CHAP 1 Từ khi vừa mới chào đời, An Hiểu Thuyên đã được “ưu ái” hơn những đứa trẻ khác, đó là biết trước được số mệnh của mình - Con anh chị sẽ không thể sống qua tuổi 18 Đó là lời “sấm truyền” của bác sĩ khi Hiểu Thuyên vừa tròn 1 tháng tuổi. Với cha mẹ của nó thì đây quả là một cú sốc lớn. Họ đều là những bác sĩ phẫu thuật tài giỏi, họ cứu sống những người xa lạ hằng ngày, nhưng chỉ đành bất lực nhìn đứa con bé bỏng sống với quả tim không hoàn hảo - Đây là một trường hợp rất hiếm gặp, một căn bệnh cực kì hiếm. Quả tim của cháu bé có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, và tuổi thọ lâu nhất của cháu là..17 năm. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bất cứ lúc nào, cháu cũng có thể ra đi… Ông bà An đã tìm vô vàn những phương pháp chữa trị, nhưng tất cả hi vọng đều bị bóp chết khi họ biết, đó là căn bệnh bẩm sinh. Không thể nào chữa khỏi. Khác với những bậc cha mẹ khác, ông bà An không che giấu Hiểu Thuyên. Từ khi nó nhận thức được xung quanh thì đã nghe cha mẹ liên tục nói về bệnh tình…
Chương 7: Chương 7
Khi Tôi Mười BảyTác giả: FordTruyện Ngôn TìnhCHAP 1 Từ khi vừa mới chào đời, An Hiểu Thuyên đã được “ưu ái” hơn những đứa trẻ khác, đó là biết trước được số mệnh của mình - Con anh chị sẽ không thể sống qua tuổi 18 Đó là lời “sấm truyền” của bác sĩ khi Hiểu Thuyên vừa tròn 1 tháng tuổi. Với cha mẹ của nó thì đây quả là một cú sốc lớn. Họ đều là những bác sĩ phẫu thuật tài giỏi, họ cứu sống những người xa lạ hằng ngày, nhưng chỉ đành bất lực nhìn đứa con bé bỏng sống với quả tim không hoàn hảo - Đây là một trường hợp rất hiếm gặp, một căn bệnh cực kì hiếm. Quả tim của cháu bé có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, và tuổi thọ lâu nhất của cháu là..17 năm. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bất cứ lúc nào, cháu cũng có thể ra đi… Ông bà An đã tìm vô vàn những phương pháp chữa trị, nhưng tất cả hi vọng đều bị bóp chết khi họ biết, đó là căn bệnh bẩm sinh. Không thể nào chữa khỏi. Khác với những bậc cha mẹ khác, ông bà An không che giấu Hiểu Thuyên. Từ khi nó nhận thức được xung quanh thì đã nghe cha mẹ liên tục nói về bệnh tình… CHAP 7 – NGƯỜI BẠN MỚISáng hôm sau, Thần và Thuyên phải đi bộ một quãng dài để đến trạm xe buýt, vì xe của Thần vẫn chưa được đưa tới, gọi tài xế đến rước thì máy bận, cứ như mọi chuyện được sắp đặt để 2 đứa nó phải đi bus đến trường vậy (Mama Dương bày trò chứ ai)Lên xe buýt, Thần tìm 1 góc ngồi, nhất quyết không cho Thuyên ngồi cạnh, thế là nó đành ngồi đằng sau hắn2 cô nữ sinh ngồi xéo liên tục nhìn hắn, cười tủm tỉm. Rồi 1 cô gái nom rất xinh xắn qua bắt chuyện- Xin chào, em có thể ngồi cạnh anh không?Thần lúc này đang đeo headphone, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến cô gái kia. Thấy hắn không trả lời, cô ta bạo dạn ngồi xuống luônHiểu Thuyên bỗng chồm người lên nói- Này xe nhiều chỗ thế tại sao chọn đúng