“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một…

Chương 58: Chương 58

Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!Tác giả: Nguyệt Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một… Lương Thanh và Lam Diệp sau khi đến nhà bếp thì chẳng có ai ở đấy.Lương Thanh nhìn quanh rồi quay sang hỏi Lam Diệp: “A Diệp, sao ở đây chẳng có ai vậy chứ?”Lam Diệp vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Giờ này đã quá trưa nên tất cả đã đi nghỉ ngơi cả rồi!”Lương Thanh giơ tay ngăn lại nói: “Để ta!” Anh dìu Lam Diệp sang chiếc ghế bên cạnh thắc mắc: “Phó cung chủ còn chưa dùng bữa mà họ dám nghỉ ngơi sao?”Lam Diệp ngồi xuống ghế đáp: “Đó là lệnh của phó cung chủ, đến giờ trưa là bắt buộc mọi người phải nghỉ ngơi.Vì người thường hay làm việc mà bỏ bữa nên lúc đầu Nhị nương có mang cơm đến nhưng phó cung chủ đã dặn là không cần mang lên, phần của người cứ đặt trong bếp khi nào người đói sẽ tự hâm nóng nên Nhị nương mới thôi không mang lên nữa.”Lương Thanh vừa bước đến lấy củi nhóm bếp vừa hỏi: “Vậy có phải muội cũng thường bỏ bữa đúng không?”Lam Diệp lắc đầu: “Không hẳn, nhưng mấy hôm nay thì đúng như vậy.Công việc của địa cung đặc biệt nhiều nên cả ta và phó cung chủ thường sau khi dùng bữa sáng xong là lại vào xem sổ sách đến bữa chiều mới xong nên từ đó cũng không dùng bữa trưa nữa, thường sẽ dùng đỡ trái cây cho qua bữa mà thôi.”Lương Thanh mang thức ăn hâm nóng rồi quay sang Lam Diệp: “Muội bỏ bữa như vậy không tốt đâu, tuy ăn trái cây có thể no nhưng không đủ chất như cơm đâu.Từ nay ta sẽ đến phụ muội việc sổ sách để muội có thêm thời gian nghỉ ngơi.”Lam Diệp lạnh nhạt đáp: “Không cần phiền đến ngài đâu, ta tự giải quyết được.”Lương Thanh bước đến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Lam Diệp, anh nắm tay cô và nói: “A Diệp, ta xin muội đừng lạnh nhạt với ta, đừng từ chối ta nữa có được không? Ta thật sự muốn giúp đỡ muội mà A Diệp.”Lam Diệp rút tay ra đứng lên nói: “Thức ăn nóng rồi, ta mang lên cho phó cung chủ đây.”Lương Thanh ngăn lại nói: “Để ta, muội ngồi đó được rồi.Thức ăn đang nóng lỡ bị phỏng thì sao.” Nói xong anh nhanh chân chạy đến múc thức ăn ra đặt vào khay rồi mang lên phòng sách, Lam Diệp cũng bước theo sau.Bước đến phòng sách, Lương Thanh bày tất cả các món ra bàn, Lam Diệp bước đến dìu Thiên Tuyết: “Phó cung chủ dùng cơm thôi!” Thiên Tuyết gật đầu đặt quyển sách đang xem xuống rồi được Lam Diệp dìu đến bàn ăn.Thần Phong cầm đũa gắp một miếng thịt kèm ít rau đặt vào chén của Thiên Tuyết và nói: “Mau ăn đi, nàng đó từ nay không được bỏ bữa nữa đâu đấy.”Thiên Tuyết liếc xéo hắn và nói: “Ta thích thế ngài làm gì ta? Ngài cắn ta chắc?”Thần Phong cười như có như không nói: “Cắn nàng thì ta không nỡ nhưng mỗi bữa ta sẽ lại đến xem chừng nàng dùng bữa thì không thành vấn đề.”Thiên Tuyết gắp miếng thịt cho vào miệng nói: “Xem ra chức vụ của cung chủ ở địa cung này lại rảnh rỗi đến vậy, có cả thời gian đến canh chừng ta luôn đấy.”Thần Phong nhẹ giọng đáp: “Đối với nàng ta luôn có có thời gian rảnh dành cho nàng liệu nàng có tin?”Thiên Tuyết nghe xong thì nổi cả da gà: “Kẻ vô tình máu lạnh như ngài mà nói ra được những lời như vậy sao? Đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt nha!” Thần Phong im lặng không nói chỉ tập trung gắp thêm thức ăn cho