“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một…
Chương 70: 70: Ngoại Truyện 1
Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!Tác giả: Nguyệt Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một… Sau khi thành than, Thiên Tuyết và Lam Diệp chọn ở lại Thanh An viện nên Thần Phong và Lương Thanh sẽ là người cuốn đồ theo thê tử đến Thanh An viên ở cùng.Từ khi thành than, chỉ có Sở Vân là vẫn phải tiếp tục công việc pha chế thuốc vì y là dược sư duy nhất ử Huyết Long cung này.Còn Thiên Tuyết mặc dù là cung chủ phu nhân và Lam Diệp là hộ pháp địa cung nhưng lại không cần phải lo việc sổ sách mà chỉ cần vui thú điềm viên như những nữ nhi khuê cát bình thường đến phát chán.Hôm nay, sau khi xử lý xong công việc thì cả ba cùng quay về phòng để được gặp ái nhân.Thần Phong vừa bước vào phòng thì trong đầu chợt hiện ra câu hỏi: “Nương tử ta đâu?” Đúng lúc ấy có một nha hoàn đi đến, hắn vội gọilại hỏi: “Cung chủ phu nhân đâu?”Nha hoàn đó cúi đầu đáp: “Bẩm cung chủ, cung chủ phu nhân nói là muốn ra ngoài dạo chơi nên dăn nô tỳ báo lại là ngài không cần đợi cơm ạ!”Hắn nghe vậy thì tức giận nói: “Nàng là cung chủ phu nhân mà ngươi dám để nàng ấy ra ngoài một mình sao? Ta đi tìm nàng ấy về rồi sẽ phạt ngươi sau!” Nói xong hắn phất áo đi nhanh đến tìm Lương ThanhNha hoàn đó nghe xong thì muốn bủn rủn tay chân: “Cung chủ, người tha cho nô tỳ đi.Cung chủ phu nhân võ công thượng thừa, võ công của người e không khém ngài đâu thì một thân phận nô tỳ võ công không có thì làm sao đi theo bảo vệ được a!” Làm nô tỳ cũng khổ thân quá mà!Lương Thanh bên này khi bước vào phong không thấy Lam diệp cũng sốt vó đi tìm, anh chạy ra phía sau hậu viện thì gặp A Xuân, Lương Thanh chạy đến hỏi A Xuân: “Ngươi có thấy A Diệp đâu không?”A Xuân cúi đầu đáp: “Bẩm Lương hộ pháp, khi nãy cung chủ phu nhân có đến nói là muốn cùng Lam hộ pháp đi dạo và dặn nô tỳ báo lại là ngài không cần chờ cơm đâu ạ!”Lương Thanh nghe nói vậy thì vội chạy nhanh đến tìm Thần Phong, vừa chạy đến hậu viện liền gặp Thần Phong đi đến.Lương Thanh định mở miệng thì Thần Phong đã nói trước: “Đến dươc phòng tìm Sở Vân!” Lương Thanh gật đầu rồi cả hai nhanh chóng đi đến dược phòng.Văn Chiêu sau khi trở về không thấy bóng dáng Sở Vân đâu thì tá hỏa vội chạy ra lôi một tên thuộc hạ đến tra hỏi: “Sở dược sư đi đâu rồi?”Tên thuộc hạ đáp: “Bẩm Quản ám vệ, Sở dược sư đã ra ngoài cùng cung chủ phu nhân và Lam hộ pháp rồi a! Còn căn dặn lại là ngài không cần chờ cơm đâu.”Văn Chiêu nghe xong thì tức giận quát: “Ngươi bảo vệ kiểu gì mà để y đi một mình như thế chứ? Nếu y có xảy ra chuyện gì ta sẽ lấy mạng ngươi.” Nói xong Văn Chiêu xoay người chạy đi mất.Tên thuộc hạ thật sự muốn khóc: “Oan uổng quá, là do cung chủ phu nhân và Lam hộ pháp đến nói muốn cùng Sở dược sư đi dạo, thuộc hạ có chín cái mạng không không dám cản đâu a!” Khổ quá mà.Văn Chiêu vừa chạy được một đoạn đã gặp Thần Phong và Lương Thanh, anh vội vàng chạy đến nhìn Thần Phong và nói: “Cung chủ, cung chủ phu nhân….”Thần Phong gật đầu: “Mau đi tìm các nàng về thôi.Gần đây trong thành nhộn nhịp chỉ lo ba nàng ấy bị người ta chen lấn xô đẩy mà ngã mất” Nói xong cả ba nhanh chân chạy ra phố tìm ba người kia ở khắp nơi.Cả ba chạy từng ngõ ngách những nơi mà Thiên Tuyết thường hay đến cũng chẳng thấy đâu khiến cho Thần Phong lo lắng không thôi chỉ sợ Thiên Tuyết xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn cũng không sống nổi mất..
Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!Tác giả: Nguyệt Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một… Sau khi thành than, Thiên Tuyết và Lam Diệp chọn ở lại Thanh An viện nên Thần Phong và Lương Thanh sẽ là người cuốn đồ theo thê tử đến Thanh An viên ở cùng.Từ khi thành than, chỉ có Sở Vân là vẫn phải tiếp tục công việc pha chế thuốc vì y là dược sư duy nhất ử Huyết Long cung này.Còn Thiên Tuyết mặc dù là cung chủ phu nhân và Lam Diệp là hộ pháp địa cung nhưng lại không cần phải lo việc sổ sách mà chỉ cần vui thú điềm viên như những nữ nhi khuê cát bình thường đến phát chán.Hôm nay, sau khi xử lý xong công việc thì cả ba cùng quay về phòng để được gặp ái nhân.Thần Phong vừa bước vào phòng thì trong đầu chợt hiện ra câu hỏi: “Nương tử ta đâu?” Đúng lúc ấy có một nha hoàn đi đến, hắn vội gọilại hỏi: “Cung chủ phu nhân đâu?”Nha hoàn đó cúi đầu đáp: “Bẩm cung chủ, cung chủ phu nhân nói là muốn ra ngoài dạo chơi nên dăn nô tỳ báo lại là ngài không cần đợi cơm ạ!”Hắn nghe vậy thì tức giận nói: “Nàng là cung chủ phu nhân mà ngươi dám để nàng ấy ra ngoài một mình sao? Ta đi tìm nàng ấy về rồi sẽ phạt ngươi sau!” Nói xong hắn phất áo đi nhanh đến tìm Lương ThanhNha hoàn đó nghe xong thì muốn bủn rủn tay chân: “Cung chủ, người tha cho nô tỳ đi.Cung chủ phu nhân võ công thượng thừa, võ công của người e không khém ngài đâu thì một thân phận nô tỳ võ công không có thì làm sao đi theo bảo vệ được a!” Làm nô tỳ cũng khổ thân quá mà!Lương Thanh bên này khi bước vào phong không thấy Lam diệp cũng sốt vó đi tìm, anh chạy ra phía sau hậu viện thì gặp A Xuân, Lương Thanh chạy đến hỏi A Xuân: “Ngươi có thấy A Diệp đâu không?”A Xuân cúi đầu đáp: “Bẩm Lương hộ pháp, khi nãy cung chủ phu nhân có đến nói là muốn cùng Lam hộ pháp đi dạo và dặn nô tỳ báo lại là ngài không cần chờ cơm đâu ạ!”Lương Thanh nghe nói vậy thì vội chạy nhanh đến tìm Thần Phong, vừa chạy đến hậu viện liền gặp Thần Phong đi đến.Lương Thanh định mở miệng thì Thần Phong đã nói trước: “Đến dươc phòng tìm Sở Vân!” Lương Thanh gật đầu rồi cả hai nhanh chóng đi đến dược phòng.Văn Chiêu sau khi trở về không thấy bóng dáng Sở Vân đâu thì tá hỏa vội chạy ra lôi một tên thuộc hạ đến tra hỏi: “Sở dược sư đi đâu rồi?”Tên thuộc hạ đáp: “Bẩm Quản ám vệ, Sở dược sư đã ra ngoài cùng cung chủ phu nhân và Lam hộ pháp rồi a! Còn căn dặn lại là ngài không cần chờ cơm đâu.”Văn Chiêu nghe xong thì tức giận quát: “Ngươi bảo vệ kiểu gì mà để y đi một mình như thế chứ? Nếu y có xảy ra chuyện gì ta sẽ lấy mạng ngươi.” Nói xong Văn Chiêu xoay người chạy đi mất.Tên thuộc hạ thật sự muốn khóc: “Oan uổng quá, là do cung chủ phu nhân và Lam hộ pháp đến nói muốn cùng Sở dược sư đi dạo, thuộc hạ có chín cái mạng không không dám cản đâu a!” Khổ quá mà.Văn Chiêu vừa chạy được một đoạn đã gặp Thần Phong và Lương Thanh, anh vội vàng chạy đến nhìn Thần Phong và nói: “Cung chủ, cung chủ phu nhân….”Thần Phong gật đầu: “Mau đi tìm các nàng về thôi.Gần đây trong thành nhộn nhịp chỉ lo ba nàng ấy bị người ta chen lấn xô đẩy mà ngã mất” Nói xong cả ba nhanh chân chạy ra phố tìm ba người kia ở khắp nơi.Cả ba chạy từng ngõ ngách những nơi mà Thiên Tuyết thường hay đến cũng chẳng thấy đâu khiến cho Thần Phong lo lắng không thôi chỉ sợ Thiên Tuyết xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn cũng không sống nổi mất..
