Tác giả:

Tôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì…

Chương 30

Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Gia Khánh, anh tin em đi. Em ngủ với người khác, nhưng em yêu anh"Tôi cười, hóa ra bản mặt của cô ta cũng dầy đến như vậy.Giống như mọi sự thương xót của tôi dành cho cô ta, sau khi nghe xong câu này, đều biến mất.Luscar vẫn ngây thơ, cô ta cho rằng cô ta là thiên kim đại tiểu thư thì mọi chuyện cô ta nói đều đúng hay sao?Tôi lấy điện thoại ra, chụp một tấm, sau đó nhìn đám người xung quanh. Họ hiểu ý, giật cái chăn ra, tôi nhanh tay chụp thêm vài tấm nữa.Luscar giật mình, hét lớn."An, cô làm định làm cái gì??""Cô nghĩ rằng tôi muốn lưu ảnh động vật trong máy của mình hay sao?  Tôi chỉ muốn dạy cô một bài học thôi"Luscar nhìn tôi, không hiểu những gì tôi nói. Tôi cảm giác những gì mình phải chịu đựng đang dần dần bùng phát.Gia Khánh nhìn tôi, gật đầu."Luscar, tôi cho cô hai sự lựa chọn. 1 là cút khỏi đây ngay ngày hôm nay. 2 là tôi cho nổi tiếng... cô nghĩ xem. Hình tượng thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà cô gây dựng bấy lâu nay, chỉ nhờ những tấm hình này. Sẽ lập tức xụp đổ.""Xóa, xóa ngay cho tôi"Tôi bực mình. Đến nước này cô ta còn ra oai được."cô nghĩ tôi sẽ nghe theo lời cô sao? Lúc trước tôi chiều theo ý cô. Chỉ là tôi thương hại cô thôi. Cô hiểu chứ"Luscar thấy nói không lại được tôi, liền giả bộ khóc lóc. "Mấy người gài tôi. Sự trong trắng của tôi mất rồi... huhu.. Anh Gia khánh phải chịu trách nhiệm với tôi"Gia Khánh nhìn cô ta, trong mắt toàn là sự chán ghét. Anh ấy cười nhạt."Trong trắng? Chẳng phải cô đã tùy ý trao nó cho một tên hói đầu bụng phệ hay sao? Trẻ con lên ba cũng chẳng thể tin lời cô nói đâu"Người đàn ông nằm cạnh cô ta nhíu mày. Giống như thật sự ức đến phát điên. Hắn ta nghiến răng, phun ra một câu."Đã là đĩ còn làm giá"Tôi lắc đầu."Ấy ấy, cậu nói thế là sai rồi. Tôi thấy Đĩ còn có liêm sỉ và đạo đức... còn cô ta... phải nói không bằng 1 con đĩ"

"Gia Khánh, anh tin em đi. Em ngủ với người khác, nhưng em yêu anh"

Tôi cười, hóa ra bản mặt của cô ta cũng dầy đến như vậy.

Giống như mọi sự thương xót của tôi dành cho cô ta, sau khi nghe xong câu này, đều biến mất.

Luscar vẫn ngây thơ, cô ta cho rằng cô ta là thiên kim đại tiểu thư thì mọi chuyện cô ta nói đều đúng hay sao?

Tôi lấy điện thoại ra, chụp một tấm, sau đó nhìn đám người xung quanh. Họ hiểu ý, giật cái chăn ra, tôi nhanh tay chụp thêm vài tấm nữa.

Luscar giật mình, hét lớn.

"An, cô làm định làm cái gì??"

"Cô nghĩ rằng tôi muốn lưu ảnh động vật trong máy của mình hay sao?  Tôi chỉ muốn dạy cô một bài học thôi"

Luscar nhìn tôi, không hiểu những gì tôi nói. Tôi cảm giác những gì mình phải chịu đựng đang dần dần bùng phát.

Gia Khánh nhìn tôi, gật đầu.

"Luscar, tôi cho cô hai sự lựa chọn. 1 là cút khỏi đây ngay ngày hôm nay. 2 là tôi cho nổi tiếng... cô nghĩ xem. Hình tượng thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà cô gây dựng bấy lâu nay, chỉ nhờ những tấm hình này. Sẽ lập tức xụp đổ."

