Tác giả:

Trong một quán bar - M.S Club. Tiếng nhạc ồn ào đến chói tai. Nơi đây tập trung nam thanh tú nữ có tiền có quyền mới vào được nơi ăn chơi có tiếng này. Những cô gái mặc váy chưa dài tới đầu gối hay chàng trai công tử nhà giàu thường lui tới M.S Club. Tránh với tầng dưới của M.S Club ồn ào nhộp nhịp với ánh đèn tiếng nhạc sập sinh thì tầng 56 cao nhất của quán bar này lại rất yên tĩnh đến lạ. Nơi đây nổi nhất nước H, M.S Club cao 60 tầng. Nói đây là quán bar hay khách sạn đều đúng nó tập trung các loại như phòng rượu, hát karaoke, khách sạn lớn nhất của thành phố H. Cạnh tranh đứng đầu với các khách sạn có tiếng khác. Từng là nơi giao lưu hay là nơi buôn bán phụ nữ của chủ quán bar lớn tiếng tăm này. Nhưng chủ của M.S Club vẫn luôn là bí ẩn. Trong căn phòng 56. Không khí tầng này rất im lặng người đàn ông trong bóng tối. Những ánh đèn nhỏ lấp ló sau khuôn mặt điển trai đây. Ánh đèn lúc này thắp sáng cho căn phòng ba người đàn ông tầm tuổi trung niên bước vào. Họ mỉm cười. Đằng sau nụ…

