Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…
Chương 187: C187: Yami Shibai (ám Kịch)
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… NHÀ BẾPĐây là câu chuyện về một nữ sinh Đại học nọ đến nhà một người bạn thời Cao trung chơi..."Cộp cộp"-"Chắc là vừa xuống hét cầu thang này là tới..."Từ tòa nhà phía đối diện, tiếng cô bạn kia vang lên, cô ấy vẫy tay.-"Mitsuko, lâu quá không gặp lại! Cậu tới thì tốt quá!"-"Ah, Ayano-san!"_________________________________________________"Tạch tạch tạch", tiếng lửa của cái bếp ga kêu lên.Ayano vừa nói vừa chuẩn bị đồ ăn cho cô bạn của mình.-"Tớ đã làm rất nhiều thức ăn đợi cậu đấy. Ngồi uống trà đợi tớ làm xong nhé."-"Ừm, cảm ơn hôm nay cậu đã mời tớ. Tuyệt quá nhỉ? Tòa nhà mới phải không?"-"Làm gì có, cũ rồi đấy. Hình như người ở trước không trọ lâu lắm." - Ayano cười.-"Hể? Thế à...""Vù vù vù", tiếng cái máy lạnh trên trần nhà phát ra.Lúc đó, tôi đã nhận ra một điều. Tiếng máy điều hòa phát ra trên đầu có vẻ như to bất thường...Nghĩ là nó bị hỏng, nên tôi đã lắng tai nghe. Nhưng không phải vậy.Tiếng "Vù vù" giờ đây nghe như tiếng "Phì phì" hơn...rè rè nữa...Là tiếng đàn ông... Rõ ràng là tiếng một người đàn ông đang rên rỉ phát ra từ khe thổi khí.Tôi đã không thể rời mắt khỏi chỗ đó.Tiếng thở to hơn và to hơn..."Á!!!!!!!!"- Tôi giật mình và hét lên.Đèn trong nhà vụt tắt, một con mắt xanh to mở ra từ khe thổi khí đen lòm.Hức...Mitsuko trợn tròn mắt, thở ra từng đợt ngập ngừng.Không... Căn nhà này khác thường quá...Có cảm giác như đang bị nhìn từ cả những chỗ khác.Những giọt mồ hôi xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái.-"Xin lỗi nhé, nhà tớ thỉnh thoảng lại cúp điện. Nhưng thức ăn xong cả rồi, ăn thôi nào." - Ayano bưng đĩa mì đến bàn ăn.Từ cái bồn rửa chén, một sinh vật đen với hai con mắt xoay theo những chiều khác nhau ngoi lên, gầm gừ...gầm gừ...Hơ?! Cái gì thế? Nó đang nhìn mình...-"Nè, không ăn hả?" - Ayano đặt đĩa đồ ăn xuống bàn.Hức! Mitsuko giật mình, trong lòng đang hoảng loạn vô cùng... Cô cầm chiếc nĩa lên và nói.-"Không...trông ngon lắm. Mời dùng bữa." - Mitsuko thở đứt đoạn, mắt lia về cái thứ đang trồi dậy với hai đôi tay khổng lồ từ bồn rửa chén."GRRRR....GRRRR...GRRRR!!!", đôi mắt nó đảo qua đảo lại. Tay của cô ấy run run...Ayano vẫn ngồi ăn bình thường.Tính sao bây giờ? Làm sao mà nói chuyện này được...Rõ ràng là nó...Đang đến gần hơn...Không...Tay của Mitsuko ngày càng run hơn.Dường như Ayano-san không nhìn thấy...-"Sao thế? Cậu có vẻ không ổn? Không lẽ món mì sợi không ngon sao?" - Ayano đang ăn nhìn lên khó hiểu.-"Không, không phải! Xin lỗi, đột nhiên tớ thấy không khỏe...!" - Mitsuko run rẩy trong sợ hãi.-"Thôi, cậu không cần phải nói dối đâu. Nếu dở thì cứ nói thẳng ra đi!" - Ayano nổi giận.Sinh vật đó vẫn cứ tiến tới gần hơn và to lớn hơn...-"Đã bảo là hiểu lầm rồi!"...Nó tới gần Ayano và đến gần cô ấy.-"Nhưng nó dở lắm phải không?!"-"Không phải vậy!"-"Có gì không đúng chứ?"-"Thì bởi tình hình đang rất là không hay!" - Mitsuko hét lớn. -"Đấy, cậu nói rồi! Trước giờ tớ đã thấy cậu không tốt rồi!"- Ayano to tiếng nói lại.CON QUÁI VẬT ĐÓ ĐANG Ở NGAY SAU LƯNG AYANO!!! BÀN TAY BAO TRÙM LẤY CÔ ẤY NGÀY CÀNG TO HƠN VÀ TO HƠN!!!!