Tác giả:

Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…

Chương 96: C96: End.com P.3 (học Sinh Mới)

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Vũ không dám đến lớp, cậu không tin vào những giấc mơ nhưng cậu sợ phải nghe cái tin Bích chết hay chính xác là trang web hoàn toàn có thật, mặc khác Vũ là kẻ giết người.Cậu đạp xe đến trường 1 nữa trong lòng lại muốn đạp thật nhanh để biết kết quả 1 nữa lại đạp thật chậm để trốn tránh kết quả.-"Vũ, cậu sao thế?"Vũ giật mình vì tiếng gọi,là Linh , 2 người đụng mắt nhau ở gần cổng trường.-"À...không có gì.."-"trông cậu có vẻ sợ sệt"-"không chỉ là thiếu ngủ nên hơi mệt thôi"-"Đúng rồi, cậu biết tin gì chưa?"-"Hả?"Vũ giật bắn mình, mồ hôi bắt đầu tuôn ra-"không lẽ Linh định nói Bích đã chết"- vũ thầm nghĩ-"Vũ , cậu thật không sao chứ?"-Lin hỏi với vẻ mặt lo lắng-"hả...ừ...không sao...mà tin cô định nói là gì?"-"à...hôm nay có học sinh chuyển đến lớp mình đấy".-"Sao cũng được, tôi không quan tâm"-Vũ bỏ đi vào lớpVũ thở phào, đầy nhẹ nhõmLớp học bắt đầu 1 cách bình thường, vẫn sự cô lập như mọi khi đối với Vũ nhưng lần này lại khiến cậu thoải mái vô cùng vì suy nghĩ ban đầu của cậu đã sai, cậu không hề giết người.-"Các em trật tự."Tiếng thầy giáo cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ.-"Thầy phải báo 1 tin buồn là em Bích đã bị sát hại vào tối hôm qua tại nhà."-"Ê....MÀY SAO THẾ?"Cả lớp quay về phía tiếng hét, mọi sự tập trung dồn vào Vũ. Cậu đang run lên bần bật, 2 mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung. Cậu phớt lờ mọi ánh mắt đang nhìn mình, từ từ đứng dậy, dáng vẽ toang bỏ chạy nhưng đôi chân run rẩy khiến cậu ngã xuống, bất tỉnh.............................................................................-"Có thứ như vậy thật sao?"Vũ nghe thấy tiếng 1 cậu bé đã nói với ai đó nhưng cậu không thể nhìn được-"Ừ , Nhưng nó rất nguy hiểm"-"Nguy hiểm?"-"Tất nhiên rồi, thứ gì cũng đều là con dao 2 lưỡi cả thôi.".........................................................................Vũ tỉnh giấc, Cậu khẽ liếc nhìn xung quanh, là phòng y tế.-"A,cậu tỉnh rồi à"Vũ quay sang nhìn,1 cô gái lạ-"Cô là?"-"tớ là bạn học của cậu"-"Tôi chưa từng thấy cô trong lớp"-"À, tớ là Trinh, Học sinh vừa chuyển đến trường này và hiện học chung lớp với cậu.hì hì"-"Vậy, tại sao cô ở đây?"-"À, lúc tớ đến thì đã thấy cậu được đưa đến phòng y tế nên tớ nghĩ mình nên đến chào hỏi cậu 1 chút sau khi tan học"-"Tan học, tôi ngủ lâu vậy rồi sao, mấy giờ rồi?"-"5h43 chiều."-"Chậc, về thôi"-"Cậu vẫn chưa giới thiệu tên"-"trong danh sách web của trường có đấy"-"Nhưng tớ vẫn muốn nghe cậu giới thiệu, tớ đã giới thiệu rồi mà"-"Vũ."-"hihi, chào Vũ"-"Tránh ra"Vũ bước xuống giường, xách chiếc cặp để gần đó và ra về.Vừa ra khỏi cổng được 1 đoạn, cậu đã bị 1 sinh nam chặn lại-"Chuyện gì nữa đây?"-"Mày biết gì đó về cái chết của bích phải không?và cả cựu lớp trưởng nữa"-"Không...tao không biết gì cả"Vũ trở nên lo lắng-"biểu hiện của mày rất lạ khi biết Bích chết , chắc chắn mày biết gì đó"-"Không, tao không biết gì cả?không hề"Vũ vụt bỏ chạy khỏi học sinh đó , chạy thục mạng và không quay đầu lại nhìn.miệng vẫn thì thầm-"Phải giết nó..."-"Phải giết nó ..."-"Phải giết nó ..."Vũ mở toang cửa phòng bật máy lên và vào ngay trang web đó... cậu biết tên đó,Cậu như điên dại gõ tên hắn vào . Enter. Và tắt máyNgồi lặng yên và thở dốc. Vũ khẽ liếc nhìn màn hình máy tính đã tắt ngóm...Bỗng cậu run rẩy, ngã bậc ra phía sau, và bỏ chạy.-"Tại sao?..". -"Tại sao?.." . -"Tại sao?.."Đầu óc Vũ trở nên mơ hồ và choáng váng, cậu trược chân và ngã từ cầu thang xuống....Máu loang ra..từ đầu cậu... bất tỉnh.Chỉ 3 ngày sau Vũ đã lại đến lớp như bình thường với. Có vẻ vết thương không quá nặngBước đến cửa lớp, Vũ bắt gặp cậu học sinh đã chặn đường cậu hôm trước, vẻ mặt khá đáng sợ.Như suy nghĩ điều gì đó,Vũ chợt khưng lại, nhưng nhìn vào ánh mắt tên kia, cậu tiếp tục bước đi, ngang qua hắn.-"CHUYỆN GIỮA TAO VÀ MÀY. CHƯA XONG ĐÂU!!!"  