Chương 93: 93: Kiện

Bán Thân Cho Tên Ác MaTác giả: P. Hải AnhTruyện Ngôn TìnhTrong một quán bar - M.S Club. Tiếng nhạc ồn ào đến chói tai. Nơi đây tập trung nam thanh tú nữ có tiền có quyền mới vào được nơi ăn chơi có tiếng này. Những cô gái mặc váy chưa dài tới đầu gối hay chàng trai công tử nhà giàu thường lui tới M.S Club. Tránh với tầng dưới của M.S Club ồn ào nhộp nhịp với ánh đèn tiếng nhạc sập sinh thì tầng 56 cao nhất của quán bar này lại rất yên tĩnh đến lạ. Nơi đây nổi nhất nước H, M.S Club cao 60 tầng. Nói đây là quán bar hay khách sạn đều đúng nó tập trung các loại như phòng rượu, hát karaoke, khách sạn lớn nhất của thành phố H. Cạnh tranh đứng đầu với các khách sạn có tiếng khác. Từng là nơi giao lưu hay là nơi buôn bán phụ nữ của chủ quán bar lớn tiếng tăm này. Nhưng chủ của M.S Club vẫn luôn là bí ẩn. Trong căn phòng 56. Không khí tầng này rất im lặng người đàn ông trong bóng tối. Những ánh đèn nhỏ lấp ló sau khuôn mặt điển trai đây. Ánh đèn lúc này thắp sáng cho căn phòng ba người đàn ông tầm tuổi trung niên bước vào. Họ mỉm cười. Đằng sau nụ… Kết thúc bữa tối cô đứng dậy xin phép ba mẹ ra ngoài một chút, cầm theo chiếc điện thoại dòng tin nhắn từ hai phút trước vẫn còn quanh quẩn trông đầu côĐi đến một con đường hẻo lánh người đàn ông nhắn tin lúc nãy đã đứng sẵnCô chầm chậm tiến gần người đó không ai khác là hắnTrích đoạn thoại tin nhắn:"Tôi muốn gặp mặt em""Chỉ nốt lần này nếu em không ra gặp thì tôi vẫn tiếp tục làm phiền đến em""Được! " Cô còn chần chừRốt cục hắn muốn nói gì? Mọi thứ đã kết thúc rồi đừng ai dính níu đến đối phương thì hơnCô nhìn hắn không vội mở lời trước, chầm chậm cất tiếng"Có chuyện gì?" Giọng lạnh, ánh nhìn người đàn ông lạnh lẽoHắn ngó ngang xung quanh kéo cô vào một góc tườngHai tay ép sát, khoảng cách rất gầnVẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc hơi thở tất cả trên người hắn phả ra một hơi lạnh seKhí chất ngời ngời, làm chuyện lén lút"Phục vụ tôi đêm nay"Cô trợn to đôi mắt nhìn hắn không biết trơ trẽn là gìHắn còn có cái gì chưa mất chứ cả cái thể diện cũng không cần nữa saoVô sỉ! vô liêm sỉHắn còn nghĩ đến chuyện đồi bại đó ở đâyCô muốn cách xa người đàn ông này, kinh tởmCô nhìn hắn tắt hẳn biểu cảmHóa ra sau khi dời đi hắn vẫn còn vô sỉ như thườngRất lâu sau cô mới trả lời,Đắn đo, hắn xát gầnTrái tim, nhịp đập nhộn nhịp nếu đặt tay vào ngực trái đối phương thì cả hai đã cùng lúc đã rất nhanhCự li chỉ còn hai chóp mũi họ chạm nhauCô lấy lại bình tĩnh kiên định đẩy hắn"Đừng làm bậy"Hắn nắm tay níu kéo,"Tôi nghiện em mất rồi"Kế tiếp hắn ôm lấy gáy cô hônChátBao nhiêu sự tức giận chán ghét cô dồn hết vào bàn tay cho hắn một bạt"Anh còn đi quá giới hạn tôi sẽ khởi kiện tội quấy rối"Bạch Lan Hương buông lời tàn nhẫn, đến tận