Tôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì…
Chương 24
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Gia Khánh, Luscar sợ bóng tôi. Luscar muốn ngủ với anh!"Cô ấy chạy đến, kéo áo Gia Khánh. Anh ấy nhìn tôi đầy áy náy."Hay là... em ngủ với Tiểu An nhé?""Luscar hông chịu đâu. Luscar ứ thèm. Em thích ngủ với anh cơ."Tôi kéo Gia Khánh ra đằng sau, khoanh tay. Nhìn cô bé phía trước đầy ngây thơ mà chỉ muốn tát một cái thật mạnh."Chị có gì không tốt mà không muốn ngủ cùng chị? Tại sao em nhất quyết phải ngủ với anh ấy hả? Chưa nghe câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao?"Luscar bịt mũi, phẩy phẩy tay."Em bị dị ứng với mùi nước hoa của chị."Tôi ngơ ngác, tay chỉ vào người."Chị không có dùng nước hoa""Thôi, em biết chị không thơm bằng em nhưng mà chị có dùng thì đừng có chối nữa. Loại của chị tuy không thơm nhưng vẫn tạm chấp nhận được mà"Gia Khánh nghe chúng tôi cãi nhau. Bất giác bế Luscar, ném lên giường. Sau đó kéo tôi ra ngoài.Lúc đi ra khỏi phòng, anh ấy còn cẩn thận chốt cửa lại."Biết phiền phức như vậy anh đã mặc xác cô ta ở khánh sạn"Tôi cười cười, chỉ vào phòng. Đứng ở ngoài mà tôi vẫn còn nghe rõ tiếng thét của luscar. Trong lòng không hiểu sao có chút hả dạ."Tại sao phải chốt cửa???"Gia Khánh mỉm cười, kéo tôi vào phòng cũ của anh ấy. "Tránh cô ta chạy sang làm loạn lúc chúng ta tạo người"- ----------Sáng hôm sau, Gia Khánh dẫn tôi đi mua quần áo. Tất nhiên là Bé Luscar cũng bám theo rồi.Lúc ghé vào cửa hàng đầu tiên. Tôi thấy có một chiếc váy màu trắng rất đẹp. Chưa kịp cầm thì đã thấy Luscar thỏ thẻ ở đằng sau."Chị ơi, cái váy đẹp thế này chỉ hợp với em thôi. Chị vừa mập vừa xấu mặc không hợp đâu."Tôi ném luôn cái váy vào mặt Luscar, rồi đi sang cửa hàng thứ 2.Gia Khánh chỉ cho tôi cái áo màu hồng. Tôi cười, lấy 2 cái giống nhau rồi tính tiền. Nhưng chưa kịp trả tiền thì cô ta cho thêm một cái áo nữa vào trong túi."Em cũng muốn mặc giống anh Gia Khánh."Vậy là... áo đôi thành áo tam..không chỉ có thế. Lúc chúng tôi đi ngắm quần áo, Luscar còn ôm lấy tay Gia Khánh. Đẩy đẩy tôi ra đằng sau."Chị An đứng ra xa một chút đi. Không người ta lại tưởng chị là tiểu tam đi ăn bám vợ chồng nhà người ta đấy"
"Gia Khánh, Luscar sợ bóng tôi. Luscar muốn ngủ với anh!"
Cô ấy chạy đến, kéo áo Gia Khánh. Anh ấy nhìn tôi đầy áy náy.
"Hay là... em ngủ với Tiểu An nhé?"
"Luscar hông chịu đâu. Luscar ứ thèm. Em thích ngủ với anh cơ."
Tôi kéo Gia Khánh ra đằng sau, khoanh tay. Nhìn cô bé phía trước đầy ngây thơ mà chỉ muốn tát một cái thật mạnh.
"Chị có gì không tốt mà không muốn ngủ cùng chị? Tại sao em nhất quyết phải ngủ với anh ấy hả? Chưa nghe câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao?"
Luscar bịt mũi, phẩy phẩy tay.
"Em bị dị ứng với mùi nước hoa của chị."
Tôi ngơ ngác, tay chỉ vào người.
"Chị không có dùng nước hoa"
"Thôi, em biết chị không thơm bằng em nhưng mà chị có dùng thì đừng có chối nữa. Loại của chị tuy không thơm nhưng vẫn tạm chấp nhận được mà"
Gia Khánh nghe chúng tôi cãi nhau. Bất giác bế Luscar, ném lên giường. Sau đó kéo tôi ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi phòng, anh ấy còn cẩn thận chốt cửa lại.
"Biết phiền phức như vậy anh đã mặc xác cô ta ở khánh sạn"
Tôi cười cười, chỉ vào phòng. Đứng ở ngoài mà tôi vẫn còn nghe rõ tiếng thét của luscar. Trong lòng không hiểu sao có chút hả dạ.
