Tác giả:

Tôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì…

Chương 20

Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Cho Gia Khánh thêm 1 cơ hội nữa nhé?..."Tôi nhìn Lan, rồi khẽ lắc đầu...Trao cho cậu ấy thêm 1 cơ hội nữa sao?Tôi đã trao cho cậu ấy hàng ngàn cơ hội rồi, nếu tôi trao thêm 1 lần nữa, cậu ấy sẽ khiến tôi mỉm cười chứ?Cuộc sống của tôi, nếu không có Gia khánh, chắc sẽ tốt hơn nhiều...Sẽ không vì một người mà suy nghĩ...Sẽ không vì một người mà khóc...Cũng sẽ không vì một người mà bỏ lỡ đi nhiều người....Chúng tôi chính là không đủ mạnh mẽ để nói ra tình cảm của mình. Để rồi khi còn yêu vẫn phải bỏ lỡ nhau...Trái tim của tôi, vì cậu ấy mà rung động...Trái tim của tôi, cũng vì cậu ấy... mà không rung động thêm 1 lần nào nữa...- ------------3 năm sau...Tôi vẫn thế, vẫn là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường.Nhưng lại thương 1 cậu bạn bất bình thường...Khoảng thời gian không có cậu ấy, tôi cứ nhàn nhạt mà đưa mắt nhìn cuộc sống ngày ngày trôi.Hôm nay tôi đi phỏng vấn xin việc làm. Lúc phỏng vấn, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc.Là Gia Khánh... là Trần Lâm Gia Khánh... người mà tôi còn thương nhớ...Cậu ấy mặc một bộ âu phục, cậu ấy vẫn đẹp, chỉ là trông trưởng thành và từng trải hơn..Tôi cúi đầu, mỉm cười chào cậu ấy...Gia Khánh nhìn tôi, rồi lấy ra 1 tớ giấy nhỏ màu hồng đưa cho tôi."Xin chào! Chúng ta làm quen nhé?"

Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Cho Gia Khánh thêm 1 cơ hội nữa nhé?..."Tôi nhìn Lan, rồi khẽ lắc đầu...Trao cho cậu ấy thêm 1 cơ hội nữa sao?Tôi đã trao cho cậu ấy hàng ngàn cơ hội rồi, nếu tôi trao thêm 1 lần nữa, cậu ấy sẽ khiến tôi mỉm cười chứ?Cuộc sống của tôi, nếu không có Gia khánh, chắc sẽ tốt hơn nhiều...Sẽ không vì một người mà suy nghĩ...Sẽ không vì một người mà khóc...Cũng sẽ không vì một người mà bỏ lỡ đi nhiều người....Chúng tôi chính là không đủ mạnh mẽ để nói ra tình cảm của mình. Để rồi khi còn yêu vẫn phải bỏ lỡ nhau...Trái tim của tôi, vì cậu ấy mà rung động...Trái tim của tôi, cũng vì cậu ấy... mà không rung động thêm 1 lần nào nữa...- ------------3 năm sau...Tôi vẫn thế, vẫn là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường.Nhưng lại thương 1 cậu bạn bất bình thường...Khoảng thời gian không có cậu ấy, tôi cứ nhàn nhạt mà đưa mắt nhìn cuộc sống ngày ngày trôi.Hôm nay tôi đi phỏng vấn xin việc làm. Lúc phỏng vấn, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc.Là Gia Khánh... là Trần Lâm Gia Khánh... người mà tôi còn thương nhớ...Cậu ấy mặc một bộ âu phục, cậu ấy vẫn đẹp, chỉ là trông trưởng thành và từng trải hơn..Tôi cúi đầu, mỉm cười chào cậu ấy...Gia Khánh nhìn tôi, rồi lấy ra 1 tớ giấy nhỏ màu hồng đưa cho tôi."Xin chào! Chúng ta làm quen nhé?"

Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Cho Gia Khánh thêm 1 cơ hội nữa nhé?..."Tôi nhìn Lan, rồi khẽ lắc đầu...Trao cho cậu ấy thêm 1 cơ hội nữa sao?Tôi đã trao cho cậu ấy hàng ngàn cơ hội rồi, nếu tôi trao thêm 1 lần nữa, cậu ấy sẽ khiến tôi mỉm cười chứ?Cuộc sống của tôi, nếu không có Gia khánh, chắc sẽ tốt hơn nhiều...Sẽ không vì một người mà suy nghĩ...Sẽ không vì một người mà khóc...Cũng sẽ không vì một người mà bỏ lỡ đi nhiều người....Chúng tôi chính là không đủ mạnh mẽ để nói ra tình cảm của mình. Để rồi khi còn yêu vẫn phải bỏ lỡ nhau...Trái tim của tôi, vì cậu ấy mà rung động...Trái tim của tôi, cũng vì cậu ấy... mà không rung động thêm 1 lần nào nữa...- ------------3 năm sau...Tôi vẫn thế, vẫn là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường.Nhưng lại thương 1 cậu bạn bất bình thường...Khoảng thời gian không có cậu ấy, tôi cứ nhàn nhạt mà đưa mắt nhìn cuộc sống ngày ngày trôi.Hôm nay tôi đi phỏng vấn xin việc làm. Lúc phỏng vấn, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc.Là Gia Khánh... là Trần Lâm Gia Khánh... người mà tôi còn thương nhớ...Cậu ấy mặc một bộ âu phục, cậu ấy vẫn đẹp, chỉ là trông trưởng thành và từng trải hơn..Tôi cúi đầu, mỉm cười chào cậu ấy...Gia Khánh nhìn tôi, rồi lấy ra 1 tớ giấy nhỏ màu hồng đưa cho tôi."Xin chào! Chúng ta làm quen nhé?"

Chương 20