bây giờ sự căm ghét đã nâng làm đôiMang theo tâm nặng trĩu dời đi, bao suy nghĩ cứ mãi quẩn quanhCô còn nhìn thấy hắn giây phút nào những ký ức đau buồn đó như lặp lạiCô ghét hắn, hận không thể một đao giết chếtNghiêm khắc với bản thân nảy sinh tình cảm với hắn chỉ là nhất thờiBạch Lan Hương một mình đi khỏi không nhất thiết phải quay mặt ngoái lạiCô hứa với chính mình phải trả hết tất cả nỗi nhục mạ, dày vò đáng sợ dành cho hắnMột tháng, một năm trời bên cái ác maĐủ rồi cô muốn chấm dứt chuỗi ngày không yên ổn đó lại mạnh dạn bước tiếp cho tương laiTrong hoàn cảnh này cô mới thấy bản thân thật sự yếu đuối chỉ muốn òa khóc thật lớn thôiCô thương hại chính bản thân mìnhBên ngoài cố tỏ mình mạnh mẽ nói được câu nào với hắn đã phải gắng gượng nuốt nước mắt vào trongTrời đêm bao chùm cả thành phố cũng không bằng khuôn mặt đên sầm của hắn lúc nàyLặng nhìn cô dời đi hắn đã sớm đoán ra rồi nhưng còn cố tình tạo ra cuộc trò chuyện ngắn ngủiCó thể để người phụ nữ hắn yêu đánh bao nhiêu cái bạt tai hắn cũng cam chịuBởi vì lỗi lầm hắn gây ra quá nhiều, tổn thương một ngườiVết thương tâm hồn khó có thể nối lại như cũThời gian sẽ minh chứng cho sự kiên nhẫn chờ đợi của hắn dành cho người phụ nữ đóTự làm tổn thương chính mình cố làm tổn thương cả người khácBao cuộc vui phóng khoáng dùng giải tỏa tâm trạngHắn nhói đau, trách bản thânĐã từng làm với côNhưng điều hắn không thể quên cái ngày đầu tiên hai người làm ra chuyện đóTrên tấm ga trải giường màu trắng thấm một màu đỏ tươi nổi bậtHắn còn nhớ như in cái biểu cảm của cô như chết lặngĐến ngớ người không tin được một thứ quan trọng nhất của đời người con cái bị một người lạ mặt lấy điTrái tim như bóp nghẹn, hai hàng sương trong suốt đọng lại chỉ chờ đến lúc tuyệt vọng nhất có thể rơiDù đã dùng biện pháp không thể có thai nhưng cái ngày hắn lấy đi trinh tiết của cô người hắn yêu một thứ gì đó nửa vui nửa buồnTâm trạng là gì?Giữ cái thứ đó mười mấy năm trời đến một ngày định mệnh rơi vào tay người đàn ông khác thử hỏi còn có thể kết thúc khoảng thời gian dài vẫn được vui cười cho qua để tha thứÍt nhất trách hắn tâm nặng trĩu đã được vơi đi một phần trămCô trách móc hắn, chửi hắn, đánh hắn.Hắn chịu đượcMất trí rồi hắn lại rủ cô ra ngoài khu hẻo lánh tính làm chuyện đồi bại gì đâyYêu nói sượng miệng lắm,Rơi vào lưới tình người đàn ông này không được bình thườngHận bản thân không thể giữ được sự tôn trọng với cô ngẫm lại thấy mình thật nực cườiHắn cố ép bản thân vùi đầu vào công việc quên đi những đau khổYêu em, nhớ em đến điên cuồngSự chiếm hữu của hắn quá lớn nếu không phải là cô thì đừng mong hắn làm chuyện gì với người phụ nữ khácMuốn dành hết yêu thương để bù đắp cho emNgược đãi em là anh saiTình yêu đến thật bất ngờMột thứ mất đi mới thấy hối tiếc.

