Tác giả:

Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…

Chương 181: C181: Hẻm Vắng

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Hắn đang trên đường về sau ca làm đêm của mình... đã gần 12h nhưng con đường vẫn còn ánh đèn sáng trưng và tiếng còi xe inh ỏi...Hẳn hít thở thật sâu cái bầu không khí trong lành thoáng đãng của buổi khuya này trước khi tiến vào con hẻm vắng.... nhìn về cuối con hẻm ...tối tăm...khác hẳn với sau lưng hắn...Hắn bước đi, con hẻm tối tăm này kéo dài như vô tận, hắn cứ bước đi .Bước đi...bước đi...bước đi...Vẫn chưa thấy đầu raNhìn về sau lưng, con đường sáng trưng ban nãy cũng mất tăm thay vào đó là bóng tối của con hẻm.Hắn sợ hãi....bỏ chạy...hắn chạy về phía trước ... vẫn không thấy lối ra....hắn lại chạy về phía sau mong trở lại con đường cũ , hắn chạy...chạy...chạy...cho đến khi ngã xuống vì kiệt sức và tuyệt vọng từ từ cảm nhận 1 thứ gì đó từ trong bóng tối nắm lấy chân hắn và kéo hắn vào trong bóng tối cuối con hẻm...Hãy cẩn thận với những con hẻm vắng...  Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Hắn đang trên đường về sau ca làm đêm của mình... đã gần 12h nhưng con đường vẫn còn ánh đèn sáng trưng và tiếng còi xe inh ỏi...Hẳn hít thở thật sâu cái bầu không khí trong lành thoáng đãng của buổi khuya này trước khi tiến vào con hẻm vắng.... nhìn về cuối con hẻm ...tối tăm...khác hẳn với sau lưng hắn...Hắn bước đi, con hẻm tối tăm này kéo dài như vô tận, hắn cứ bước đi .Bước đi...bước đi...bước đi...Vẫn chưa thấy đầu raNhìn về sau lưng, con đường sáng trưng ban nãy cũng mất tăm thay vào đó là bóng tối của con hẻm.Hắn sợ hãi....bỏ chạy...hắn chạy về phía trước ... vẫn không thấy lối ra....hắn lại chạy về phía sau mong trở lại con đường cũ , hắn chạy...chạy...chạy...cho đến khi ngã xuống vì kiệt sức và tuyệt vọng từ từ cảm nhận 1 thứ gì đó từ trong bóng tối nắm lấy chân hắn và kéo hắn vào trong bóng tối cuối con hẻm...Hãy cẩn thận với những con hẻm vắng...  Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts

Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…   Hắn đang trên đường về sau ca làm đêm của mình... đã gần 12h nhưng con đường vẫn còn ánh đèn sáng trưng và tiếng còi xe inh ỏi...Hẳn hít thở thật sâu cái bầu không khí trong lành thoáng đãng của buổi khuya này trước khi tiến vào con hẻm vắng.... nhìn về cuối con hẻm ...tối tăm...khác hẳn với sau lưng hắn...Hắn bước đi, con hẻm tối tăm này kéo dài như vô tận, hắn cứ bước đi .Bước đi...bước đi...bước đi...Vẫn chưa thấy đầu raNhìn về sau lưng, con đường sáng trưng ban nãy cũng mất tăm thay vào đó là bóng tối của con hẻm.Hắn sợ hãi....bỏ chạy...hắn chạy về phía trước ... vẫn không thấy lối ra....hắn lại chạy về phía sau mong trở lại con đường cũ , hắn chạy...chạy...chạy...cho đến khi ngã xuống vì kiệt sức và tuyệt vọng từ từ cảm nhận 1 thứ gì đó từ trong bóng tối nắm lấy chân hắn và kéo hắn vào trong bóng tối cuối con hẻm...Hãy cẩn thận với những con hẻm vắng...  Nguồn: https://.facebook.com/Smile-1671680809776516/?fref=ts

Chương 181: C181: Hẻm Vắng