  Vũ không dám đến lớp, cậu không tin vào những giấc mơ nhưng cậu sợ phải nghe cái tin Bích chết hay chính xác là trang web hoàn toàn có thật, mặc khác Vũ là kẻ giết người.

Cậu đạp xe đến trường 1 nữa trong lòng lại muốn đạp thật nhanh để biết kết quả 1 nữa lại đạp thật chậm để trốn tránh kết quả.

-"Vũ, cậu sao thế?"

Vũ giật mình vì tiếng gọi,là Linh , 2 người đụng mắt nhau ở gần cổng trường.

-"À...không có gì.."

-"trông cậu có vẻ sợ sệt"

-"không chỉ là thiếu ngủ nên hơi mệt thôi"

-"Đúng rồi, cậu biết tin gì chưa?"

-"Hả?"

Vũ giật bắn mình, mồ hôi bắt đầu tuôn ra

-"không lẽ Linh định nói Bích đã chết"- vũ thầm nghĩ

-"Vũ , cậu thật không sao chứ?"-Lin hỏi với vẻ mặt lo lắng

-"hả...ừ...không sao...mà tin cô định nói là gì?"

-"à...hôm nay có học sinh chuyển đến lớp mình đấy"

.-"Sao cũng được, tôi không quan tâm"-Vũ bỏ đi vào lớp

Vũ thở phào, đầy nhẹ nhõm

Lớp học bắt đầu 1 cách bình thường, vẫn sự cô lập như mọi khi đối với Vũ nhưng lần này lại khiến cậu thoải mái vô cùng vì suy nghĩ ban đầu của cậu đã sai, cậu không hề giết người.

-"Các em trật tự."

Tiếng thầy giáo cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ.

-"Thầy phải báo 1 tin buồn là em Bích đã bị sát hại vào tối hôm qua tại nhà."

-"Ê....MÀY SAO THẾ?"

Cả lớp quay về phía tiếng hét, mọi sự tập trung dồn vào Vũ. Cậu đang run lên bần bật, 2 mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung. Cậu phớt lờ mọi ánh mắt đang nhìn mình, từ từ đứng dậy, dáng vẽ toang bỏ chạy nhưng đôi chân run rẩy khiến cậu ngã xuống, bất tỉnh.

............................................................................

-"Có thứ như vậy thật sao?"

Vũ nghe thấy tiếng 1 cậu bé đã nói với ai đó nhưng cậu không thể nhìn được

-"Ừ , Nhưng nó rất nguy hiểm"

-"Nguy hiểm?"

-"Tất nhiên rồi, thứ gì cũng đều là con dao 2 lưỡi cả thôi."

.........................................................................

Vũ tỉnh giấc, Cậu khẽ liếc nhìn xung quanh, là phòng y tế.

-"A,cậu tỉnh rồi à"

Vũ quay sang nhìn,1 cô gái lạ

-"Cô là?"

