Tác giả:

Đồn rằng, con gái út nhà Thiên Gia Thừa tướng quân, mẹ ruột là một kỹ nữ, có dung mạo bình thường, tâm cơ ác độc, trên dưới Thiên Gia đều ghẻ lạnh nàng ta. Ở Thiên Gia, người trong kẻ ngoài đồn rằng, nàng ta ban đêm, ở trong phòng mình tinh chế thuốc độc. Bất kỳ kẻ nào khiến nàng ta tức giận, đều lãnh lấy cái chết thê thảm nhất. Sao ở phủ Thừa tướng lại có một nữ nhân vừa độc ác vừa xấu xí, làm mất mặt Thiên Gia như thế được? Thiên Quân Dao? Cái tên này thực sự không phù hợp với một ả phù thủy như vậy. Năm đó, hai vị Hoàng tử của Quý Phi và Hoàng Hậu thông minh, tài giỏi, ngang tài ngang sức, lập nhiều công lớn. Chuyện này khiến cả Hoàng cung rơi vào tình thế căng thẳng, không biết được ai sẽ là người lên ngôi Thái tử, ngồi lên vị trí Hoàng đế. Thanh Quý Phi vì muốn hạ thấp danh dự của Đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc mà không từ thủ đoạn. Lấy mối quan hệ là cháu gái của Thái Hậu mà xúi giục, muốn ban hôn cho Âu Dương Tử Mặc, ép hắn không thể tiến bước thêm nữa. Vừa hay, Thiên Quân Dao…