chỗ này- Ơ, vì tôi thích, liên quan gì đến cô- Nhưng tôi không thích…Rồi nó nhảy bật qua, ngồi cạnh Thần, cầm tay trái hắn lên giơ giơ trước mặt cô ta- …và anh ấy là chồng của tôiNó hất cằm lên nói. Cô nàng tức tối bỏ về chỗ ngồi (hs bây giờ hay nói bạn trai là chồng, cô nàng này cũng hiểu theo nghĩa như vậy nên mới không ngạc nhiên gì mấy). Thần lúc này mới quay lại, rút tay ra- Làm gì đấy, đã bảo cấm cô ngồi gần tôi rồi màThuyên không đáp, vẫn cứ ngồi lì cạnh hắn- Này…Tiếng loa thông báo đến trạm, Thần đang định cự lại nhưng thôi đến trường rồi, nhanh thoát khỏi con nhỏ này thôiHắn xuống xe, nó thò người ra cửa sổ, cúi về phía hắn la to- Tạm biệt chồ..Thần nhón lên bịt miệng nó lại- Cấm cô để người khác biết tôi là chồng cô- Vậy nói họ tôi là vợ anh được không- Cũng khôngHắn hét lên, rồi nhanh chóng phóng qua cổng trường (cửa mở không đi ==’)Hiểu Thuyên nhìn theo mỉm cườiNó nhảy xuống xe qua…cửa sổ (có cửa lại không đi, 2 vợ chồng đúng là giống nhau)Đi ngang cổng trường, nó thấy một vụ đánh hội đồngMột đám con gái tóc nhuộm xanh đỏ đeo khuyên tai váy ngắn cũn cỡ đang vây đánh một cô gái khác- Làm gì đấy?Nó tò mò bước đến hỏi. Đám đó quay lại nhìn nó- Liên quan gì đến mày. Không muốn giống nó thì cút điThuyên hoàn toàn chẳng để tâm, tỉnh bơ tách đám người đó ra, đỡ cô gái kia dậy- Bạn có sao không?Tụi kia mắt mở to, sửng cồ lên- Con kia mày chán sống rồi àh?Một ả tóc xanh đang định sấn tới nắm tóc nó thì..Nó bẻ ngoặc tay cô ta ra sau- Á aaaaẢ ta kêu thét lên- Chị mày luôn rất yêu đời, yêu đến nỗi muốn sống giùm phần đời phí phạm của tụi bây luôn đây…Rồi nó đạp từng ả xuống đất. Rất nhanh là tàn cuộc. Trước khi quay người đi, nó nắm đầu ả tóc xanh ban nãy, nói nhỏ- Còn muốn sống thì đừng bao giờ hỏi tao câu ngu ngốc đó nữa, nghe chưaẢ sợ bắn người, gật đầu lia lịaThuyên đứng lên, phủi tay bỏ đi- Ơ..ơ bạn gì..ơiMột giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy gọi nó- Có chuyện gì?- Àh..không không…àh cám ơn bạnLà cô gái bị vây đánh lúc nãy, Thuyên sực nhớ ra- Àh không có gì, muốn thử cảm giác làm nữ hiệp thôi (==’)Cô gái kia gật gật đầu, mặt hơi đỏ- Bạn nên đến phòng y tế đi, coi chừng bị nhiễm trùngThuyên chỉ vào vết thương ở tay của nhỏ nói, rồi chạy như bay vào dãy DGiờ ra vềThuyên bước ngang qua nhà vệ sinh. Nó chợt khựng lại, có một linh cảm khác lạ“Sao hôm nay yên ắng thế nhỉ?”Nó đẩy cửa bước vàoKhóa rồiHiểu Thuyên lấy chân đạpNó cười đắc thắngCửa bung ra rồi (OMG)Thuyên bước vào. Xém xỉu khi thấy một người con gái ngồi co ro dưới sàn, tóc xõa che hết khuôn mặtNó chầm chậm tiến về phía cô gái kia- Này…bạn..là người hay ma vậy?Nó để tay thành hình cây thánh giá, giơ trước mặt. Rõ là điên ==Cô gái đó giật mình, thu người lại hơnThuyên chợt thấy trên tay của nhỏ có vết thương- Bạn là người lúc sáng àh??Chỉ có tiếng nấc khẽ thay cho câu trả lờiHiểu Thuyên quan sát, trông nhỏ bây giờ tệ hơn lúc sáng nhiềuTóc