Tác giả:

1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.…

Chương 11

Trại Cai Phun Nước MiếngTác giả: 豆沙葫芦甜Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.… 11.Tối hôm đó tôi suy nghĩ rất lâu, đầu say đến choáng váng nhưng vẫn cố gắng nghĩ xem ý nghĩa câu nói vừa rồi của Trì Dương.“Lưu Đường Nhân không phải chính là cha của Lưu Quyên sao?”Lưu Đường Nhân?Lưu Quyên?Cha nó?Mấy cái này liên quan gì đâu?Sao Lưu Đường Nhân lại là cha của Lưu Quyên được?Bọn họ khác loài mà.Trong nháy mắt, tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Trì Dương, anh ấy hỏi tôi: “Cô không phải họ Lưu?”Tôi nói “Ai nói tôi họ Lưu?”Anh ta chỉ vào Lưu Quyên “Vậy tại sao nó lại họ Lưu?”Tôi nói “À, theo họ cha.”!Thì ra là vậy!Có vẻ như “cha” này không phải là “cha” kia.“Cha” trong miệng của Trì Dương không phải như “cha” trong câu trả lời của tôi.Tôi lấy điện thoại ra và gửi cho Trì Dương một tin nhắn:“Chủ nhật ngày mai, đi cùng tôi đến một nơi.”Trì Dương trả lời trong vài giây:“Tăng ca không đi, ai thích đi thì đi.”Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, anh ta đã rút lại tin nhắn này và gửi lại cái khác:“Ngày mai mấy giờ. “Hahahahaha.Quỷ nhỏ nhen.“Hẹn gặp anh ở tầng dưới nhà tôi lúc tám giờ. “Anh ta không trả lời lại.

Trại Cai Phun Nước MiếngTác giả: 豆沙葫芦甜Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.… 11.Tối hôm đó tôi suy nghĩ rất lâu, đầu say đến choáng váng nhưng vẫn cố gắng nghĩ xem ý nghĩa câu nói vừa rồi của Trì Dương.“Lưu Đường Nhân không phải chính là cha của Lưu Quyên sao?”Lưu Đường Nhân?Lưu Quyên?Cha nó?Mấy cái này liên quan gì đâu?Sao Lưu Đường Nhân lại là cha của Lưu Quyên được?Bọn họ khác loài mà.Trong nháy mắt, tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Trì Dương, anh ấy hỏi tôi: “Cô không phải họ Lưu?”Tôi nói “Ai nói tôi họ Lưu?”Anh ta chỉ vào Lưu Quyên “Vậy tại sao nó lại họ Lưu?”Tôi nói “À, theo họ cha.”!Thì ra là vậy!Có vẻ như “cha” này không phải là “cha” kia.“Cha” trong miệng của Trì Dương không phải như “cha” trong câu trả lời của tôi.Tôi lấy điện thoại ra và gửi cho Trì Dương một tin nhắn:“Chủ nhật ngày mai, đi cùng tôi đến một nơi.”Trì Dương trả lời trong vài giây:“Tăng ca không đi, ai thích đi thì đi.”Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, anh ta đã rút lại tin nhắn này và gửi lại cái khác:“Ngày mai mấy giờ. “Hahahahaha.Quỷ nhỏ nhen.“Hẹn gặp anh ở tầng dưới nhà tôi lúc tám giờ. “Anh ta không trả lời lại.

Trại Cai Phun Nước MiếngTác giả: 豆沙葫芦甜Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước1. Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ. Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?” Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu. Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được. Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.” Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường. “Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …” Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.… 11.Tối hôm đó tôi suy nghĩ rất lâu, đầu say đến choáng váng nhưng vẫn cố gắng nghĩ xem ý nghĩa câu nói vừa rồi của Trì Dương.“Lưu Đường Nhân không phải chính là cha của Lưu Quyên sao?”Lưu Đường Nhân?Lưu Quyên?Cha nó?Mấy cái này liên quan gì đâu?Sao Lưu Đường Nhân lại là cha của Lưu Quyên được?Bọn họ khác loài mà.Trong nháy mắt, tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Trì Dương, anh ấy hỏi tôi: “Cô không phải họ Lưu?”Tôi nói “Ai nói tôi họ Lưu?”Anh ta chỉ vào Lưu Quyên “Vậy tại sao nó lại họ Lưu?”Tôi nói “À, theo họ cha.”!Thì ra là vậy!Có vẻ như “cha” này không phải là “cha” kia.“Cha” trong miệng của Trì Dương không phải như “cha” trong câu trả lời của tôi.Tôi lấy điện thoại ra và gửi cho Trì Dương một tin nhắn:“Chủ nhật ngày mai, đi cùng tôi đến một nơi.”Trì Dương trả lời trong vài giây:“Tăng ca không đi, ai thích đi thì đi.”Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, anh ta đã rút lại tin nhắn này và gửi lại cái khác:“Ngày mai mấy giờ. “Hahahahaha.Quỷ nhỏ nhen.“Hẹn gặp anh ở tầng dưới nhà tôi lúc tám giờ. “Anh ta không trả lời lại.

Chương 11