Vốn là cậu trai quý tử được yêu thương cưng chiều từ nhỏ, bỗng một ngày, ba từ đâu không biết đem về một thằng nhóc vóc người nhỏ nhắn, nước da trắng như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích mà mẹ hay kể, đôi mắt to long lanh lúc nào cũng ngân ngấn nước như chựt khóc, hai má bụ bẫm như có độn hai viên chè mà mỗi lần nhìn là cứ muốn nhéo cho chảy nước ra. Ba ba nói “Đây là Xuyên – em trai của con, từ nay sẽ ở chung nhà với chúng ta!” Cậu nhóc Hiệp lờ mờ không hiểu – bộ óc của một thằng bé 8 tuổi chưa biết hết sự đời lúc ấy chỉ nảy ra một thắc mắc: tại sao là anh em mà tới giờ mới ở chung nhà? Thằng bé này chỉ mới 4 tuổi, vậy 4 năm trước nó ở đâu? Được sinh ra như thế nào? Hiệp kéo kéo tay áo mẹ cậu ra chiều muốn được giải thích, cậu hi vọng mẹ cậu cũng là đồng minh, bức xúc về thằng nhóc từ trên trời rơi xuống mà ba nhặt về này. Nhưng mẹ chỉ xoa xoa đầu cậu, cười dịu dàng thể hiện sự chấp nhận. “Bé Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ với con!” – Ba đã giải thích rõ vấn đề khi Hiệp thu…
Chương 30: Chương 30
Một Nửa Anh EmTác giả: Yun LeTruyện Đam MỹVốn là cậu trai quý tử được yêu thương cưng chiều từ nhỏ, bỗng một ngày, ba từ đâu không biết đem về một thằng nhóc vóc người nhỏ nhắn, nước da trắng như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích mà mẹ hay kể, đôi mắt to long lanh lúc nào cũng ngân ngấn nước như chựt khóc, hai má bụ bẫm như có độn hai viên chè mà mỗi lần nhìn là cứ muốn nhéo cho chảy nước ra. Ba ba nói “Đây là Xuyên – em trai của con, từ nay sẽ ở chung nhà với chúng ta!” Cậu nhóc Hiệp lờ mờ không hiểu – bộ óc của một thằng bé 8 tuổi chưa biết hết sự đời lúc ấy chỉ nảy ra một thắc mắc: tại sao là anh em mà tới giờ mới ở chung nhà? Thằng bé này chỉ mới 4 tuổi, vậy 4 năm trước nó ở đâu? Được sinh ra như thế nào? Hiệp kéo kéo tay áo mẹ cậu ra chiều muốn được giải thích, cậu hi vọng mẹ cậu cũng là đồng minh, bức xúc về thằng nhóc từ trên trời rơi xuống mà ba nhặt về này. Nhưng mẹ chỉ xoa xoa đầu cậu, cười dịu dàng thể hiện sự chấp nhận. “Bé Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ với con!” – Ba đã giải thích rõ vấn đề khi Hiệp thu… Đã nhiều lần hai người mâu thuẫn với nhau về điều đó. Hiệp vẫn thế, một người cộc tính và không thích sự chờ đợi, đã đi đến được bước này còn gì phải e ngại nữa chứ. Cứ phải chịu đựng cảnh nhìn món ngon trước mắt mà không thể ăn, một anh chàng vốn thuộc “loài động vật ăn thịt” cấp độ cao như Hiệp đã muốn chết vì ức chế rồi. Tuy vậy nhưng cũng có niềm an ủi chút chút, đó là không được nhai nuốt gậm nhắm thì cũng được liếm láp chút đỉnh cho đỡ ghiền(dùng từ nghe ớn quá!>.
Đã nhiều lần hai người mâu thuẫn với nhau về điều đó. Hiệp vẫn thế, một người cộc tính và không thích sự chờ đợi, đã đi đến được bước này còn gì phải e ngại nữa chứ. Cứ phải chịu đựng cảnh nhìn món ngon trước mắt mà không thể ăn, một anh chàng vốn thuộc “loài động vật ăn thịt” cấp độ cao như Hiệp đã muốn chết vì ức chế rồi. Tuy vậy nhưng cũng có niềm an ủi chút chút, đó là không được nhai nuốt gậm nhắm thì cũng được liếm láp chút đỉnh cho đỡ ghiền(dùng từ nghe ớn quá!>.
Một Nửa Anh EmTác giả: Yun LeTruyện Đam MỹVốn là cậu trai quý tử được yêu thương cưng chiều từ nhỏ, bỗng một ngày, ba từ đâu không biết đem về một thằng nhóc vóc người nhỏ nhắn, nước da trắng như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích mà mẹ hay kể, đôi mắt to long lanh lúc nào cũng ngân ngấn nước như chựt khóc, hai má bụ bẫm như có độn hai viên chè mà mỗi lần nhìn là cứ muốn nhéo cho chảy nước ra. Ba ba nói “Đây là Xuyên – em trai của con, từ nay sẽ ở chung nhà với chúng ta!” Cậu nhóc Hiệp lờ mờ không hiểu – bộ óc của một thằng bé 8 tuổi chưa biết hết sự đời lúc ấy chỉ nảy ra một thắc mắc: tại sao là anh em mà tới giờ mới ở chung nhà? Thằng bé này chỉ mới 4 tuổi, vậy 4 năm trước nó ở đâu? Được sinh ra như thế nào? Hiệp kéo kéo tay áo mẹ cậu ra chiều muốn được giải thích, cậu hi vọng mẹ cậu cũng là đồng minh, bức xúc về thằng nhóc từ trên trời rơi xuống mà ba nhặt về này. Nhưng mẹ chỉ xoa xoa đầu cậu, cười dịu dàng thể hiện sự chấp nhận. “Bé Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ với con!” – Ba đã giải thích rõ vấn đề khi Hiệp thu… Đã nhiều lần hai người mâu thuẫn với nhau về điều đó. Hiệp vẫn thế, một người cộc tính và không thích sự chờ đợi, đã đi đến được bước này còn gì phải e ngại nữa chứ. Cứ phải chịu đựng cảnh nhìn món ngon trước mắt mà không thể ăn, một anh chàng vốn thuộc “loài động vật ăn thịt” cấp độ cao như Hiệp đã muốn chết vì ức chế rồi. Tuy vậy nhưng cũng có niềm an ủi chút chút, đó là không được nhai nuốt gậm nhắm thì cũng được liếm láp chút đỉnh cho đỡ ghiền(dùng từ nghe ớn quá!>.