nàng.Lương Thanh bên này cũng liên tục gắp thức ăn vào chén của Lam Diệp: “Muội ăn nhiều vào đi, ta thấy muội gần đây dường như gầy hơn trước rồi.”Lam Diệp lạnh lùng đáp: “Ta tự biết chăm sóc bản thân không cần phiền đến Lương hộ pháp bận tâm.”Lương Thanh vẫn từ tốn nói: “Muội còn nói sao? Bỏ bữa như vậy mà là biết chăm sóc bản thân sao?’Lam Diệp lãnh đạm: “Đó là chuyện của ta, không cần ngài quản.” Lương Thanh cúi mặt im lặng chỉ liên tục gắp thức ăn cho Lam Diệp, Lương Thanh và Thần Phong ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn, cứ chén vừa vơi lại đầy vừa vơi lại đầy khiến Thiên Tuyết và Lam Diệp thở dài một hơi.Khó khăn lắm Thiên Tuyết và Lam Diệp mới ăn xong bữa cơm cực hình này, thấy cả hai không có ý định trở về liền nhìn Thần Phong hỏi: “Ngài định ở đây xem chừng ta đến bữa chiều luôn sao?”Thần Phong đứng lên nhìn nàng đáp: “Ta về Hắc Long điện giải quyết công việc đây, chiều ta lại đến!”Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Lại đến???” Hắn không đáp chỉ cười nhẹ rồi xoay lưng rời đi, Lương Thanh sau khi dọn dẹp xong xuôi cũng cúi đầu chào Thiên Tuyết rồi quay về tiếp tục công việc..

Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!Tác giả: Nguyệt Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một… Lương Thanh và Lam Diệp sau khi đến nhà bếp thì chẳng có ai ở đấy.Lương Thanh nhìn quanh rồi quay sang hỏi Lam Diệp: “A Diệp, sao ở đây chẳng có ai vậy chứ?”Lam Diệp vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Giờ này đã quá trưa nên tất cả đã đi nghỉ ngơi cả rồi!”Lương Thanh giơ tay ngăn lại nói: “Để ta!” Anh dìu Lam Diệp sang chiếc ghế bên cạnh thắc mắc: “Phó cung chủ còn chưa dùng bữa mà họ dám nghỉ ngơi sao?”Lam Diệp ngồi xuống ghế đáp: “Đó là lệnh của phó cung chủ, đến giờ trưa là bắt buộc mọi người phải nghỉ ngơi.Vì người thường hay làm việc mà bỏ bữa nên lúc đầu Nhị nương có mang cơm đến nhưng phó cung chủ đã dặn là không cần mang lên, phần của người cứ đặt trong bếp khi nào người đói sẽ tự hâm nóng nên Nhị nương mới thôi không mang lên nữa.”Lương Thanh vừa bước đến lấy củi nhóm bếp vừa hỏi: “Vậy có phải muội cũng thường bỏ bữa đúng không?”Lam Diệp lắc đầu: “Không hẳn, nhưng mấy hôm nay thì đúng như vậy.Công việc của địa cung đặc biệt nhiều nên cả ta và phó cung chủ thường sau khi dùng bữa sáng xong là lại vào xem sổ sách đến bữa chiều mới xong nên từ đó cũng không dùng bữa trưa nữa, thường sẽ dùng đỡ trái cây cho qua bữa mà thôi.”Lương Thanh mang thức ăn hâm nóng rồi quay sang Lam Diệp: “Muội bỏ bữa như vậy không tốt đâu, tuy ăn trái cây có thể no nhưng không đủ chất như cơm đâu.Từ nay ta sẽ đến phụ muội việc sổ sách để muội có thêm thời gian nghỉ ngơi.”Lam Diệp lạnh nhạt đáp: “Không cần phiền đến ngài đâu, ta tự giải quyết được.”Lương Thanh bước đến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Lam Diệp, anh nắm tay cô và nói: “A Diệp, ta xin muội đừng lạnh nhạt với ta, đừng từ chối ta nữa có được không? Ta thật sự muốn giúp đỡ muội mà A Diệp.”Lam Diệp rút tay ra đứng lên nói: “Thức ăn nóng rồi, ta mang lên cho phó cung chủ đây.”Lương Thanh ngăn lại nói: “Để ta, muội ngồi đó được rồi.Thức ăn đang nóng lỡ bị phỏng thì sao.” Nói xong anh nhanh chân chạy đến múc thức ăn ra đặt vào khay rồi mang lên phòng sách, Lam Diệp cũng bước theo sau.Bước đến