tai rối bù. Tay chân đầy vết cào cấu. Quần áo tả tơi. Từ đầu tới chân đều ướt nhẹpNhỏ bị bắt nạt- Nào đứng dậy đi, mình đưa bạn đến phòng y tếThuyên nhẹ nhàng nắm tay nhỏ dẫn đi- Em là học sinh mới àh? Ngày đầu không suôn sẻ nhỉ?Cô y tế dịu dàng bắt chuyện. Cô luôn tạo cảm giác thoải mái nhất cho học sinh của mình. Khi cô vén mái tóc của nhỏ lên, Thuyên mở to mắt…Khuôn mặt vốn rất xinh xắn kia bị đánh đến thảm thương. Mắt bầm môi sưng, khắp mặt tèm lem son phấn, nhìn vô cùng tội nghiệpNhỏ chỉ khẽ gật đầu- Bạn tên gì?Thuyên hỏi khi cả 2 bước ra khỏi phòng y tế- Gim- Mình là An Hiểu ThuyênNó cười tươi, đưa tay ra bắt. Gim rụt rè mỉm cười lại- Làm bạn nhé !!Thuyên vẫn mỉm cười, nhưng Gim thì bỗng đứng sững lại, mặt biến sắc- Có thể…không làm bạn được không?- …sao cơ???Nó mở to mắt ngạc nhiên. Gim cúi đầu chạy nhanh ra cổng, bước nhanh vào một chiếc xe hơi láng bóngThuyên đứng nhìn theo, ngẩn ngơ. Rồi chợt nó hét toáng lên- Chết rồi, về nhà nấu cơm cho chồng !!!!
CHAP 7 – NGƯỜI BẠN MỚI
Sáng hôm sau, Thần và Thuyên phải đi bộ một quãng dài để đến trạm xe buýt, vì xe của Thần vẫn chưa được đưa tới, gọi tài xế đến rước thì máy bận, cứ như mọi chuyện được sắp đặt để 2 đứa nó phải đi bus đến trường vậy (Mama Dương bày trò chứ ai)
Lên xe buýt, Thần tìm 1 góc ngồi, nhất quyết không cho Thuyên ngồi cạnh, thế là nó đành ngồi đằng sau hắn
2 cô nữ sinh ngồi xéo liên tục nhìn hắn, cười tủm tỉm. Rồi 1 cô gái nom rất xinh xắn qua bắt chuyện
- Xin chào, em có thể ngồi cạnh anh không?
Thần lúc này đang đeo headphone, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến cô gái kia. Thấy hắn không trả lời, cô ta bạo dạn ngồi xuống luôn
Hiểu Thuyên bỗng chồm người lên nói
- Này xe nhiều chỗ thế tại sao chọn đúng chỗ này
- Ơ, vì tôi thích, liên quan gì đến cô
- Nhưng tôi không thích…
Rồi nó nhảy bật qua, ngồi cạnh Thần, cầm tay trái hắn lên giơ giơ trước mặt cô ta
- …và anh ấy là chồng của tôi
Nó hất cằm lên nói. Cô nàng tức tối bỏ về chỗ ngồi (hs bây giờ hay nói bạn trai là chồng, cô nàng này cũng hiểu theo nghĩa như vậy nên mới không ngạc nhiên gì mấy). Thần lúc này mới quay lại, rút tay ra
- Làm gì đấy, đã bảo cấm cô ngồi gần tôi rồi mà
Thuyên không đáp, vẫn cứ ngồi lì cạnh hắn
- Này…
Tiếng loa thông báo đến trạm, Thần đang định cự lại nhưng thôi đến trường rồi, nhanh thoát khỏi con nhỏ này thôi
Hắn xuống xe, nó thò người ra cửa sổ, cúi về phía hắn la to
- Tạm biệt chồ..
Thần nhón lên bịt miệng nó lại
- Cấm cô để người khác biết tôi là chồng cô
- Vậy nói họ tôi là vợ anh được không
- Cũng không
Hắn hét lên, rồi nhanh chóng phóng qua cổng trường (cửa mở không đi ==’)
Hiểu Thuyên nhìn theo mỉm cười
Nó nhảy xuống xe qua…cửa sổ (có cửa lại không đi, 2 vợ chồng đúng là giống nhau)
Đi ngang cổng trường, nó thấy một vụ đánh hội đồng
Một đám con gái tóc nhuộm xanh đỏ đeo khuyên tai váy ngắn cũn cỡ đang vây đánh một cô gái khác
- Làm gì đấy?
