Tác giả:

Tôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang , KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc , bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê , mà thôi kệ mắc quá , đặt đít xuống ị cái đã . Phù ! ra được thoải mái làm sao . giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay ko ! Haha , bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám" , bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , thay đổi hả ? thay đổi cái đệt nè

Chương 131: C131: Hay Quên

Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma NgắnTác giả: LantanaTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang , KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc , bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê , mà thôi kệ mắc quá , đặt đít xuống ị cái đã . Phù ! ra được thoải mái làm sao . giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay ko ! Haha , bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám" , bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , thay đổi hả ? thay đổi cái đệt nè Đã từ rất lâu, tôi quên mất từ bao giờ, tôi mắc chứng hay quên. Tôi quên rất nhiều thứ : nhỏ nhặt có, quan trọng có, rất quan trọng có, rất rất quan trọng cũng có.Nó bắt đầu với tôi năm tôi học lớp hai, bằng việc tôi quên cho đường vào ly sữa mà sáng nào tôi cũng uống trước khi đi học. Tôi đã quên mất là tháng nào rồi. Rồi những ngày sau đó khi đến trường, tôi thường hay quên những thứ tôi cần phải mang theo. Tôi từng quên mang theo vở bài tập. Tôi từng quên làm bài tập. Tôi từng quên là tôi chưa làm bài tập. Mỗi lần như thế, ngoài mặt tôi rất ngượng, nhưng trong đầu tôi hoàn toàn không thấy như thế. Bạn bè thường chê cười tôi. Nhưng không sao cả, đến cuối năm học, tôi cũng chẳng nhớ hết tên của những đứa trong lớp.Lớn hơn một chút – khi tôi bước vào cái tuổi dậy thì – tôi lại quên những thứ lớn lao hơn. Tôi thường xuyên làm mất đồ. Tôi hay đem những đồ vật đó đến nơi nào đó và quên mang chúng về. Có khi là những cái áo, có khi là những cái điện thoại, và có khi là chiếc xe máy của cha tôi. Nhưng kì lạ hơn, là trong túi của tôi cứ xuất hiện bao nhiêu là tiền. Tôi quên mất ai đã cho tôi, hay đầy đủ hơn là vì sao tôi có. Có khi là vài chục nghìn, có khi là mấy triệu đồng và có khi là mấy chục triệu đồng. Mỗi lần như thế tôi lại bị cha và mẹ măng thậm tệ. Tôi không hiểu và chẳng bao giờ hiểu vì sao tôi bị mắng như thế. Tôi thấy họ thật vô lý.Họ thậm chí gọi tôi là thằng chó đẻ.Những lúc thế này tôi suýt quên rằng tôi không phải do chó đẻ ra. Tôi biết nói tiếng người, làm sao có thể là chó.

Đã từ rất lâu, tôi quên mất từ bao giờ, tôi mắc chứng hay quên. Tôi quên rất nhiều thứ : nhỏ nhặt có, quan trọng có, rất quan trọng có, rất rất quan trọng cũng có.

Nó bắt đầu với tôi năm tôi học lớp hai, bằng việc tôi quên cho đường vào ly sữa mà sáng nào tôi cũng uống trước khi đi học. Tôi đã quên mất là tháng nào rồi. Rồi những ngày sau đó khi đến trường, tôi thường hay quên những thứ tôi cần phải mang theo. Tôi từng quên mang theo vở bài tập. Tôi từng quên làm bài tập. Tôi từng quên là tôi chưa làm bài tập. Mỗi lần như thế, ngoài mặt tôi rất ngượng, nhưng trong đầu tôi hoàn toàn không thấy như thế. Bạn bè thường chê cười tôi. Nhưng không sao cả, đến cuối năm học, tôi cũng chẳng nhớ hết tên của những đứa trong lớp.

Lớn hơn một chút – khi tôi bước vào cái tuổi dậy thì – tôi lại quên những thứ lớn lao hơn. Tôi thường xuyên làm mất đồ. Tôi hay đem những đồ vật đó đến nơi nào đó và quên mang chúng về. Có khi là những cái áo, có khi là những cái điện thoại, và có khi là chiếc xe máy của cha tôi. Nhưng kì lạ hơn, là trong túi của tôi cứ xuất hiện bao nhiêu là tiền. Tôi quên mất ai đã cho tôi, hay đầy đủ hơn là vì sao tôi có. Có khi là vài chục nghìn, có khi là mấy triệu đồng và có khi là mấy chục triệu đồng. Mỗi lần như thế tôi lại bị cha và mẹ măng thậm tệ. Tôi không hiểu và chẳng bao giờ hiểu vì sao tôi bị mắng như thế. Tôi thấy họ thật vô lý.

Họ thậm chí gọi tôi là thằng chó đẻ.

Những lúc thế này tôi suýt quên rằng tôi không phải do chó đẻ ra. Tôi biết nói tiếng người, làm sao có thể là chó.

Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma NgắnTác giả: LantanaTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang , KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc , bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê , mà thôi kệ mắc quá , đặt đít xuống ị cái đã . Phù ! ra được thoải mái làm sao . giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay ko ! Haha , bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám" , bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , thay đổi hả ? thay đổi cái đệt nè Đã từ rất lâu, tôi quên mất từ bao giờ, tôi mắc chứng hay quên. Tôi quên rất nhiều thứ : nhỏ nhặt có, quan trọng có, rất quan trọng có, rất rất quan trọng cũng có.Nó bắt đầu với tôi năm tôi học lớp hai, bằng việc tôi quên cho đường vào ly sữa mà sáng nào tôi cũng uống trước khi đi học. Tôi đã quên mất là tháng nào rồi. Rồi những ngày sau đó khi đến trường, tôi thường hay quên những thứ tôi cần phải mang theo. Tôi từng quên mang theo vở bài tập. Tôi từng quên làm bài tập. Tôi từng quên là tôi chưa làm bài tập. Mỗi lần như thế, ngoài mặt tôi rất ngượng, nhưng trong đầu tôi hoàn toàn không thấy như thế. Bạn bè thường chê cười tôi. Nhưng không sao cả, đến cuối năm học, tôi cũng chẳng nhớ hết tên của những đứa trong lớp.Lớn hơn một chút – khi tôi bước vào cái tuổi dậy thì – tôi lại quên những thứ lớn lao hơn. Tôi thường xuyên làm mất đồ. Tôi hay đem những đồ vật đó đến nơi nào đó và quên mang chúng về. Có khi là những cái áo, có khi là những cái điện thoại, và có khi là chiếc xe máy của cha tôi. Nhưng kì lạ hơn, là trong túi của tôi cứ xuất hiện bao nhiêu là tiền. Tôi quên mất ai đã cho tôi, hay đầy đủ hơn là vì sao tôi có. Có khi là vài chục nghìn, có khi là mấy triệu đồng và có khi là mấy chục triệu đồng. Mỗi lần như thế tôi lại bị cha và mẹ măng thậm tệ. Tôi không hiểu và chẳng bao giờ hiểu vì sao tôi bị mắng như thế. Tôi thấy họ thật vô lý.Họ thậm chí gọi tôi là thằng chó đẻ.Những lúc thế này tôi suýt quên rằng tôi không phải do chó đẻ ra. Tôi biết nói tiếng người, làm sao có thể là chó.

Chương 131: C131: Hay Quên