phòng sách, Lương Thanh bày tất cả các món ra bàn, Lam Diệp bước đến dìu Thiên Tuyết: “Phó cung chủ dùng cơm thôi!” Thiên Tuyết gật đầu đặt quyển sách đang xem xuống rồi được Lam Diệp dìu đến bàn ăn.Thần Phong cầm đũa gắp một miếng thịt kèm ít rau đặt vào chén của Thiên Tuyết và nói: “Mau ăn đi, nàng đó từ nay không được bỏ bữa nữa đâu đấy.”Thiên Tuyết liếc xéo hắn và nói: “Ta thích thế ngài làm gì ta? Ngài cắn ta chắc?”Thần Phong cười như có như không nói: “Cắn nàng thì ta không nỡ nhưng mỗi bữa ta sẽ lại đến xem chừng nàng dùng bữa thì không thành vấn đề.”Thiên Tuyết gắp miếng thịt cho vào miệng nói: “Xem ra chức vụ của cung chủ ở địa cung này lại rảnh rỗi đến vậy, có cả thời gian đến canh chừng ta luôn đấy.”Thần Phong nhẹ giọng đáp: “Đối với nàng ta luôn có có thời gian rảnh dành cho nàng liệu nàng có tin?”Thiên Tuyết nghe xong thì nổi cả da gà: “Kẻ vô tình máu lạnh như ngài mà nói ra được những lời như vậy sao? Đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt nha!” Thần Phong im lặng không nói chỉ tập trung gắp thêm thức ăn cho nàng.Lương Thanh bên này cũng liên tục gắp thức ăn vào chén của Lam Diệp: “Muội ăn nhiều vào đi, ta thấy muội gần đây dường như gầy hơn trước rồi.”Lam Diệp lạnh lùng đáp: “Ta tự biết chăm sóc bản thân không cần phiền đến Lương hộ pháp bận tâm.”Lương Thanh vẫn từ tốn nói: “Muội còn nói sao? Bỏ bữa như vậy mà là biết chăm sóc bản thân sao?’Lam Diệp lãnh đạm: “Đó là chuyện của ta, không cần ngài quản.” Lương Thanh cúi mặt im lặng chỉ liên tục gắp thức ăn cho Lam Diệp, Lương Thanh và Thần Phong ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn, cứ chén vừa vơi lại đầy vừa vơi lại đầy khiến Thiên Tuyết và Lam Diệp thở dài một hơi.Khó khăn lắm Thiên Tuyết và Lam Diệp mới ăn xong bữa cơm cực hình này, thấy cả hai không có ý định trở về liền nhìn Thần Phong hỏi: “Ngài định ở đây xem chừng ta đến bữa chiều luôn sao?”Thần Phong đứng lên nhìn nàng đáp: “Ta về Hắc Long điện giải quyết công việc đây, chiều ta lại đến!”Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Lại đến???” Hắn không đáp chỉ cười nhẹ rồi xoay lưng rời đi, Lương Thanh sau khi dọn dẹp xong xuôi cũng cúi đầu chào Thiên Tuyết rồi quay về tiếp tục công việc..

Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!Tác giả: Nguyệt Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một… Lương Thanh và Lam Diệp sau khi đến nhà bếp thì chẳng có ai ở đấy.Lương Thanh nhìn quanh rồi quay sang hỏi Lam Diệp: “A Diệp, sao ở đây chẳng có ai vậy chứ?”Lam Diệp vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Giờ này đã quá trưa nên tất cả đã đi nghỉ ngơi cả rồi!”Lương Thanh giơ tay ngăn lại nói: “Để ta!” Anh dìu Lam Diệp sang chiếc ghế bên cạnh thắc mắc: “Phó cung chủ còn chưa dùng bữa mà họ dám nghỉ ngơi sao?”Lam Diệp ngồi xuống ghế đáp: “Đó là lệnh của phó cung chủ, đến giờ trưa là bắt buộc mọi người phải nghỉ ngơi.Vì người thường hay làm việc mà bỏ bữa nên lúc đầu Nhị nương có mang cơm đến nhưng phó cung chủ đã dặn là không cần mang lên, phần của người cứ đặt trong bếp khi nào người đói sẽ tự hâm nóng nên Nhị nương mới thôi không mang lên nữa.”Lương Thanh vừa bước đến lấy củi nhóm bếp vừa hỏi: “Vậy có phải muội cũng thường bỏ bữa đúng không?”Lam Diệp lắc đầu: “Không hẳn, nhưng mấy hôm nay thì đúng như vậy.Công việc của