1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.…
Chương 4
Trại Cai Phun Nước MiếngTác giả: 豆沙葫芦甜Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.… 4.Lúc đầu, tôi cố gắng dựa theo cảm xúc và suy nghĩ của nó.Tôi tìm rất nhiều hình chó cái xinh đẹp rồi đưa từng bức một cho Hoa Cường xem.“Cường Cường, mày xem nè, thật là xinh đẹp, nếu mày còn phun nước miếng – sẽ không tìm được vợ đâu ~ còn phun nước miếng~ là sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đó~”Hoa Cường nhìn chằm chằm vào con chó cái với đôi mắt “thông minh” của mình, sau đó quay lại nhìn tôi.Tôi mạnh dạn đoán là nó đã hiểu, thế nên tôi gọi Lưu Quyên từ phòng ngủ bên cạnh ra để thử phản ứng của Hoa Cường.Ai mà biết được, Lưu Quyên vừa thò đầu ra thằm dò thì đã bị Hoa Cường phun nước miếng liên hồi.“Phụt!”Ahhh, công sức nãy giờ coi như công cốc rồi.Nếu cách này không được, vậy thử cách khác.Tôi lấy ra một cái vỉ đập ruồi và một cây xúc xích giăm bông.Để Lưu Quyên nằm đối diện với Hoa Cường.Nếu Hoa Cường phun nước miếng, tôi sẽ quốc quốc cái vỉ ruồi, tiếngvù vù như vậy chắc chắc sẽ làm nó sợ.Cách này có vẻ hiệu quả, Hoa Cường kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm, nhìn tôi vẻ hoài nghi.Vì nó ngậm chặt miệng nên tôi nhanh chóng đưa một miếng giăm bông qua và nói: “Ngoan, Hoa Cường ngoan của chụy,không phun nước miếng sẽ được giăm bông ~”Hoa Cường khịt mũi, đánh hơi miếng giăm bông rồi mới cho vào miệng.Nó cứ nhai đi nhai lại một hồi.Sau đó, ọe một cái rồi phun hết ra.Nhổ ra thì không nói đi, đằng này nó còn bày ra vẻ mặt chê bai.?Giăm bông xúc xích không ngon sao, cậu ấm Hoa Cường?Nó ngước nhìn tôi rồi bắt đầu chửi bới.“à hú–à hú-à hú–“Nó hăng say mắng mỏ, từng chut từng chút khơi gợi lửa giận trong tôi.“Bộ ba mày cho mày ăn sơn hào hải vị hay gì mà chê?!”“À hú–!”“Ai biết mày không ăn đồ Trung, bộ khó ăn lắm sao cậu Cường!”“À hú ~~~~~!”“Mày mau nuốt vào cho tao! Không được lãng phí!!!”“phụt!”…Mẹ ơi, con bị chó phun nước miếng rồi TTGâu gâu…
Trại Cai Phun Nước MiếngTác giả: 豆沙葫芦甜Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.… 4.Lúc đầu, tôi cố gắng dựa theo cảm xúc và suy nghĩ của nó.Tôi tìm rất nhiều hình chó cái xinh đẹp rồi đưa từng bức một cho Hoa Cường xem.“Cường Cường, mày xem nè, thật là xinh đẹp, nếu mày còn phun nước miếng – sẽ không tìm được vợ đâu ~ còn phun nước miếng~ là sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đó~”Hoa Cường nhìn chằm chằm vào con chó cái với đôi mắt “thông minh” của mình, sau đó quay lại nhìn tôi.Tôi mạnh dạn đoán là nó đã hiểu, thế nên tôi gọi Lưu Quyên từ phòng ngủ bên cạnh ra để thử phản ứng của Hoa Cường.Ai mà biết được, Lưu Quyên vừa thò đầu ra thằm dò thì đã bị Hoa Cường phun nước miếng liên hồi.“Phụt!”Ahhh, công sức nãy giờ coi như công cốc rồi.Nếu cách này không được, vậy thử cách khác.Tôi lấy ra một cái vỉ đập ruồi và một cây xúc xích giăm bông.