Cung Chủ Thần Kinh Mau Tránh Ra!!!!Tác giả: Nguyệt Công TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý. Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo. Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại. Cô ấy với dáng người cao tầm 1m65, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ. Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy. Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một… Sau khi thành than, Thiên Tuyết và Lam Diệp chọn ở lại Thanh An viện nên Thần Phong và Lương Thanh sẽ là người cuốn đồ theo thê tử đến Thanh An viên ở cùng.Từ khi thành than, chỉ có Sở Vân là vẫn phải tiếp tục công việc pha chế thuốc vì y là dược sư duy nhất ử Huyết Long cung này.Còn Thiên Tuyết mặc dù là cung chủ phu nhân và Lam Diệp là hộ pháp địa cung nhưng lại không cần phải lo việc sổ sách mà chỉ cần vui thú điềm viên như những nữ nhi khuê cát bình thường đến phát chán.Hôm nay, sau khi xử lý xong công việc thì cả ba cùng quay về phòng để được gặp ái nhân.Thần Phong vừa bước vào phòng thì trong đầu chợt hiện ra câu hỏi: “Nương tử ta đâu?” Đúng lúc ấy có một nha hoàn đi đến, hắn vội gọilại hỏi: “Cung chủ phu nhân đâu?”Nha hoàn đó cúi đầu đáp: “Bẩm cung chủ, cung chủ phu nhân nói là muốn ra ngoài dạo chơi nên dăn nô tỳ báo lại là ngài không cần đợi cơm ạ!”Hắn nghe vậy thì tức giận nói: “Nàng là cung chủ phu nhân mà ngươi dám để nàng ấy ra ngoài một mình sao? Ta đi tìm nàng ấy về rồi sẽ phạt ngươi sau!” Nói xong hắn phất áo đi nhanh đến tìm Lương ThanhNha hoàn đó nghe xong thì muốn bủn rủn tay chân: “Cung chủ, người tha cho nô tỳ đi.Cung chủ phu nhân võ công thượng thừa, võ công của người e không khém ngài đâu thì một thân phận nô tỳ võ công không có thì làm sao đi theo bảo vệ được a!” Làm nô tỳ cũng khổ thân quá mà!Lương Thanh bên này khi bước vào phong không thấy Lam diệp cũng sốt vó đi tìm, anh chạy ra phía sau hậu viện thì gặp A Xuân, Lương Thanh chạy đến hỏi A Xuân: “Ngươi có thấy A Diệp đâu không?”A Xuân cúi đầu đáp: “Bẩm Lương hộ pháp, khi nãy cung chủ phu nhân có đến nói là muốn cùng Lam hộ pháp đi dạo và dặn nô tỳ báo lại là ngài không cần chờ cơm đâu ạ!”Lương Thanh nghe nói vậy thì vội chạy nhanh đến tìm Thần Phong, vừa chạy đến hậu viện liền gặp Thần Phong đi đến.Lương Thanh định mở miệng thì Thần Phong đã nói trước: “Đến dươc phòng tìm Sở Vân!” Lương Thanh gật đầu rồi cả hai nhanh chóng đi đến dược phòng.Văn Chiêu sau khi trở về không thấy bóng dáng Sở Vân đâu thì tá hỏa vội chạy ra lôi một tên thuộc hạ đến tra hỏi: “Sở dược sư đi đâu rồi?”Tên thuộc hạ đáp: “Bẩm Quản ám vệ, Sở dược sư đã ra ngoài cùng cung chủ phu nhân và Lam hộ pháp rồi a! Còn căn dặn lại là ngài không cần chờ cơm đâu.”Văn Chiêu nghe xong thì tức giận quát: “Ngươi bảo vệ kiểu gì mà để y đi một mình như thế chứ? Nếu y có xảy ra chuyện gì ta sẽ lấy mạng ngươi.” Nói xong Văn Chiêu xoay người chạy đi mất.Tên thuộc hạ thật sự muốn khóc: “Oan uổng quá, là do cung chủ phu nhân và Lam hộ pháp đến nói muốn cùng Sở dược sư đi dạo, thuộc hạ có chín cái mạng không không dám cản đâu a!” Khổ quá mà.Văn Chiêu vừa chạy được một đoạn đã gặp Thần Phong và Lương Thanh, anh vội vàng chạy đến nhìn Thần Phong và nói: “Cung chủ, cung chủ phu nhân….”Thần Phong gật đầu: “Mau đi tìm các nàng về thôi.Gần đây trong thành nhộn nhịp chỉ lo ba nàng ấy bị người ta chen lấn xô đẩy mà ngã mất” Nói xong cả ba nhanh chân chạy ra phố tìm ba người kia ở khắp nơi.Cả ba chạy từng ngõ ngách những nơi mà Thiên Tuyết thường hay đến cũng chẳng thấy đâu khiến cho Thần Phong lo lắng không thôi chỉ sợ Thiên Tuyết xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn cũng không sống nổi mất..