Nó tò mò bước đến hỏi. Đám đó quay lại nhìn nó
- Liên quan gì đến mày. Không muốn giống nó thì cút đi
Thuyên hoàn toàn chẳng để tâm, tỉnh bơ tách đám người đó ra, đỡ cô gái kia dậy
- Bạn có sao không?
Tụi kia mắt mở to, sửng cồ lên
- Con kia mày chán sống rồi àh?
Một ả tóc xanh đang định sấn tới nắm tóc nó thì..
Nó bẻ ngoặc tay cô ta ra sau
- Á aaaa
Ả ta kêu thét lên
- Chị mày luôn rất yêu đời, yêu đến nỗi muốn sống giùm phần đời phí phạm của tụi bây luôn đây…
Rồi nó đạp từng ả xuống đất. Rất nhanh là tàn cuộc. Trước khi quay người đi, nó nắm đầu ả tóc xanh ban nãy, nói nhỏ
- Còn muốn sống thì đừng bao giờ hỏi tao câu ngu ngốc đó nữa, nghe chưa
Ả sợ bắn người, gật đầu lia lịa
Thuyên đứng lên, phủi tay bỏ đi
- Ơ..ơ bạn gì..ơi
Một giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy gọi nó
- Có chuyện gì?
- Àh..không không…àh cám ơn bạn
Là cô gái bị vây đánh lúc nãy, Thuyên sực nhớ ra
- Àh không có gì, muốn thử cảm giác làm nữ hiệp thôi (==’)
Cô gái kia gật gật đầu, mặt hơi đỏ
- Bạn nên đến phòng y tế đi, coi chừng bị nhiễm trùng
Thuyên chỉ vào vết thương ở tay của nhỏ nói, rồi chạy như bay vào dãy D
Giờ ra về
Thuyên bước ngang qua nhà vệ sinh. Nó chợt khựng lại, có một linh cảm khác lạ
“Sao hôm nay yên ắng thế nhỉ?”
Nó đẩy cửa bước vào
Khóa rồi
Hiểu Thuyên lấy chân đạp
Nó cười đắc thắng
Cửa bung ra rồi (OMG)
Thuyên bước vào. Xém xỉu khi thấy một người con gái ngồi co ro dưới sàn, tóc xõa che hết khuôn mặt
Nó chầm chậm tiến về phía cô gái kia
- Này…bạn..là người hay ma vậy?
Nó để tay thành hình cây thánh giá, giơ trước mặt. Rõ là điên ==
Cô gái đó giật mình, thu người lại hơn
Thuyên chợt thấy trên tay của nhỏ có vết thương
- Bạn là người lúc sáng àh??
Chỉ có tiếng nấc khẽ thay cho câu trả lời
Hiểu Thuyên quan sát, trông nhỏ bây giờ tệ hơn lúc sáng nhiều
Tóc tai rối bù. Tay chân đầy vết cào cấu. Quần áo tả tơi. Từ đầu tới chân đều ướt nhẹp
Nhỏ bị bắt nạt
- Nào đứng dậy đi, mình đưa bạn đến phòng y tế
Thuyên nhẹ nhàng nắm tay nhỏ dẫn đi
- Em là học sinh mới àh? Ngày đầu không suôn sẻ nhỉ?
Cô y tế dịu dàng bắt chuyện. Cô luôn tạo cảm giác thoải mái nhất cho học sinh của mình. Khi cô vén mái tóc của nhỏ lên, Thuyên mở to mắt…
Khuôn mặt vốn rất xinh xắn kia bị đánh đến thảm thương. Mắt bầm môi sưng, khắp mặt tèm lem son phấn, nhìn vô cùng tội nghiệp
Nhỏ chỉ khẽ gật đầu
- Bạn tên gì?
Thuyên hỏi khi cả 2 bước ra khỏi phòng y tế
- Gim
- Mình là An Hiểu Thuyên
Nó cười tươi, đưa tay ra bắt. Gim rụt rè mỉm cười lại
- Làm bạn nhé !!
Thuyên vẫn mỉm cười, nhưng Gim thì bỗng đứng sững lại, mặt biến sắc
- Có thể…không làm bạn được không?
- …sao cơ???
Nó mở to mắt ngạc nhiên. Gim cúi đầu chạy nhanh ra cổng, bước nhanh vào một chiếc xe hơi láng bóng
Thuyên đứng nhìn theo, ngẩn ngơ. Rồi chợt nó hét toáng lên
- Chết rồi, về nhà nấu cơm cho chồng !!!!