Kết thúc bữa tối cô đứng dậy xin phép ba mẹ ra ngoài một chút, cầm theo chiếc điện thoại dòng tin nhắn từ hai phút trước vẫn còn quanh quẩn trông đầu cô

Đi đến một con đường hẻo lánh người đàn ông nhắn tin lúc nãy đã đứng sẵn

Cô chầm chậm tiến gần người đó không ai khác là hắn

Trích đoạn thoại tin nhắn:

"Tôi muốn gặp mặt em"

"Chỉ nốt lần này nếu em không ra gặp thì tôi vẫn tiếp tục làm phiền đến em"

"Được! " Cô còn chần chừ

Rốt cục hắn muốn nói gì? Mọi thứ đã kết thúc rồi đừng ai dính níu đến đối phương thì hơn

Cô nhìn hắn không vội mở lời trước, chầm chậm cất tiếng

"Có chuyện gì?" Giọng lạnh, ánh nhìn người đàn ông lạnh lẽo

Hắn ngó ngang xung quanh kéo cô vào một góc tường

Hai tay ép sát, khoảng cách rất gần

Vẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc hơi thở tất cả trên người hắn phả ra một hơi lạnh se

Khí chất ngời ngời, làm chuyện lén lút

"Phục vụ tôi đêm nay"

Cô trợn to đôi mắt nhìn hắn không biết trơ trẽn là gì

Hắn còn có cái gì chưa mất chứ cả cái thể diện cũng không cần nữa sao

Vô sỉ! vô liêm sỉ

Hắn còn nghĩ đến chuyện đồi bại đó ở đây

Cô muốn cách xa người đàn ông này, kinh tởm

Cô nhìn hắn tắt hẳn biểu cảm

Hóa ra sau khi dời đi hắn vẫn còn vô sỉ như thường

Rất lâu sau cô mới trả lời,

Đắn đo, hắn xát gần

Trái tim, nhịp đập nhộn nhịp nếu đặt tay vào ngực trái đối phương thì cả hai đã cùng lúc đã rất nhanh

Cự li chỉ còn hai chóp mũi họ chạm nhau

Cô lấy lại bình tĩnh kiên định đẩy hắn

"Đừng làm bậy"

Hắn nắm tay níu kéo,

"Tôi nghiện em mất rồi"

Kế tiếp hắn ôm lấy gáy cô hôn

Chát

Bao nhiêu sự tức giận chán ghét cô dồn hết vào bàn tay cho hắn một bạt

"Anh còn đi quá giới hạn tôi sẽ khởi kiện tội quấy rối"

