Tháng chín ở Lâm Thành, bầu không khí nóng bức và ẩm ướt giam con người ta vào trong một chiếc bình đun nóng hầm hập. Vừa bước vào ga tàu cao tốc, hơi lạnh đã lập tức ập vào mặt Nam Hạ. Cô hít một hơi thật sâu, lấy khăn giấy ra và cẩn thận thấm mồ hôi trên trán. Âm báo tin nhắn bỗng truyền đến từ điện thoại cầm tay. Cô mau mắn tìm một ghế trống trong sảnh đợi tàu để ngồi xuống, rồi mới lấy điện thoại ra xem. Ninh Bắc: “Còn năm phút nữa là tới trạm.” Nam Hạ mím môi mỉm cười, trả lời tin của cậu: “Không lễ phép gì cả. Gọi một tiếng chị xem nào.” Tin nhắn vừa gửi đi, cô liền bỏ điện thoại lại vào trong túi xách. Ninh Bắc sẽ không hồi âm đâu. Hồi bốn năm tuổi, cậu vẫn còn chạy theo sau mông, luôn miệng gọi cô “chị ơi, chị à”. Đến lúc mười tuổi trở đi, cái miệng cậu như được đúc bằng vàng bằng bạc, bắt gọi “chị” chẳng bằng lấy mạng cậu cho xong. Nghĩ đến đây, Nam Hạ không khỏi bật cười thành tiếng. Kể từ khi đến Lâm Thành học đại học và làm việc, mỗi lần về quê cô thường ít khi trông…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...