Khi Tôi Mười BảyTác giả: FordTruyện Ngôn TìnhCHAP 1 Từ khi vừa mới chào đời, An Hiểu Thuyên đã được “ưu ái” hơn những đứa trẻ khác, đó là biết trước được số mệnh của mình - Con anh chị sẽ không thể sống qua tuổi 18 Đó là lời “sấm truyền” của bác sĩ khi Hiểu Thuyên vừa tròn 1 tháng tuổi. Với cha mẹ của nó thì đây quả là một cú sốc lớn. Họ đều là những bác sĩ phẫu thuật tài giỏi, họ cứu sống những người xa lạ hằng ngày, nhưng chỉ đành bất lực nhìn đứa con bé bỏng sống với quả tim không hoàn hảo - Đây là một trường hợp rất hiếm gặp, một căn bệnh cực kì hiếm. Quả tim của cháu bé có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, và tuổi thọ lâu nhất của cháu là..17 năm. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bất cứ lúc nào, cháu cũng có thể ra đi… Ông bà An đã tìm vô vàn những phương pháp chữa trị, nhưng tất cả hi vọng đều bị bóp chết khi họ biết, đó là căn bệnh bẩm sinh. Không thể nào chữa khỏi. Khác với những bậc cha mẹ khác, ông bà An không che giấu Hiểu Thuyên. Từ khi nó nhận thức được xung quanh thì đã nghe cha mẹ liên tục nói về bệnh tình… CHAP 7 – NGƯỜI BẠN MỚISáng hôm sau, Thần và Thuyên phải đi bộ một quãng dài để đến trạm xe buýt, vì xe của Thần vẫn chưa được đưa tới, gọi tài xế đến rước thì máy bận, cứ như mọi chuyện được sắp đặt để 2 đứa nó phải đi bus đến trường vậy (Mama Dương bày trò chứ ai)Lên xe buýt, Thần tìm 1 góc ngồi, nhất quyết không cho Thuyên ngồi cạnh, thế là nó đành ngồi đằng sau hắn2 cô nữ sinh ngồi xéo liên tục nhìn hắn, cười tủm tỉm. Rồi 1 cô gái nom rất xinh xắn qua bắt chuyện- Xin chào, em có thể ngồi cạnh anh không?Thần lúc này đang đeo headphone, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến cô gái kia. Thấy hắn không trả lời, cô ta bạo dạn ngồi xuống luônHiểu Thuyên bỗng chồm người lên nói- Này xe nhiều chỗ thế tại sao chọn đúng chỗ này- Ơ, vì tôi thích, liên quan gì đến cô- Nhưng tôi không thích…Rồi nó nhảy bật qua, ngồi cạnh Thần, cầm tay trái hắn lên giơ giơ trước mặt cô ta- …và anh ấy là chồng của tôiNó hất cằm lên nói. Cô nàng tức tối bỏ về chỗ ngồi (hs bây giờ hay nói bạn trai là chồng, cô nàng này cũng hiểu theo nghĩa như vậy nên mới không ngạc nhiên gì mấy). Thần lúc này mới quay lại, rút tay ra- Làm gì đấy, đã bảo cấm cô ngồi gần tôi rồi màThuyên không đáp, vẫn cứ ngồi lì cạnh hắn- Này…Tiếng loa thông báo đến trạm, Thần đang định cự lại nhưng thôi đến trường rồi, nhanh thoát khỏi con nhỏ này thôiHắn xuống xe, nó thò người ra cửa sổ, cúi về phía hắn la to- Tạm biệt chồ..Thần nhón lên bịt miệng nó lại- Cấm cô để người khác biết tôi là chồng cô- Vậy nói họ tôi là vợ anh được không- Cũng khôngHắn hét lên, rồi nhanh chóng phóng qua cổng trường (cửa mở không đi ==’)Hiểu Thuyên nhìn theo mỉm cườiNó nhảy xuống xe qua…cửa sổ (có cửa lại không đi, 2 vợ chồng đúng là giống nhau)Đi ngang cổng trường, nó thấy một vụ đánh hội