Chương 28: 28: Lời Nói

Mặc Dao Độc Phi!Tác giả: N.hoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐồn rằng, con gái út nhà Thiên Gia Thừa tướng quân, mẹ ruột là một kỹ nữ, có dung mạo bình thường, tâm cơ ác độc, trên dưới Thiên Gia đều ghẻ lạnh nàng ta. Ở Thiên Gia, người trong kẻ ngoài đồn rằng, nàng ta ban đêm, ở trong phòng mình tinh chế thuốc độc. Bất kỳ kẻ nào khiến nàng ta tức giận, đều lãnh lấy cái chết thê thảm nhất. Sao ở phủ Thừa tướng lại có một nữ nhân vừa độc ác vừa xấu xí, làm mất mặt Thiên Gia như thế được? Thiên Quân Dao? Cái tên này thực sự không phù hợp với một ả phù thủy như vậy. Năm đó, hai vị Hoàng tử của Quý Phi và Hoàng Hậu thông minh, tài giỏi, ngang tài ngang sức, lập nhiều công lớn. Chuyện này khiến cả Hoàng cung rơi vào tình thế căng thẳng, không biết được ai sẽ là người lên ngôi Thái tử, ngồi lên vị trí Hoàng đế. Thanh Quý Phi vì muốn hạ thấp danh dự của Đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc mà không từ thủ đoạn. Lấy mối quan hệ là cháu gái của Thái Hậu mà xúi giục, muốn ban hôn cho Âu Dương Tử Mặc, ép hắn không thể tiến bước thêm nữa. Vừa hay, Thiên Quân Dao… "Chuyện này bản vương nhất định phải điều tra lại.Hôm nay đến đây là đủ rồi"Âu Dương Vũ Mặc phất tay, quay người bước đi.Vũ Dịch liếc nhìn Lý Tô với ánh mắt nghi ngờ, rồi cũng bước theo sau Vũ Mặc mà trở về.______Đoàn người của Hoàng cung đến Thê Châu.Lý Tri phủ đại nhân sắp xếp cho bọn họ ở bọn căn biệt viện khá tốt.Khi vừa đến đây, Vũ Mặc và Vũ Dịch đã lập tức đi thay y phục và bắt đầu làm việc.Tử Trạch được sắp xếp đi theo bảo vệ cho Thiên Quân Dao.Thiên Quân Dao đến Tri phủ, mở "phòng khám" cho bách tính Thê Châu.Thời gian này bách tính Thê Châu gặp thiên tai, mùa màng bất lợi gây tình trạng nghèo đói ở các hộ gia đình khó khăn.Thời tiết không tốt, mọi người kiệt sức, bị nhiễm phong hàn.Thiên Quân Dao thay mặt Mặc Vương gia khám bệnh từ thiện cho mọi người.Cả hai người họ từ khi đến Thê Châu, người nào việc nấy, chưa được gặp lại.Âu Dương Vũ Mặc và đệ đệ của mình trở về biệt viện khi còn chưa sụp mặt trời.Nhưng Thiên Quân Dao vẫn chưa trở về.Gian chính của biệt viện.Vũ Mặc đi vào, ngồi vào ghế lớn, gác chân này lên chân kia, tay với lấy tách trà.Vũ Dịch cũng đi theo.Nhưng là ngồi ở ghế nhỏ ngay bên cạnh ghế của Vũ Mặc."Đại ca, thực sự lúc nãy đa tạ huynh đã cứu đệ"Vũ Mặc vẫn gương mặt đó, điềm tĩnh uống hết ly trà.Xong, hắn đặt ly trà xuống, nhìn sang Vũ Dịch với ánh mắt không hài lòng."Có phải những chuyện "vô ích" kia đã ảnh hưởng đến võ công của đệ không hả?"Vũ Dịch vẫn luôn như thế.Trước mặt ca của mình, hắn không khác gì một đứa trẻ lên ba."Đại ca, là võ công của huynh luôn cao hơn đệ.Lúc đó mũi tên vừa bị đứt, huynh liền nghe thấy rồi.Nếu đợi thêm một chút, đệ né cũng sẽ rất dễ dàng mà""Thêm một chút là bao lâu?"Vũ Mặc dậm chân đứng lên, vẻ mặt không hài lòng."Thật đáng thất vọng"Hắn nói dứt khoát một câu rồi lại bỏ đi ngay.Vũ Dịch đối với lời khiển trách của ca mình nửa quan tâm nửa không.Tính tình đó của đại ca không phải là không ai rõ nữa, thẳng thắn, dứt khoát, khó nghe.Nhưng thực sự thì những lời đó, cũng khiến Vũ Dịch khá tủi thân.Trong lòng vẫn có chút suy nghĩ._______Bịch, bịch.Tiếng bước chân của đầy sự mệt mỏi nhưng lại mỏng manh.Âu Dương Vũ Dịch đang luyện kiếm ở ngoài sân.Nghe thấy tiếng chân này, hắn liền dừng lại, rồi quay ra."Hoàng tẩu"Là Thiên Quân Dao.Bây giờ trời cũng đã tối muộn, vẻ mặt đó, có chút mệt mỏi."Dịch Vương? Ngài đang...?"Quân Dao nhìn vào thanh kiếm mà Vũ Dịch đang cầm trên tay.Cô hỏi.Nghe thế, Vũ Dịch liền buông tay, thả kiếm xuống đất.Gãi gãi đầu, hắn cười ngốc: "Hôm nay gặp chuyện bất ngờ.Là võ công của ta yếu kém, đã để đại ca chê trách""Mặc Vương?".Ánh mắt Thiên Quân Dao tỉnh ra, cảm giác có chuyện.Cô lo lắng hỏi tiếp: "Hai người gặp chuyện gì sao?"Nhìn dáng vẻ lo lắng đó của Quân Dao, Vũ Dịch nhếch khóe miệng cười thầm một tiếng.Nhưng nghĩ lại, hai chữ đầu mà cô ấy nói ra...!Không phải dành cho hắn."Hai người chúng ta không sao, hoàng tẩu đừng lo lắng".Hắn quay mặt đi hướng khác, nói."Cũng đã khuya rồi, hoàng tẩu mau trở về nghỉ ngơi đi.Bản vương cáo lui trước"Nhìn thái độ đó của Vũ Dịch, không vui tươi như trước mặt mọi người, hai mắt lại càng không sáng lên như mọi khi nói chuyện với nhau.Thiên Quân Dao trong lòng cũng thấy rất lạ nhưng lại không muốn quan tâm..