Để Lưu Quyên nằm đối diện với Hoa Cường.Nếu Hoa Cường phun nước miếng, tôi sẽ quốc quốc cái vỉ ruồi, tiếngvù vù như vậy chắc chắc sẽ làm nó sợ.Cách này có vẻ hiệu quả, Hoa Cường kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm, nhìn tôi vẻ hoài nghi.Vì nó ngậm chặt miệng nên tôi nhanh chóng đưa một miếng giăm bông qua và nói: “Ngoan, Hoa Cường ngoan của chụy,không phun nước miếng sẽ được giăm bông ~”Hoa Cường khịt mũi, đánh hơi miếng giăm bông rồi mới cho vào miệng.Nó cứ nhai đi nhai lại một hồi.Sau đó, ọe một cái rồi phun hết ra.Nhổ ra thì không nói đi, đằng này nó còn bày ra vẻ mặt chê bai.?Giăm bông xúc xích không ngon sao, cậu ấm Hoa Cường?Nó ngước nhìn tôi rồi bắt đầu chửi bới.“à hú–à hú-à hú–“Nó hăng say mắng mỏ, từng chut từng chút khơi gợi lửa giận trong tôi.“Bộ ba mày cho mày ăn sơn hào hải vị hay gì mà chê?!”“À hú–!”“Ai biết mày không ăn đồ Trung, bộ khó ăn lắm sao cậu Cường!”“À hú ~~~~~!”“Mày mau nuốt vào cho tao! Không được lãng phí!!!”“phụt!”…Mẹ ơi, con bị chó phun nước miếng rồi TTGâu gâu…
Trại Cai Phun Nước MiếngTác giả: 豆沙葫芦甜Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.… 4.Lúc đầu, tôi cố gắng dựa theo cảm xúc và suy nghĩ của nó.Tôi tìm rất nhiều hình chó cái xinh đẹp rồi đưa từng bức một cho Hoa Cường xem.“Cường Cường, mày xem nè, thật là xinh đẹp, nếu mày còn phun nước miếng – sẽ không tìm được vợ đâu ~ còn phun nước miếng~ là sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đó~”Hoa Cường nhìn chằm chằm vào con chó cái với đôi mắt “thông minh” của mình, sau đó quay lại nhìn tôi.Tôi mạnh dạn đoán là nó đã hiểu, thế nên tôi gọi Lưu Quyên từ phòng ngủ bên cạnh ra để thử phản ứng của Hoa Cường.Ai mà biết được, Lưu Quyên vừa thò đầu ra thằm dò thì đã bị Hoa Cường phun nước miếng liên hồi.“Phụt!”Ahhh, công sức nãy giờ coi như công cốc rồi.Nếu cách này không được, vậy thử cách khác.Tôi lấy ra một cái vỉ đập ruồi và một cây xúc xích giăm bông.Để Lưu Quyên nằm đối diện với Hoa Cường.Nếu Hoa Cường phun nước miếng, tôi sẽ quốc quốc cái vỉ ruồi, tiếngvù vù như vậy chắc chắc sẽ làm nó sợ.Cách này có vẻ hiệu quả, Hoa Cường kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm, nhìn tôi vẻ hoài nghi.Vì nó ngậm chặt miệng nên tôi nhanh chóng đưa một miếng giăm bông qua và nói: “Ngoan, Hoa Cường ngoan của chụy,không phun nước miếng sẽ được giăm bông ~”Hoa Cường khịt mũi, đánh hơi miếng giăm bông rồi mới cho vào miệng.Nó cứ nhai đi nhai lại một hồi.Sau đó, ọe một cái rồi phun hết ra.Nhổ ra thì không nói đi, đằng này nó còn bày ra vẻ mặt chê bai.?Giăm bông xúc xích không ngon sao, cậu ấm Hoa Cường?Nó ngước nhìn tôi rồi bắt đầu chửi bới.“à hú–à hú-à hú–“Nó hăng say mắng mỏ, từng chut từng chút khơi gợi lửa giận trong tôi.“Bộ ba mày cho mày ăn sơn hào hải vị hay gì mà chê?!”“À hú–!”“Ai biết mày không ăn đồ Trung, bộ khó ăn lắm sao cậu Cường!”“À hú ~~~~~!”“Mày mau nuốt vào cho tao! Không được lãng phí!!!”“phụt!”…Mẹ ơi, con bị chó phun nước miếng rồi TTGâu gâu…