-"tớ là bạn học của cậu"

-"Tôi chưa từng thấy cô trong lớp"

-"À, tớ là Trinh, Học sinh vừa chuyển đến trường này và hiện học chung lớp với cậu.hì hì"

-"Vậy, tại sao cô ở đây?"

-"À, lúc tớ đến thì đã thấy cậu được đưa đến phòng y tế nên tớ nghĩ mình nên đến chào hỏi cậu 1 chút sau khi tan học"

-"Tan học, tôi ngủ lâu vậy rồi sao, mấy giờ rồi?"

-"5h43 chiều."

-"Chậc, về thôi"

-"Cậu vẫn chưa giới thiệu tên"

-"trong danh sách web của trường có đấy"

-"Nhưng tớ vẫn muốn nghe cậu giới thiệu, tớ đã giới thiệu rồi mà"

-"Vũ."

-"hihi, chào Vũ"

-"Tránh ra"

Vũ bước xuống giường, xách chiếc cặp để gần đó và ra về.

Vừa ra khỏi cổng được 1 đoạn, cậu đã bị 1 sinh nam chặn lại

-"Chuyện gì nữa đây?"

-"Mày biết gì đó về cái chết của bích phải không?và cả cựu lớp trưởng nữa"

-"Không...tao không biết gì cả"

Vũ trở nên lo lắng

-"biểu hiện của mày rất lạ khi biết Bích chết , chắc chắn mày biết gì đó"

-"Không, tao không biết gì cả?không hề"

Vũ vụt bỏ chạy khỏi học sinh đó , chạy thục mạng và không quay đầu lại nhìn.miệng vẫn thì thầm

-"Phải giết nó..."

-"Phải giết nó ..."

-"Phải giết nó ..."

Vũ mở toang cửa phòng bật máy lên và vào ngay trang web đó... cậu biết tên đó,Cậu như điên dại gõ tên hắn vào . Enter. Và tắt máy

Ngồi lặng yên và thở dốc. Vũ khẽ liếc nhìn màn hình máy tính đã tắt ngóm...

Bỗng cậu run rẩy, ngã bậc ra phía sau, và bỏ chạy.

-"Tại sao?..". -"Tại sao?.." . -"Tại sao?.."

Đầu óc Vũ trở nên mơ hồ và choáng váng, cậu trược chân và ngã từ cầu thang xuống....

Máu loang ra..từ đầu cậu... bất tỉnh.

Chỉ 3 ngày sau Vũ đã lại đến lớp như bình thường với. Có vẻ vết thương không quá nặng

Bước đến cửa lớp, Vũ bắt gặp cậu học sinh đã chặn đường cậu hôm trước, vẻ mặt khá đáng sợ.

Như suy nghĩ điều gì đó,Vũ chợt khưng lại, nhưng nhìn vào ánh mắt tên kia, cậu tiếp tục bước đi, ngang qua hắn.

-"CHUYỆN GIỮA TAO VÀ MÀY. CHƯA XONG ĐÂU!!!"  

