Tôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì…
Chương 26
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Tiểu An có nhân phẩm và đạo đức của một con người. Còn cô, cô có không?"- -----------Tôi không biết Luscar trả lời thế nào, chỉ thấy cô ta định đi ra khỏi phòng. Nên tôi vội vàng chạy đi.Gia Khánh là một người đàn ông không so đo, nhất là với phụ nữ. Chỉ là lần này tôi khá bất ngờ, không hiểu sao Gia Khánh lại tức giận như vậy.- ----------Sáng hôm sau...Luscar vẫn như thường ngày. Tâm hồn vẫn "ngây thơ" thái quá. Còn Gia Khánh lại đối xử rất khác với cô ta.Hình như có chút gì đó chán ghét...Gia Khánh phải đi công tác 3 ngày, trước khi đi, dặn tôi ở nhà tuyệt đối phải cảnh giác.Tôi gật đầu nghe theo, chỉ thấy có gì đó vô cùng khó hiểuGần 9h sáng thì có một nhóm nữ sinh đến nhà tôi. Tôi còn đang ngơ ngác thì Luscar từ đằng sau chạy đến."Sao mấy cậu đến muộn vậy? Vào đây điii"Tôi ngớ người, nhìn mấy cô bé kia lũ lượt bước vào. Sau đó kéo Luscar lại."Này, dù sao đây cũng là nhà của chị. Em muốn rủ bạn vào chơi cũng phải báo trước một tiếng chứ."Luscar tặc lưỡi."Em nói chị nghe rồi đấy hay""Lúc nào?""Ơ hay, rõ ràng lúc chị ngủ em có chạy sang phòng chị thì thầm nói cho chị nghe mà. Thôi thôi, dù sao thì họ cũng đến hết cả rồi, chị mang cho em mấy cốc nước lên đây."Lúc tôi ngủ mà nói thì nghe thế đếch nào được!!!!!Tay tôi nắm chặt. Khuôn mặt méo mó, nhưng vẫn cố vào bếp lấy nước. Coi như là giữ cho con bé chút thể diện.Luscar cười cười, nhìn mấy cô bạn ngồi ở ghế mà nói."Hôm nay cho các cậu quậy tưng bừng. Ok???"Tất cả đồng loạt hô "Yeah!!!" Tôi mang mấy cốc nước ra, sau đó lên phòng."Khoan đã!!!"Tôi quay đầu lại nhìn cô bé tóc hồng."Có chuyện gì hả?"Cô bé đó mỉm cười."Chị có thể ra khỏi nhà không? Có chị ở đây tụi em cảm thấy không được tự nhiên cho lắm...."Tôi nhìn đám nhóc đó, trong lòng mang một cục tức mà ra khỏi nhà.Luscar cười lớn, vỗ tay."Chúng mày cứ phá hết cho tao. Muốn gì tao chiều... hahahahaha"- ------------5h chiều tôi về đến nhà. Thấy trong nhà thật tĩnh lặng.Chắc là tụi nhóc đó về hết rồi. Thật may quá!Vừa mở cửa, tôi sững người nhìn cảnh tượng trước mắt. Khắp sàn nhà toàn vỏ bánh kẹo. Đồ đạc để tứ tung khắp nơi. Trên sàn còn có cả nước, rồi gối, quần áo, hoa quả. Nhìn không khác gì một bãi rác cả.Luscar từ trên lầu đi xuống. Thấy tôi mắt tròn xoe. Liền cười cười."Chị về rồi đấy à? Em đi chơi xíu nhé! Có gì dọn hộ em đi!"Tôi cáu gắt, ném cái túi xách xuống sàn."Em làm như vậy là có ý gì? Quậy banh nơi này ra rồi phủi đít bỏ đi hả??? Em nên nhớ, chị là chủ căn nhà này. Chứ khôgn phải là ôsin của em"Luscar đi lướt qua tôi, mỉm cười."Chị An à, chị cứ tập quen đi lạc vừa. Nhỡ sau này em thành chủ nơi này, chị biến thành osin của em... hmm... lúc đó chị cũng khỏi bỡ ngỡ."