"Xóa, xóa ngay cho tôi"

Tôi bực mình. Đến nước này cô ta còn ra oai được.

"cô nghĩ tôi sẽ nghe theo lời cô sao? Lúc trước tôi chiều theo ý cô. Chỉ là tôi thương hại cô thôi. Cô hiểu chứ"

Luscar thấy nói không lại được tôi, liền giả bộ khóc lóc. 

"Mấy người gài tôi. Sự trong trắng của tôi mất rồi... huhu.. Anh Gia khánh phải chịu trách nhiệm với tôi"

Gia Khánh nhìn cô ta, trong mắt toàn là sự chán ghét. Anh ấy cười nhạt.

"Trong trắng? Chẳng phải cô đã tùy ý trao nó cho một tên hói đầu bụng phệ hay sao? Trẻ con lên ba cũng chẳng thể tin lời cô nói đâu"

Người đàn ông nằm cạnh cô ta nhíu mày. Giống như thật sự ức đến phát điên. Hắn ta nghiến răng, phun ra một câu.

"Đã là đĩ còn làm giá"

Tôi lắc đầu.

"Ấy ấy, cậu nói thế là sai rồi. Tôi thấy Đĩ còn có liêm sỉ và đạo đức... còn cô ta... phải nói không bằng 1 con đĩ"

Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Gia Khánh, anh tin em đi. Em ngủ với người khác, nhưng em yêu anh"Tôi cười, hóa ra bản mặt của cô ta cũng dầy đến như vậy.Giống như mọi sự thương xót của tôi dành cho cô ta, sau khi nghe xong câu này, đều biến mất.Luscar vẫn ngây thơ, cô ta cho rằng cô ta là thiên kim đại tiểu thư thì mọi chuyện cô ta nói đều đúng hay sao?Tôi lấy điện thoại ra, chụp một tấm, sau đó nhìn đám người xung quanh. Họ hiểu ý, giật cái chăn ra, tôi nhanh tay chụp thêm vài tấm nữa.Luscar giật mình, hét lớn."An, cô làm định làm cái gì??""Cô nghĩ rằng tôi muốn lưu ảnh động vật trong máy của mình hay sao?  Tôi chỉ muốn dạy cô một bài học thôi"Luscar nhìn tôi, không hiểu những gì tôi nói. Tôi cảm giác những gì mình phải chịu đựng đang dần dần bùng phát.Gia Khánh nhìn tôi, gật đầu."Luscar, tôi cho cô hai sự lựa chọn. 1 là cút khỏi đây ngay ngày hôm nay. 2 là tôi cho nổi tiếng... cô nghĩ xem. Hình tượng thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà cô gây dựng bấy lâu nay, chỉ nhờ những tấm hình này. Sẽ lập tức xụp đổ.""Xóa, xóa ngay cho tôi"Tôi bực mình. Đến nước này cô ta còn ra oai được."cô nghĩ tôi sẽ nghe theo lời cô sao? Lúc trước tôi chiều theo ý cô. Chỉ là tôi thương hại cô thôi. Cô hiểu chứ"Luscar thấy nói không lại được tôi, liền giả bộ khóc lóc. "Mấy người gài tôi. Sự trong trắng của tôi mất rồi... huhu.. Anh Gia khánh phải chịu trách nhiệm với tôi"Gia Khánh nhìn cô ta, trong mắt toàn là sự chán ghét. Anh ấy cười nhạt."Trong trắng? Chẳng phải cô đã tùy ý trao nó cho một tên hói đầu bụng phệ hay sao? Trẻ con lên ba cũng chẳng thể tin lời cô nói đâu"Người đàn ông nằm cạnh cô ta nhíu mày. Giống như thật sự ức đến phát điên. Hắn ta nghiến răng, phun ra một câu."Đã là đĩ còn làm giá"Tôi lắc đầu."Ấy ấy, cậu nói thế là sai rồi. Tôi thấy Đĩ còn có liêm sỉ và đạo đức... còn cô ta... phải nói không bằng 1 con đĩ"

Chương 30