Bạch Lan Hương buông lời tàn nhẫn, đến tận bây giờ sự căm ghét đã nâng làm đôi

Mang theo tâm nặng trĩu dời đi, bao suy nghĩ cứ mãi quẩn quanh

Cô còn nhìn thấy hắn giây phút nào những ký ức đau buồn đó như lặp lại

Cô ghét hắn, hận không thể một đao giết chết

Nghiêm khắc với bản thân nảy sinh tình cảm với hắn chỉ là nhất thời

Bạch Lan Hương một mình đi khỏi không nhất thiết phải quay mặt ngoái lại

Cô hứa với chính mình phải trả hết tất cả nỗi nhục mạ, dày vò đáng sợ dành cho hắn

Một tháng, một năm trời bên cái ác ma

Đủ rồi cô muốn chấm dứt chuỗi ngày không yên ổn đó lại mạnh dạn bước tiếp cho tương lai

Trong hoàn cảnh này cô mới thấy bản thân thật sự yếu đuối chỉ muốn òa khóc thật lớn thôi

Cô thương hại chính bản thân mình

Bên ngoài cố tỏ mình mạnh mẽ nói được câu nào với hắn đã phải gắng gượng nuốt nước mắt vào trong

Trời đêm bao chùm cả thành phố cũng không bằng khuôn mặt đên sầm của hắn lúc này

Lặng nhìn cô dời đi hắn đã sớm đoán ra rồi nhưng còn cố tình tạo ra cuộc trò chuyện ngắn ngủi

Có thể để người phụ nữ hắn yêu đánh bao nhiêu cái bạt tai hắn cũng cam chịu

Bởi vì lỗi lầm hắn gây ra quá nhiều, tổn thương một người

Vết thương tâm hồn khó có thể nối lại như cũ

Thời gian sẽ minh chứng cho sự kiên nhẫn chờ đợi của hắn dành cho người phụ nữ đó

Tự làm tổn thương chính mình cố làm tổn thương cả người khác

Bao cuộc vui phóng khoáng dùng giải tỏa tâm trạng

Hắn nhói đau, trách bản thân

Đã từng làm với cô

Nhưng điều hắn không thể quên cái ngày đầu tiên hai người làm ra chuyện đó

Trên tấm ga trải giường màu trắng thấm một màu đỏ tươi nổi bật

Hắn còn nhớ như in cái biểu cảm của cô như chết lặng

Đến ngớ người không tin được một thứ quan trọng nhất của đời người con cái bị một người lạ mặt lấy đi

Trái tim như bóp nghẹn, hai hàng sương trong suốt đọng lại chỉ chờ đến lúc tuyệt vọng nhất có thể rơi

Dù đã dùng biện pháp không thể có thai nhưng cái ngày hắn lấy đi trinh tiết của cô người hắn yêu một thứ gì đó nửa vui nửa buồn

Tâm trạng là gì?

Giữ cái thứ đó mười mấy năm trời đến một ngày định mệnh rơi vào tay người đàn ông khác thử hỏi còn có thể kết thúc khoảng thời gian dài vẫn được vui cười cho qua để tha thứ

Ít nhất trách hắn tâm nặng trĩu đã được vơi đi một phần trăm

Cô trách móc hắn, chửi hắn, đánh hắn.

Hắn chịu được

Mất trí rồi hắn lại rủ cô ra ngoài khu hẻo lánh tính làm chuyện đồi bại gì đây

Yêu nói sượng miệng lắm,

Rơi vào lưới tình người đàn ông này không được bình thường

Hận bản thân không thể giữ được sự tôn trọng với cô ngẫm lại thấy mình thật nực cười

Hắn cố ép bản thân vùi đầu vào công việc quên đi những đau khổ

Yêu em, nhớ em đến điên cuồng

Sự chiếm hữu của hắn quá lớn nếu không phải là cô thì đừng mong hắn làm chuyện gì với người phụ nữ khác

Muốn dành hết yêu thương để bù đắp cho em

Ngược đãi em là anh sai

Tình yêu đến thật bất ngờ

Một thứ mất đi mới thấy hối tiếc.