"Tiểu An có nhân phẩm và đạo đức của một con người. Còn cô, cô có không?"
- -----------
Tôi không biết Luscar trả lời thế nào, chỉ thấy cô ta định đi ra khỏi phòng. Nên tôi vội vàng chạy đi.
Gia Khánh là một người đàn ông không so đo, nhất là với phụ nữ. Chỉ là lần này tôi khá bất ngờ, không hiểu sao Gia Khánh lại tức giận như vậy.
- ----------
Sáng hôm sau...
Luscar vẫn như thường ngày. Tâm hồn vẫn "ngây thơ" thái quá. Còn Gia Khánh lại đối xử rất khác với cô ta.
Hình như có chút gì đó chán ghét...
Gia Khánh phải đi công tác 3 ngày, trước khi đi, dặn tôi ở nhà tuyệt đối phải cảnh giác.
Tôi gật đầu nghe theo, chỉ thấy có gì đó vô cùng khó hiểu
Gần 9h sáng thì có một nhóm nữ sinh đến nhà tôi. Tôi còn đang ngơ ngác thì Luscar từ đằng sau chạy đến.
"Sao mấy cậu đến muộn vậy? Vào đây điii"
Tôi ngớ người, nhìn mấy cô bé kia lũ lượt bước vào. Sau đó kéo Luscar lại.
"Này, dù sao đây cũng là nhà của chị. Em muốn rủ bạn vào chơi cũng phải báo trước một tiếng chứ."
Luscar tặc lưỡi.
"Em nói chị nghe rồi đấy hay"
"Lúc nào?"
"Ơ hay, rõ ràng lúc chị ngủ em có chạy sang phòng chị thì thầm nói cho chị nghe mà. Thôi thôi, dù sao thì họ cũng đến hết cả rồi, chị mang cho em mấy cốc nước lên đây."
Lúc tôi ngủ mà nói thì nghe thế đếch nào được!!!!!
Tay tôi nắm chặt. Khuôn mặt méo mó, nhưng vẫn cố vào bếp lấy nước. Coi như là giữ cho con bé chút thể diện.
Luscar cười cười, nhìn mấy cô bạn ngồi ở ghế mà nói.
"Hôm nay cho các cậu quậy tưng bừng. Ok???"
Tất cả đồng loạt hô "Yeah!!!" Tôi mang mấy cốc nước ra, sau đó lên phòng.
"Khoan đã!!!"
Tôi quay đầu lại nhìn cô bé tóc hồng.
"Có chuyện gì hả?"
Cô bé đó mỉm cười.
"Chị có thể ra khỏi nhà không? Có chị ở đây tụi em cảm thấy không được tự nhiên cho lắm...."
Tôi nhìn đám nhóc đó, trong lòng mang một cục tức mà ra khỏi nhà.
Luscar cười lớn, vỗ tay.
"Chúng mày cứ phá hết cho tao. Muốn gì tao chiều... hahahahaha"
- ------------
5h chiều tôi về đến nhà. Thấy trong nhà thật tĩnh lặng.
Chắc là tụi nhóc đó về hết rồi. Thật may quá!
Vừa mở cửa, tôi sững người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khắp sàn nhà toàn vỏ bánh kẹo. Đồ đạc để tứ tung khắp nơi. Trên sàn còn có cả nước, rồi gối, quần áo, hoa quả. Nhìn không khác gì một bãi rác cả.
Luscar từ trên lầu đi xuống. Thấy tôi mắt tròn xoe. Liền cười cười.
"Chị về rồi đấy à? Em đi chơi xíu nhé! Có gì dọn hộ em đi!"
Tôi cáu gắt, ném cái túi xách xuống sàn.
"Em làm như vậy là có ý gì? Quậy banh nơi này ra rồi phủi đít bỏ đi hả??? Em nên nhớ, chị là chủ căn nhà này. Chứ khôgn phải là ôsin của em"
Luscar đi lướt qua tôi, mỉm cười.
"Chị An à, chị cứ tập quen đi lạc vừa. Nhỡ sau này em thành chủ nơi này, chị biến thành osin của em... hmm... lúc đó chị cũng khỏi bỡ ngỡ."