"Chuyện này bản vương nhất định phải điều tra lại.

Hôm nay đến đây là đủ rồi"

Âu Dương Vũ Mặc phất tay, quay người bước đi.

Vũ Dịch liếc nhìn Lý Tô với ánh mắt nghi ngờ, rồi cũng bước theo sau Vũ Mặc mà trở về.

______

Đoàn người của Hoàng cung đến Thê Châu.

Lý Tri phủ đại nhân sắp xếp cho bọn họ ở bọn căn biệt viện khá tốt.

Khi vừa đến đây, Vũ Mặc và Vũ Dịch đã lập tức đi thay y phục và bắt đầu làm việc.

Tử Trạch được sắp xếp đi theo bảo vệ cho Thiên Quân Dao.

Thiên Quân Dao đến Tri phủ, mở "phòng khám" cho bách tính Thê Châu.

Thời gian này bách tính Thê Châu gặp thiên tai, mùa màng bất lợi gây tình trạng nghèo đói ở các hộ gia đình khó khăn.

Thời tiết không tốt, mọi người kiệt sức, bị nhiễm phong hàn.

Thiên Quân Dao thay mặt Mặc Vương gia khám bệnh từ thiện cho mọi người.

Cả hai người họ từ khi đến Thê Châu, người nào việc nấy, chưa được gặp lại.

Âu Dương Vũ Mặc và đệ đệ của mình trở về biệt viện khi còn chưa sụp mặt trời.

Nhưng Thiên Quân Dao vẫn chưa trở về.

Gian chính của biệt viện.

Vũ Mặc đi vào, ngồi vào ghế lớn, gác chân này lên chân kia, tay với lấy tách trà.

Vũ Dịch cũng đi theo.

Nhưng là ngồi ở ghế nhỏ ngay bên cạnh ghế của Vũ Mặc.

"Đại ca, thực sự lúc nãy đa tạ huynh đã cứu đệ"

Vũ Mặc vẫn gương mặt đó, điềm tĩnh uống hết ly trà.

Xong, hắn đặt ly trà xuống, nhìn sang Vũ Dịch với ánh mắt không hài lòng.

"Có phải những chuyện "vô ích" kia đã ảnh hưởng đến võ công của đệ không hả?"

Vũ Dịch vẫn luôn như thế.

Trước mặt ca của mình, hắn không khác gì một đứa trẻ lên ba.

"Đại ca, là võ công của huynh luôn cao hơn đệ.

Lúc đó mũi tên vừa bị đứt, huynh liền nghe thấy rồi.

Nếu đợi thêm một chút, đệ né cũng sẽ rất dễ dàng mà"

"Thêm một chút là bao lâu?"

Vũ Mặc dậm chân đứng lên, vẻ mặt không hài lòng.

"Thật đáng thất vọng"

Hắn nói dứt khoát một câu rồi lại bỏ đi ngay.

Vũ Dịch đối với lời khiển trách của ca mình nửa quan tâm nửa không.

Tính tình đó của đại ca không phải là không ai rõ nữa, thẳng thắn, dứt khoát, khó nghe.

Nhưng thực sự thì những lời đó, cũng khiến Vũ Dịch khá tủi thân.

Trong lòng vẫn có chút suy nghĩ.

_______

Bịch, bịch.

Tiếng bước chân của đầy sự mệt mỏi nhưng lại mỏng manh.

Âu Dương Vũ Dịch đang luyện kiếm ở ngoài sân.

Nghe thấy tiếng chân này, hắn liền dừng lại, rồi quay ra.

"Hoàng tẩu"

Là Thiên Quân Dao.

Bây giờ trời cũng đã tối muộn, vẻ mặt đó, có chút mệt mỏi.

"Dịch Vương? Ngài đang...?"

