sàn thì từ ngoài cửa, một thằng nhóc chừng 5-6t hớt hải chạy vào, nói không thành lời " Anh Hoàng ơi... ngoài cửa.....""Chuyện gì nữa" - nghe thế, thằng Hoàng cũng chạy thật nhanh ra cửa " Chị Nhi đã dặn là không đuợc mở của cho ngườ lạ rồi mà..." - Hoàng tức giận quay sang nhóc em la lớn. Tội nghiệp, nhóc em chỉ còn biết đứng gãi đầu, miệng mếu mếu"Bụp" - lo mải mê "thuyết giáo" nhóc em, Hoàng bất giác đụng vào ai đó"Anh có phải người lạ đâu" - thì ra là Lạc Thiên, anh cầm 2 túi đồ ăn to tướng giơ lên kèm theo một nụ cười rõ tươi. Một nụ cười đậm chất "dụ dỗ" con nít"Anh là ai" - thằng Hoàng chau mày, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng trái ngược hoàn toàn là mấy đứa em thì mắt long lanh ngấn lệ khi nhìn thấy túi đồ ăn ... tội mấy đứa nhỏ, giờ vẫn chưa được ăn, thằng Hoàng còn định lát lấy tiền ra mua đồ cho tụi nhóc..."Đừng nói không nhớ anh đấy, bữa thấy em đứng trong nhà nhìn anh mà" - nói đến đấy, Lạc Thiên quay ra chỉ tay vào chiếc xe mình....Thằng Hoàng như cũng nhớ được đôi chút, nhưng trong kí ức của Hoàng, nó không nghĩ Lạc Thiên là một người tốt bụng đến độ mua đồ ăn.. và cái quan trọng là chị Nhi của nó đó giờ không cho người lạ biết nhà và thâm chí là vào nhà.."À.... anh đến việc gì?" - đúng là ở chung với Hàn Nhi, giọng nhóc này sắc bén đến từng chữ, không định để Lạc Thiên lên tiếng, Hoàng nói tiếp " chị Nhi không cho người lạ vào nhà đâu, anh về đi" - nói rồi nó lấy tay đóng sập cửa lại..."Anh Hoàng, sao thế? cho người ta vào đi mà" - tụi nhóc nài nỉ thằng Hoàng, có đứa khóc sướt mướt....."Anh Hoàng, sao chị Nhi càng lúc càng nóng, chị còn nói cái gì nữa.... em nghe không hiểu" - thằng nhóc đang ngồi canh Hàn Nhi bỗng dưng hét lớn, khiến cho Lạc Thiên ngoài cửa cũng nghe thấy, anh liền đập cửa xông vào, thằng Hoàng trong lúc bất cảnh giác, cánh cửa cũng thế mà theo đà xúc luôn bảng lề (>"

Chương 9: Chương 9: Ngày Mai Black Sẽ Trở Lại...