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Vũ không dám đến lớp, cậu không tin vào những giấc mơ nhưng cậu sợ phải nghe cái tin Bích chết hay chính xác là trang web hoàn toàn có thật, mặc khác Vũ là kẻ giết người.Cậu đạp xe đến trường 1 nữa trong lòng lại muốn đạp thật nhanh để biết kết quả 1 nữa lại đạp thật chậm để trốn tránh kết quả.-"Vũ, cậu sao thế?"Vũ giật mình vì tiếng gọi,là Linh , 2 người đụng mắt nhau ở gần cổng trường.-"À...không có gì.."-"trông cậu có vẻ sợ sệt"-"không chỉ là thiếu ngủ nên hơi mệt thôi"-"Đúng rồi, cậu biết tin gì chưa?"-"Hả?"Vũ giật bắn mình, mồ hôi bắt đầu tuôn ra-"không lẽ Linh định nói Bích đã chết"- vũ thầm nghĩ-"Vũ , cậu thật không sao chứ?"-Lin hỏi với vẻ mặt lo lắng-"hả...ừ...không sao...mà tin cô định nói là gì?"-"à...hôm nay có học sinh chuyển đến lớp mình đấy".-"Sao cũng được, tôi không quan tâm"-Vũ bỏ đi vào lớpVũ thở phào, đầy nhẹ nhõmLớp học bắt đầu 1 cách bình thường, vẫn sự cô lập như mọi khi đối với Vũ nhưng lần này lại khiến cậu thoải mái vô cùng vì suy nghĩ ban đầu của cậu đã sai, cậu không hề giết người.-"Các em trật tự."Tiếng thầy giáo cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ.-"Thầy phải báo 1 tin buồn là em Bích đã bị sát hại vào tối hôm qua tại nhà."-"Ê....MÀY SAO THẾ?"Cả lớp quay về phía tiếng hét, mọi sự tập trung dồn vào Vũ. Cậu đang run lên bần bật, 2 mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung. Cậu phớt lờ mọi ánh mắt đang nhìn mình, từ từ đứng dậy, dáng vẽ toang bỏ chạy nhưng đôi chân run rẩy khiến cậu ngã xuống, bất tỉnh.............................................................................-"Có thứ như vậy thật sao?"Vũ nghe thấy tiếng 1 cậu bé đã nói với ai đó nhưng cậu không thể nhìn được-"Ừ , Nhưng nó rất nguy hiểm"-"Nguy hiểm?"-"Tất nhiên rồi, thứ gì cũng đều là con dao 2 lưỡi cả thôi.".........................................................................Vũ tỉnh giấc, Cậu khẽ liếc nhìn xung quanh, là phòng y tế.-"A,cậu tỉnh rồi à"Vũ quay sang nhìn,1 cô gái lạ-"Cô là?"-"tớ là bạn học của cậu"-"Tôi chưa từng thấy cô trong lớp"-"À, tớ là Trinh, Học sinh vừa chuyển đến trường này và hiện học chung lớp với cậu.hì hì"-"Vậy, tại sao cô ở đây?"-"À, lúc tớ đến thì đã thấy cậu được đưa đến phòng y tế nên tớ nghĩ mình nên đến chào hỏi cậu 1 chút sau khi tan học"-"Tan học, tôi ngủ lâu vậy rồi sao, mấy giờ rồi?"-"5h43 chiều."-"Chậc, về thôi"-"Cậu vẫn chưa giới thiệu tên"-"trong danh sách web của trường có đấy"-"Nhưng tớ vẫn muốn nghe cậu giới thiệu, tớ đã giới thiệu rồi mà"-"Vũ."-"hihi, chào Vũ"-"Tránh ra"Vũ bước xuống giường, xách chiếc cặp để gần đó và ra về.Vừa ra khỏi cổng được 1 đoạn, cậu đã bị 1 sinh nam chặn lại-"Chuyện gì nữa đây?"-"Mày biết gì đó về cái chết của bích phải không?và cả cựu lớp trưởng nữa"-"Không...tao không biết gì cả"Vũ trở nên lo lắng-"biểu hiện của mày rất lạ khi biết Bích chết , chắc chắn mày biết gì đó"-"Không, tao không biết gì cả?không hề"Vũ vụt bỏ chạy khỏi học sinh đó , chạy thục mạng và không quay đầu lại nhìn.miệng vẫn thì thầm-"Phải giết nó..."-"Phải giết nó ..."-"Phải giết nó ..."Vũ mở toang cửa phòng bật máy lên và vào ngay trang web đó... cậu biết tên đó,Cậu như điên dại gõ tên hắn vào . Enter. Và tắt máyNgồi lặng yên và thở dốc. Vũ khẽ liếc nhìn màn hình máy tính đã tắt ngóm...Bỗng cậu run rẩy, ngã bậc ra phía sau, và bỏ chạy.-"Tại sao?..". -"Tại sao?.." . -"Tại sao?.."Đầu óc Vũ trở nên mơ hồ và choáng váng, cậu trược chân và ngã từ cầu thang xuống....Máu loang ra..từ đầu cậu... bất tỉnh.Chỉ 3 ngày sau Vũ đã lại đến lớp như bình thường với. Có vẻ vết thương không quá nặngBước đến cửa lớp, Vũ bắt gặp cậu học sinh đã chặn đường cậu hôm trước, vẻ mặt khá đáng sợ.Như suy nghĩ điều gì đó,Vũ chợt khưng lại, nhưng nhìn vào ánh mắt tên kia, cậu tiếp tục bước đi, ngang qua hắn.-"CHUYỆN GIỮA TAO VÀ MÀY. CHƯA XONG ĐÂU!!!"  

Chương 96: C96: End.com P.3 (học Sinh Mới)