địa cung đặc biệt nhiều nên cả ta và phó cung chủ thường sau khi dùng bữa sáng xong là lại vào xem sổ sách đến bữa chiều mới xong nên từ đó cũng không dùng bữa trưa nữa, thường sẽ dùng đỡ trái cây cho qua bữa mà thôi.”Lương Thanh mang thức ăn hâm nóng rồi quay sang Lam Diệp: “Muội bỏ bữa như vậy không tốt đâu, tuy ăn trái cây có thể no nhưng không đủ chất như cơm đâu.Từ nay ta sẽ đến phụ muội việc sổ sách để muội có thêm thời gian nghỉ ngơi.”Lam Diệp lạnh nhạt đáp: “Không cần phiền đến ngài đâu, ta tự giải quyết được.”Lương Thanh bước đến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Lam Diệp, anh nắm tay cô và nói: “A Diệp, ta xin muội đừng lạnh nhạt với ta, đừng từ chối ta nữa có được không? Ta thật sự muốn giúp đỡ muội mà A Diệp.”Lam Diệp rút tay ra đứng lên nói: “Thức ăn nóng rồi, ta mang lên cho phó cung chủ đây.”Lương Thanh ngăn lại nói: “Để ta, muội ngồi đó được rồi.Thức ăn đang nóng lỡ bị phỏng thì sao.” Nói xong anh nhanh chân chạy đến múc thức ăn ra đặt vào khay rồi mang lên phòng sách, Lam Diệp cũng bước theo sau.Bước đến phòng sách, Lương Thanh bày tất cả các món ra bàn, Lam Diệp bước đến dìu Thiên Tuyết: “Phó cung chủ dùng cơm thôi!” Thiên Tuyết gật đầu đặt quyển sách đang xem xuống rồi được Lam Diệp dìu đến bàn ăn.Thần Phong cầm đũa gắp một miếng thịt kèm ít rau đặt vào chén của Thiên Tuyết và nói: “Mau ăn đi, nàng đó từ nay không được bỏ bữa nữa đâu đấy.”Thiên Tuyết liếc xéo hắn và nói: “Ta thích thế ngài làm gì ta? Ngài cắn ta chắc?”Thần Phong cười như có như không nói: “Cắn nàng thì ta không nỡ nhưng mỗi bữa ta sẽ lại đến xem chừng nàng dùng bữa thì không thành vấn đề.”Thiên Tuyết gắp miếng thịt cho vào miệng nói: “Xem ra chức vụ của cung chủ ở địa cung này lại rảnh rỗi đến vậy, có cả thời gian đến canh chừng ta luôn đấy.”Thần Phong nhẹ giọng đáp: “Đối với nàng ta luôn có có thời gian rảnh dành cho nàng liệu nàng có tin?”Thiên Tuyết nghe xong thì nổi cả da gà: “Kẻ vô tình máu lạnh như ngài mà nói ra được những lời như vậy sao? Đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt nha!” Thần Phong im lặng không nói chỉ tập trung gắp thêm thức ăn cho nàng.Lương Thanh bên này cũng liên tục gắp thức ăn vào chén của Lam Diệp: “Muội ăn nhiều vào đi, ta thấy muội gần đây dường như gầy hơn trước rồi.”Lam Diệp lạnh lùng đáp: “Ta tự biết chăm sóc bản thân không cần phiền đến Lương hộ pháp bận tâm.”Lương Thanh vẫn từ tốn nói: “Muội còn nói sao? Bỏ bữa như vậy mà là biết chăm sóc bản thân sao?’Lam Diệp lãnh đạm: “Đó là chuyện của ta, không cần ngài quản.” Lương Thanh cúi mặt im lặng chỉ liên tục gắp thức ăn cho Lam Diệp, Lương Thanh và Thần Phong ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn, cứ chén vừa vơi lại đầy vừa vơi lại đầy khiến Thiên Tuyết và Lam Diệp thở dài một hơi.Khó khăn lắm Thiên Tuyết và Lam Diệp mới ăn xong bữa cơm cực hình này, thấy cả hai không có ý định trở về liền nhìn Thần Phong hỏi: “Ngài định ở đây xem chừng ta đến bữa chiều luôn sao?”Thần Phong đứng lên nhìn nàng đáp: “Ta về Hắc Long điện giải quyết công việc đây, chiều ta lại đến!”Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Lại đến???” Hắn không đáp chỉ cười nhẹ rồi xoay lưng rời đi, Lương Thanh sau khi dọn dẹp xong xuôi cũng cúi đầu chào Thiên Tuyết rồi quay về tiếp tục công việc..

Chương 58: Chương 58