Quân Dao nhìn vào thanh kiếm mà Vũ Dịch đang cầm trên tay.

Cô hỏi.

Nghe thế, Vũ Dịch liền buông tay, thả kiếm xuống đất.

Gãi gãi đầu, hắn cười ngốc: "Hôm nay gặp chuyện bất ngờ.

Là võ công của ta yếu kém, đã để đại ca chê trách"

"Mặc Vương?".

Ánh mắt Thiên Quân Dao tỉnh ra, cảm giác có chuyện.

Cô lo lắng hỏi tiếp: "Hai người gặp chuyện gì sao?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng đó của Quân Dao, Vũ Dịch nhếch khóe miệng cười thầm một tiếng.

Nhưng nghĩ lại, hai chữ đầu mà cô ấy nói ra...!Không phải dành cho hắn.

"Hai người chúng ta không sao, hoàng tẩu đừng lo lắng".

Hắn quay mặt đi hướng khác, nói.

"Cũng đã khuya rồi, hoàng tẩu mau trở về nghỉ ngơi đi.

Bản vương cáo lui trước"

Nhìn thái độ đó của Vũ Dịch, không vui tươi như trước mặt mọi người, hai mắt lại càng không sáng lên như mọi khi nói chuyện với nhau.

Thiên Quân Dao trong lòng cũng thấy rất lạ nhưng lại không muốn quan tâm..

