Tác giả:

Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…

Chương 15: C15: Phòng Trọ

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Chúng tôi thuê một căn phòng giá rẻ trên tầng 6 của một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ. Phòng rất chật. Nhưng cũng chẳng sao, với hai thằng thần FA thì cần quái gì phòng rộng. Vì ở tận trên tầng 6 nên chẳng thằng nào muốn leo đi leo lại nhiều lần làm gì, thường sẽ là một thằng gọi còn một thằng sẽ từ ban công ném đồ mà thằng kia cần xuống, quần áo, cặp xách, chìa khóa nhà, thậm chí cả tiền. Đêm hôm ấy tôi đang ngủ thì nghe điện thoại reo, vừa lầm bầm chửi thằng nào gọi mình lúc nửa đêm vừa nghe máy, bên kia là giọng thằng bạn: "Mày ném cho tao chìa khóa cổng xuống đây với" Tôi càu nhàu vào đt rồi cũng đi tìm chìa khóa cho nó. Sau một hồi lục lọi không thấy, tôi đạp đạp thằng bạn trên giường: "này, chìa khóa cổng đâu, tao mượn" Nó lèm bèm nói "Ở trong balo của tao, ngăn đầu tiên ấy". Tôi lấy chìa khóa, mở cửa đi ra ban công. Thằng trong phòng bỗng bật dậy hỏi: "Mày cầm chìa khóa đi đâu?" Lúc ấy thì đã quá muộn rồi.  

  Chúng tôi thuê một căn phòng giá rẻ trên tầng 6 của một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ. Phòng rất chật. Nhưng cũng chẳng sao, với hai thằng thần FA thì cần quái gì phòng rộng. Vì ở tận trên tầng 6 nên chẳng thằng nào muốn leo đi leo lại nhiều lần làm gì, thường sẽ là một thằng gọi còn một thằng sẽ từ ban công ném đồ mà thằng kia cần xuống, quần áo, cặp xách, chìa khóa nhà, thậm chí cả tiền. Đêm hôm ấy tôi đang ngủ thì nghe điện thoại reo, vừa lầm bầm chửi thằng nào gọi mình lúc nửa đêm vừa nghe máy, bên kia là giọng thằng bạn: "Mày ném cho tao chìa khóa cổng xuống đây với" Tôi càu nhàu vào đt rồi cũng đi tìm chìa khóa cho nó. Sau một hồi lục lọi không thấy, tôi đạp đạp thằng bạn trên giường: "này, chìa khóa cổng đâu, tao mượn" Nó lèm bèm nói "Ở trong balo của tao, ngăn đầu tiên ấy". Tôi lấy chìa khóa, mở cửa đi ra ban công. Thằng trong phòng bỗng bật dậy hỏi: "Mày cầm chìa khóa đi đâu?" Lúc ấy thì đã quá muộn rồi.  

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Chúng tôi thuê một căn phòng giá rẻ trên tầng 6 của một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ. Phòng rất chật. Nhưng cũng chẳng sao, với hai thằng thần FA thì cần quái gì phòng rộng. Vì ở tận trên tầng 6 nên chẳng thằng nào muốn leo đi leo lại nhiều lần làm gì, thường sẽ là một thằng gọi còn một thằng sẽ từ ban công ném đồ mà thằng kia cần xuống, quần áo, cặp xách, chìa khóa nhà, thậm chí cả tiền. Đêm hôm ấy tôi đang ngủ thì nghe điện thoại reo, vừa lầm bầm chửi thằng nào gọi mình lúc nửa đêm vừa nghe máy, bên kia là giọng thằng bạn: "Mày ném cho tao chìa khóa cổng xuống đây với" Tôi càu nhàu vào đt rồi cũng đi tìm chìa khóa cho nó. Sau một hồi lục lọi không thấy, tôi đạp đạp thằng bạn trên giường: "này, chìa khóa cổng đâu, tao mượn" Nó lèm bèm nói "Ở trong balo của tao, ngăn đầu tiên ấy". Tôi lấy chìa khóa, mở cửa đi ra ban công. Thằng trong phòng bỗng bật dậy hỏi: "Mày cầm chìa khóa đi đâu?" Lúc ấy thì đã quá muộn rồi.  

Chương 15: C15: Phòng Trọ