đồngMột đám con gái tóc nhuộm xanh đỏ đeo khuyên tai váy ngắn cũn cỡ đang vây đánh một cô gái khác- Làm gì đấy?Nó tò mò bước đến hỏi. Đám đó quay lại nhìn nó- Liên quan gì đến mày. Không muốn giống nó thì cút điThuyên hoàn toàn chẳng để tâm, tỉnh bơ tách đám người đó ra, đỡ cô gái kia dậy- Bạn có sao không?Tụi kia mắt mở to, sửng cồ lên- Con kia mày chán sống rồi àh?Một ả tóc xanh đang định sấn tới nắm tóc nó thì..Nó bẻ ngoặc tay cô ta ra sau- Á aaaaẢ ta kêu thét lên- Chị mày luôn rất yêu đời, yêu đến nỗi muốn sống giùm phần đời phí phạm của tụi bây luôn đây…Rồi nó đạp từng ả xuống đất. Rất nhanh là tàn cuộc. Trước khi quay người đi, nó nắm đầu ả tóc xanh ban nãy, nói nhỏ- Còn muốn sống thì đừng bao giờ hỏi tao câu ngu ngốc đó nữa, nghe chưaẢ sợ bắn người, gật đầu lia lịaThuyên đứng lên, phủi tay bỏ đi- Ơ..ơ bạn gì..ơiMột giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy gọi nó- Có chuyện gì?- Àh..không không…àh cám ơn bạnLà cô gái bị vây đánh lúc nãy, Thuyên sực nhớ ra- Àh không có gì, muốn thử cảm giác làm nữ hiệp thôi (==’)Cô gái kia gật gật đầu, mặt hơi đỏ- Bạn nên đến phòng y tế đi, coi chừng bị nhiễm trùngThuyên chỉ vào vết thương ở tay của nhỏ nói, rồi chạy như bay vào dãy DGiờ ra vềThuyên bước ngang qua nhà vệ sinh. Nó chợt khựng lại, có một linh cảm khác lạ“Sao hôm nay yên ắng thế nhỉ?”Nó đẩy cửa bước vàoKhóa rồiHiểu Thuyên lấy chân đạpNó cười đắc thắngCửa bung ra rồi (OMG)Thuyên bước vào. Xém xỉu khi thấy một người con gái ngồi co ro dưới sàn, tóc xõa che hết khuôn mặtNó chầm chậm tiến về phía cô gái kia- Này…bạn..là người hay ma vậy?Nó để tay thành hình cây thánh giá, giơ trước mặt. Rõ là điên ==Cô gái đó giật mình, thu người lại hơnThuyên chợt thấy trên tay của nhỏ có vết thương- Bạn là người lúc sáng àh??Chỉ có tiếng nấc khẽ thay cho câu trả lờiHiểu Thuyên quan sát, trông nhỏ bây giờ tệ hơn lúc sáng nhiềuTóc tai rối bù. Tay chân đầy vết cào cấu. Quần áo tả tơi. Từ đầu tới chân đều ướt nhẹpNhỏ bị bắt nạt- Nào đứng dậy đi, mình đưa bạn đến phòng y tếThuyên nhẹ nhàng nắm tay nhỏ dẫn đi- Em là học sinh mới àh? Ngày đầu không suôn sẻ nhỉ?Cô y tế dịu dàng bắt chuyện. Cô luôn tạo cảm giác thoải mái nhất cho học sinh của mình. Khi cô vén mái tóc của nhỏ lên, Thuyên mở to mắt…Khuôn mặt vốn rất xinh xắn kia bị đánh đến thảm thương. Mắt bầm môi sưng, khắp mặt tèm lem son phấn, nhìn vô cùng tội nghiệpNhỏ chỉ khẽ gật đầu- Bạn tên gì?Thuyên hỏi khi cả 2 bước ra khỏi phòng y tế- Gim- Mình là An Hiểu ThuyênNó cười tươi, đưa tay ra bắt. Gim rụt rè mỉm cười lại- Làm bạn nhé !!Thuyên vẫn mỉm cười, nhưng Gim thì bỗng đứng sững lại, mặt biến sắc- Có thể…không làm bạn được không?- …sao cơ???Nó mở to mắt ngạc nhiên. Gim cúi đầu chạy nhanh ra cổng, bước nhanh vào một chiếc xe hơi láng bóngThuyên đứng nhìn theo, ngẩn ngơ. Rồi chợt nó hét toáng lên- Chết rồi, về nhà nấu cơm cho chồng !!!!