Mặc Dao Độc Phi!Tác giả: N.hoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐồn rằng, con gái út nhà Thiên Gia Thừa tướng quân, mẹ ruột là một kỹ nữ, có dung mạo bình thường, tâm cơ ác độc, trên dưới Thiên Gia đều ghẻ lạnh nàng ta. Ở Thiên Gia, người trong kẻ ngoài đồn rằng, nàng ta ban đêm, ở trong phòng mình tinh chế thuốc độc. Bất kỳ kẻ nào khiến nàng ta tức giận, đều lãnh lấy cái chết thê thảm nhất. Sao ở phủ Thừa tướng lại có một nữ nhân vừa độc ác vừa xấu xí, làm mất mặt Thiên Gia như thế được? Thiên Quân Dao? Cái tên này thực sự không phù hợp với một ả phù thủy như vậy. Năm đó, hai vị Hoàng tử của Quý Phi và Hoàng Hậu thông minh, tài giỏi, ngang tài ngang sức, lập nhiều công lớn. Chuyện này khiến cả Hoàng cung rơi vào tình thế căng thẳng, không biết được ai sẽ là người lên ngôi Thái tử, ngồi lên vị trí Hoàng đế. Thanh Quý Phi vì muốn hạ thấp danh dự của Đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc mà không từ thủ đoạn. Lấy mối quan hệ là cháu gái của Thái Hậu mà xúi giục, muốn ban hôn cho Âu Dương Tử Mặc, ép hắn không thể tiến bước thêm nữa. Vừa hay, Thiên Quân Dao… "Chuyện này bản vương nhất định phải điều tra lại.Hôm nay đến đây là đủ rồi"Âu Dương Vũ Mặc phất tay, quay người bước đi.Vũ Dịch liếc nhìn Lý Tô với ánh mắt nghi ngờ, rồi cũng bước theo sau Vũ Mặc mà trở về.______Đoàn người của Hoàng cung đến Thê Châu.Lý Tri phủ đại nhân sắp xếp cho bọn họ ở bọn căn biệt viện khá tốt.Khi vừa đến đây, Vũ Mặc và Vũ Dịch đã lập tức đi thay y phục và bắt đầu làm việc.Tử Trạch được sắp xếp đi theo bảo vệ cho Thiên Quân Dao.Thiên Quân Dao đến Tri phủ, mở "phòng khám" cho bách tính Thê Châu.Thời gian này bách tính Thê Châu gặp thiên tai, mùa màng bất lợi gây tình trạng nghèo đói ở các hộ gia đình khó khăn.Thời tiết không tốt, mọi người kiệt sức, bị nhiễm phong hàn.Thiên Quân Dao thay mặt Mặc Vương gia khám bệnh từ thiện cho mọi người.Cả hai người họ từ khi đến Thê Châu, người nào việc nấy, chưa được gặp lại.Âu Dương Vũ Mặc và đệ đệ của mình trở về biệt viện khi còn chưa sụp mặt trời.Nhưng Thiên Quân Dao vẫn chưa trở về.Gian chính của biệt viện.Vũ Mặc đi vào, ngồi vào ghế lớn, gác chân này lên chân kia, tay với lấy tách trà.Vũ Dịch cũng đi theo.Nhưng là ngồi ở ghế nhỏ ngay bên cạnh ghế của Vũ Mặc."Đại ca, thực sự lúc nãy đa tạ huynh đã cứu đệ"Vũ Mặc vẫn gương mặt đó, điềm tĩnh uống hết ly trà.Xong, hắn đặt ly trà xuống, nhìn sang Vũ Dịch với ánh mắt không hài lòng."Có phải những chuyện "vô ích" kia đã ảnh hưởng đến võ công của đệ không hả?"Vũ Dịch vẫn luôn như thế.Trước mặt ca của mình, hắn không khác gì một đứa trẻ lên ba."Đại ca, là võ công của huynh luôn cao hơn đệ.Lúc đó mũi tên vừa bị đứt, huynh liền nghe thấy rồi.Nếu đợi thêm một chút, đệ né cũng sẽ rất dễ dàng mà""Thêm một chút là bao lâu?"Vũ Mặc dậm chân đứng lên, vẻ mặt không hài lòng."Thật đáng thất vọng"Hắn nói dứt khoát một câu rồi lại bỏ đi ngay.Vũ Dịch đối với lời khiển trách của ca mình nửa quan tâm nửa không.Tính tình đó của đại ca không phải là không ai rõ nữa, thẳng thắn, dứt khoát, khó nghe.Nhưng thực sự thì những lời đó, cũng khiến Vũ Dịch khá tủi thân.Trong lòng vẫn có chút suy nghĩ._______Bịch, bịch.Tiếng bước chân của đầy sự mệt mỏi nhưng lại mỏng manh.Âu Dương Vũ Dịch đang luyện kiếm ở ngoài sân.Nghe thấy tiếng chân này, hắn liền dừng lại, rồi quay ra."Hoàng tẩu"Là Thiên Quân Dao.Bây giờ trời cũng đã tối muộn, vẻ mặt đó, có chút mệt mỏi."Dịch Vương? Ngài đang...?"Quân Dao nhìn vào thanh kiếm mà Vũ Dịch đang cầm trên tay.Cô hỏi.Nghe thế, Vũ Dịch liền buông tay, thả kiếm xuống đất.Gãi gãi đầu, hắn cười ngốc: "Hôm nay gặp chuyện bất ngờ.Là võ công của ta yếu kém, đã để đại ca chê trách""Mặc Vương?".Ánh mắt Thiên Quân Dao tỉnh ra, cảm giác có chuyện.Cô lo lắng hỏi tiếp: "Hai người gặp chuyện gì sao?"Nhìn dáng vẻ lo lắng đó của Quân Dao, Vũ Dịch nhếch khóe miệng cười thầm một tiếng.Nhưng nghĩ lại, hai chữ đầu mà cô ấy nói ra...!Không phải dành cho hắn."Hai người chúng ta không sao, hoàng tẩu đừng lo lắng".Hắn quay mặt đi hướng khác, nói."Cũng đã khuya rồi, hoàng tẩu mau trở về nghỉ ngơi đi.Bản vương cáo lui trước"Nhìn thái độ đó của Vũ Dịch, không vui tươi như trước mặt mọi người, hai mắt lại càng không sáng lên như mọi khi nói chuyện với nhau.Thiên Quân Dao trong lòng cũng thấy rất lạ nhưng lại không muốn quan tâm..

Chương 28: 28: Lời Nói