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Tiểu An có nhân phẩm và đạo đức của một con người. Còn cô, cô có không?"- -----------Tôi không biết Luscar trả lời thế nào, chỉ thấy cô ta định đi ra khỏi phòng. Nên tôi vội vàng chạy đi.Gia Khánh là một người đàn ông không so đo, nhất là với phụ nữ. Chỉ là lần này tôi khá bất ngờ, không hiểu sao Gia Khánh lại tức giận như vậy.- ----------Sáng hôm sau...Luscar vẫn như thường ngày. Tâm hồn vẫn "ngây thơ" thái quá. Còn Gia Khánh lại đối xử rất khác với cô ta.Hình như có chút gì đó chán ghét...Gia Khánh phải đi công tác 3 ngày, trước khi đi, dặn tôi ở nhà tuyệt đối phải cảnh giác.Tôi gật đầu nghe theo, chỉ thấy có gì đó vô cùng khó hiểuGần 9h sáng thì có một nhóm nữ sinh đến nhà tôi. Tôi còn đang ngơ ngác thì Luscar từ đằng sau chạy đến."Sao mấy cậu đến muộn vậy? Vào đây điii"Tôi ngớ người, nhìn mấy cô bé kia lũ lượt bước vào. Sau đó kéo Luscar lại."Này, dù sao đây cũng là nhà của chị. Em muốn rủ bạn vào chơi cũng phải báo trước một tiếng chứ."Luscar tặc lưỡi."Em nói chị nghe rồi đấy hay""Lúc nào?""Ơ hay, rõ ràng lúc chị ngủ em có chạy sang phòng chị thì thầm nói cho chị nghe mà. Thôi thôi, dù sao thì họ cũng đến hết cả rồi, chị mang cho em mấy cốc nước lên đây."Lúc tôi ngủ mà nói thì nghe thế đếch nào được!!!!!Tay tôi nắm chặt. Khuôn mặt méo mó, nhưng vẫn cố vào bếp lấy nước. Coi như là giữ cho con bé chút thể diện.Luscar cười cười, nhìn mấy cô bạn ngồi ở ghế mà nói."Hôm nay cho các cậu quậy tưng bừng. Ok???"Tất cả đồng loạt hô "Yeah!!!" Tôi mang mấy cốc nước ra, sau đó lên phòng."Khoan đã!!!"Tôi quay đầu lại nhìn cô bé tóc hồng."Có chuyện gì hả?"Cô bé đó mỉm cười."Chị có thể ra khỏi nhà không? Có chị ở đây tụi em cảm thấy không được tự nhiên cho lắm...."Tôi nhìn đám nhóc đó, trong lòng mang một cục tức mà ra khỏi nhà.Luscar cười lớn, vỗ tay."Chúng mày cứ phá hết cho tao. Muốn gì tao chiều... hahahahaha"- ------------5h chiều tôi về đến nhà. Thấy trong nhà thật tĩnh lặng.Chắc là tụi nhóc đó về hết rồi. Thật may quá!Vừa mở cửa, tôi sững người nhìn cảnh tượng trước mắt. Khắp sàn nhà toàn vỏ bánh kẹo. Đồ đạc để tứ tung khắp nơi. Trên sàn còn có cả nước, rồi gối, quần áo, hoa quả. Nhìn không khác gì một bãi rác cả.Luscar từ trên lầu đi xuống. Thấy tôi mắt tròn xoe. Liền cười cười."Chị về rồi đấy à? Em đi chơi xíu nhé! Có gì dọn hộ em đi!"Tôi cáu gắt, ném cái túi xách xuống sàn."Em làm như vậy là có ý gì? Quậy banh nơi này ra rồi phủi đít bỏ đi hả??? Em nên nhớ, chị là chủ căn nhà này. Chứ khôgn phải là ôsin của em"Luscar đi lướt qua tôi, mỉm cười."Chị An à, chị cứ tập quen đi lạc vừa. Nhỡ sau này em thành chủ nơi này, chị biến thành osin của em... hmm... lúc đó chị cũng khỏi bỡ ngỡ."