"Tại sao phải chốt cửa???"
Gia Khánh mỉm cười, kéo tôi vào phòng cũ của anh ấy.
"Tránh cô ta chạy sang làm loạn lúc chúng ta tạo người"
- ----------
Sáng hôm sau, Gia Khánh dẫn tôi đi mua quần áo.
Tất nhiên là Bé Luscar cũng bám theo rồi.
Lúc ghé vào cửa hàng đầu tiên. Tôi thấy có một chiếc váy màu trắng rất đẹp. Chưa kịp cầm thì đã thấy Luscar thỏ thẻ ở đằng sau.
"Chị ơi, cái váy đẹp thế này chỉ hợp với em thôi. Chị vừa mập vừa xấu mặc không hợp đâu."
Tôi ném luôn cái váy vào mặt Luscar, rồi đi sang cửa hàng thứ 2.
Gia Khánh chỉ cho tôi cái áo màu hồng. Tôi cười, lấy 2 cái giống nhau rồi tính tiền.
Nhưng chưa kịp trả tiền thì cô ta cho thêm một cái áo nữa vào trong túi.
"Em cũng muốn mặc giống anh Gia Khánh."
Vậy là... áo đôi thành áo tam..
không chỉ có thế. Lúc chúng tôi đi ngắm quần áo, Luscar còn ôm lấy tay Gia Khánh. Đẩy đẩy tôi ra đằng sau.
"Chị An đứng ra xa một chút đi. Không người ta lại tưởng chị là tiểu tam đi ăn bám vợ chồng nhà người ta đấy"
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Gia Khánh, Luscar sợ bóng tôi. Luscar muốn ngủ với anh!"Cô ấy chạy đến, kéo áo Gia Khánh. Anh ấy nhìn tôi đầy áy náy."Hay là... em ngủ với Tiểu An nhé?""Luscar hông chịu đâu. Luscar ứ thèm. Em thích ngủ với anh cơ."Tôi kéo Gia Khánh ra đằng sau, khoanh tay. Nhìn cô bé phía trước đầy ngây thơ mà chỉ muốn tát một cái thật mạnh."Chị có gì không tốt mà không muốn ngủ cùng chị? Tại sao em nhất quyết phải ngủ với anh ấy hả? Chưa nghe câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao?"Luscar bịt mũi, phẩy phẩy tay."Em bị dị ứng với mùi nước hoa của chị."Tôi ngơ ngác, tay chỉ vào người."Chị không có dùng nước hoa""Thôi, em biết chị không thơm bằng em nhưng mà chị có dùng thì đừng có chối nữa. Loại của chị tuy không thơm nhưng vẫn tạm chấp nhận được mà"Gia Khánh nghe chúng tôi cãi nhau. Bất giác bế Luscar, ném lên giường. Sau đó kéo tôi ra ngoài.Lúc đi ra khỏi phòng, anh ấy còn cẩn thận chốt cửa lại."Biết phiền phức như vậy anh đã mặc xác cô ta ở khánh sạn"Tôi cười cười, chỉ vào phòng. Đứng ở ngoài mà tôi vẫn còn nghe rõ tiếng thét của luscar. Trong lòng không hiểu sao có chút hả dạ."Tại sao phải chốt cửa???"Gia Khánh mỉm cười, kéo tôi vào phòng cũ của anh ấy. "Tránh cô ta chạy sang làm loạn lúc chúng ta tạo người"- ----------Sáng hôm sau, Gia Khánh dẫn tôi đi mua quần áo. Tất nhiên là Bé Luscar cũng bám theo rồi.Lúc ghé vào cửa hàng đầu tiên. Tôi thấy có một chiếc váy màu trắng rất đẹp. Chưa kịp cầm thì đã thấy Luscar thỏ thẻ ở đằng sau."Chị ơi, cái váy đẹp thế này chỉ hợp với em thôi. Chị vừa mập vừa xấu mặc không hợp đâu."Tôi ném luôn cái váy vào mặt Luscar, rồi đi sang cửa hàng thứ 2.Gia Khánh chỉ cho tôi cái áo màu hồng. Tôi cười, lấy 2 cái giống nhau rồi tính tiền. Nhưng chưa kịp trả tiền thì cô ta cho thêm một cái áo nữa vào trong túi."Em cũng muốn mặc giống anh Gia Khánh."Vậy là... áo đôi thành áo tam..không chỉ có thế. Lúc chúng tôi đi ngắm quần áo, Luscar còn ôm lấy tay Gia Khánh. Đẩy đẩy tôi ra đằng sau."Chị An đứng ra xa một chút đi. Không người ta lại tưởng chị là tiểu tam đi ăn bám vợ chồng nhà người ta đấy"