Tác giả:

Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…

Chương 88: C88: That's It (thế Đó)

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, "Thế đó"Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những "người bạn" để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. "Thế đó"

Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, "Thế đó"

Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những "người bạn" để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.

Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. "Thế đó"

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, "Thế đó"Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những "người bạn" để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. "Thế đó"

Chương 88: C88: That's It (thế Đó)