Bán Thân Cho Tên Ác MaTác giả: P. Hải AnhTruyện Ngôn TìnhTrong một quán bar - M.S Club. Tiếng nhạc ồn ào đến chói tai. Nơi đây tập trung nam thanh tú nữ có tiền có quyền mới vào được nơi ăn chơi có tiếng này. Những cô gái mặc váy chưa dài tới đầu gối hay chàng trai công tử nhà giàu thường lui tới M.S Club. Tránh với tầng dưới của M.S Club ồn ào nhộp nhịp với ánh đèn tiếng nhạc sập sinh thì tầng 56 cao nhất của quán bar này lại rất yên tĩnh đến lạ. Nơi đây nổi nhất nước H, M.S Club cao 60 tầng. Nói đây là quán bar hay khách sạn đều đúng nó tập trung các loại như phòng rượu, hát karaoke, khách sạn lớn nhất của thành phố H. Cạnh tranh đứng đầu với các khách sạn có tiếng khác. Từng là nơi giao lưu hay là nơi buôn bán phụ nữ của chủ quán bar lớn tiếng tăm này. Nhưng chủ của M.S Club vẫn luôn là bí ẩn. Trong căn phòng 56. Không khí tầng này rất im lặng người đàn ông trong bóng tối. Những ánh đèn nhỏ lấp ló sau khuôn mặt điển trai đây. Ánh đèn lúc này thắp sáng cho căn phòng ba người đàn ông tầm tuổi trung niên bước vào. Họ mỉm cười. Đằng sau nụ… Kết thúc bữa tối cô đứng dậy xin phép ba mẹ ra ngoài một chút, cầm theo chiếc điện thoại dòng tin nhắn từ hai phút trước vẫn còn quanh quẩn trông đầu côĐi đến một con đường hẻo lánh người đàn ông nhắn tin lúc nãy đã đứng sẵnCô chầm chậm tiến gần người đó không ai khác là hắnTrích đoạn thoại tin nhắn:"Tôi muốn gặp mặt em""Chỉ nốt lần này nếu em không ra gặp thì tôi vẫn tiếp tục làm phiền đến em""Được! " Cô còn chần chừRốt cục hắn muốn nói gì? Mọi thứ đã kết thúc rồi đừng ai dính níu đến đối phương thì hơnCô nhìn hắn không vội mở lời trước, chầm chậm cất tiếng"Có chuyện gì?" Giọng lạnh, ánh nhìn người đàn ông lạnh lẽoHắn ngó ngang xung quanh kéo cô vào một góc tườngHai tay ép sát, khoảng cách rất gầnVẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc hơi thở tất cả trên người hắn phả ra một hơi lạnh seKhí chất ngời ngời, làm chuyện lén lút"Phục vụ tôi đêm nay"Cô trợn to đôi mắt nhìn hắn không biết trơ trẽn là gìHắn còn có cái gì chưa mất chứ cả cái thể diện cũng không cần nữa saoVô sỉ! vô liêm sỉHắn còn nghĩ đến chuyện đồi bại đó ở đâyCô muốn cách xa người đàn ông này, kinh tởmCô nhìn hắn tắt hẳn biểu cảmHóa ra sau khi dời đi hắn vẫn còn vô sỉ như thườngRất lâu sau cô mới trả lời,Đắn đo, hắn xát gầnTrái tim, nhịp đập nhộn nhịp nếu đặt tay vào ngực trái đối phương thì cả hai đã cùng lúc đã rất nhanhCự li chỉ còn hai chóp mũi họ chạm nhauCô lấy lại bình tĩnh kiên định đẩy hắn"Đừng làm bậy"Hắn nắm tay níu kéo,"Tôi nghiện em mất rồi"Kế tiếp hắn ôm lấy gáy cô hônChátBao nhiêu sự tức giận chán ghét cô dồn hết vào bàn tay cho hắn một bạt"Anh còn đi quá giới hạn tôi sẽ khởi kiện tội quấy rối"Bạch Lan Hương buông lời tàn nhẫn, đến tận bây giờ sự căm ghét đã nâng làm đôiMang theo tâm nặng trĩu dời đi, bao suy nghĩ cứ mãi quẩn quanhCô còn nhìn thấy hắn giây phút nào những ký ức đau buồn đó như lặp lạiCô ghét hắn, hận không thể một đao giết chếtNghiêm khắc với bản thân nảy sinh tình cảm với hắn chỉ là nhất thờiBạch Lan Hương một mình đi khỏi không nhất thiết phải quay mặt ngoái lạiCô hứa với chính mình phải trả hết tất cả nỗi nhục mạ, dày vò đáng sợ dành cho hắnMột tháng, một năm trời bên cái ác maĐủ rồi cô muốn chấm dứt chuỗi ngày không yên ổn đó lại mạnh dạn bước tiếp cho tương laiTrong hoàn cảnh này cô mới thấy bản thân thật sự yếu đuối chỉ muốn òa khóc thật lớn thôiCô thương hại chính bản thân mìnhBên ngoài cố tỏ mình mạnh mẽ nói được câu nào với hắn đã phải gắng gượng nuốt nước mắt vào trongTrời đêm bao chùm cả thành phố cũng không bằng khuôn mặt đên sầm của hắn lúc nàyLặng nhìn cô dời đi hắn đã sớm đoán ra rồi nhưng còn cố tình tạo ra cuộc trò chuyện ngắn ngủiCó thể để người phụ nữ hắn yêu đánh bao nhiêu cái bạt tai hắn cũng cam chịuBởi vì lỗi lầm hắn gây ra quá nhiều, tổn thương một ngườiVết thương tâm hồn khó có thể nối lại như cũThời gian sẽ minh chứng cho sự kiên nhẫn chờ đợi của hắn dành cho người phụ nữ đóTự làm tổn thương chính mình cố làm tổn thương cả người khácBao cuộc vui phóng khoáng dùng giải tỏa tâm trạngHắn nhói đau, trách bản thânĐã từng làm với côNhưng điều hắn không thể quên cái ngày đầu tiên hai người làm ra chuyện đóTrên tấm ga trải giường màu trắng thấm một màu đỏ tươi nổi bậtHắn còn nhớ như in cái biểu cảm của cô như chết lặngĐến ngớ người không tin được một thứ quan trọng nhất của đời người con cái bị một người lạ mặt lấy điTrái tim như bóp nghẹn, hai hàng sương trong suốt đọng lại chỉ chờ đến lúc tuyệt vọng nhất có thể rơiDù đã dùng biện pháp không thể có thai nhưng cái ngày hắn lấy đi trinh tiết của cô người hắn yêu một thứ gì đó nửa vui nửa buồnTâm trạng là gì?Giữ cái thứ đó mười mấy năm trời đến một ngày định mệnh rơi vào tay người đàn ông khác thử hỏi còn có thể kết thúc khoảng thời gian dài vẫn được vui cười cho qua để tha thứÍt nhất trách hắn tâm nặng trĩu đã được vơi đi một phần trămCô trách móc hắn, chửi hắn, đánh hắn.Hắn chịu đượcMất trí rồi hắn lại rủ cô ra ngoài khu hẻo lánh tính làm chuyện đồi bại gì đâyYêu nói sượng miệng lắm,Rơi vào lưới tình người đàn ông này không được bình thườngHận bản thân không thể giữ được sự tôn trọng với cô ngẫm lại thấy mình thật nực cườiHắn cố ép bản thân vùi đầu vào công việc quên đi những đau khổYêu em, nhớ em đến điên cuồngSự chiếm hữu của hắn quá lớn nếu không phải là cô thì đừng mong hắn làm chuyện gì với người phụ nữ khácMuốn dành hết yêu thương để bù đắp cho emNgược đãi em là anh saiTình yêu đến thật bất ngờMột thứ mất đi mới thấy hối tiếc.

Chương 93: 93: Kiện