-"Không phải thế! Không phải mà!"Cái miệng của nó đã sát gần Ayano lắm rồi..."GRRRRR.....GRRRRR!!!!!"-"Cậu nói gì thế?!"-"Làm ơn! Cùng chạy khỏi đây đi!" -Mitsuko vô cùng hoảng loạn, thật quá đáng sợ.-KHÔNG BẠN BÈ GÌ NỮA!" - Giọng Ayano trầm đi khác hẳn. CÔ HÉT LÊN THẬT TO TRƯỚC KHI BỊ CON QUÁI VẬT NGOẠM MẤT NỬA NGƯỜI!!!-"AAAAAAHHHHHHH!!!!!!"Mitsuko chạy ra khỏi nhà thật nhanh.Hộc...hộc...Cô dừng lại trên bậc thang để thở.Tôi đã phóng khỏi nhà Ayano-san, và chạy trối chết.Và rồi...Cô ấy quay lại về phía bầu trời hoàng hôn đỏ ửng phía sau.Cái bóng từ nhà Ayano-san...Nó to dần...Lấn chiếm hết ánh sáng của mặt trời, để lại khoảng không tim tím tăm tối che đi người của Mitsuko.Không...Không...UAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!Tiếng hét như một người bị rút hết linh hồn, ghê rợn và vang vọng đến đáng sợ...Tất cả tối đen, tất cả mọi thứ đều bị cái bóng đó làm biến mất hết rồi...Mitsuko cũng đã hòa lẫn vào trong bóng tối...Chỉ có hai con mắt còn mở...sáng trưng...Chớp...chớp...-HẠ MÀN-Nguồn: Chuyện Ma Nhật Bản: Phần 2
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… NHÀ BẾPĐây là câu chuyện về một nữ sinh Đại học nọ đến nhà một người bạn thời Cao trung chơi..."Cộp cộp"-"Chắc là vừa xuống hét cầu thang này là tới..."Từ tòa nhà phía đối diện, tiếng cô bạn kia vang lên, cô ấy vẫy tay.-"Mitsuko, lâu quá không gặp lại! Cậu tới thì tốt quá!"-"Ah, Ayano-san!"_________________________________________________"Tạch tạch tạch", tiếng lửa của cái bếp ga kêu lên.Ayano vừa nói vừa chuẩn bị đồ ăn cho cô bạn của mình.-"Tớ đã làm rất nhiều thức ăn đợi cậu đấy. Ngồi uống trà đợi tớ làm xong nhé."-"Ừm, cảm ơn hôm nay cậu đã mời tớ. Tuyệt quá nhỉ? Tòa nhà mới phải không?"-"Làm gì có, cũ rồi đấy. Hình như người ở trước không trọ lâu lắm." - Ayano cười.-"Hể? Thế à...""Vù vù vù", tiếng cái máy lạnh trên trần nhà phát ra.Lúc đó, tôi đã nhận ra một điều. Tiếng máy điều hòa phát ra trên đầu có vẻ như to bất thường...Nghĩ là nó bị hỏng, nên tôi đã lắng tai nghe. Nhưng không phải vậy.Tiếng "Vù vù" giờ đây nghe như tiếng "Phì phì" hơn...rè rè nữa...Là tiếng đàn ông... Rõ ràng là tiếng một người đàn ông đang rên rỉ phát ra từ khe thổi khí.Tôi đã không thể rời mắt khỏi chỗ đó.Tiếng thở to hơn và to hơn..."Á!!!!!!!!"- Tôi giật mình và hét lên.Đèn trong nhà vụt tắt, một con mắt xanh to mở ra từ khe thổi khí đen lòm.Hức...Mitsuko trợn tròn mắt, thở ra từng đợt ngập ngừng.Không... Căn nhà này khác thường quá...Có cảm giác như đang bị nhìn từ cả những chỗ khác.Những giọt mồ hôi xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái.-"Xin lỗi nhé, nhà tớ thỉnh thoảng lại cúp điện. Nhưng thức ăn xong cả rồi, ăn thôi nào." - Ayano bưng đĩa mì đến bàn ăn.Từ cái bồn rửa chén, một sinh vật đen với hai con mắt xoay theo những chiều khác nhau ngoi lên, gầm gừ...gầm gừ...Hơ?! Cái gì thế? Nó đang nhìn mình...-"Nè, không ăn hả?" - Ayano đặt đĩa đồ ăn xuống bàn.Hức! Mitsuko giật mình, trong lòng đang hoảng loạn vô cùng... Cô cầm chiếc nĩa lên và nói.-"Không...trông ngon lắm. Mời dùng bữa." - Mitsuko thở đứt đoạn, mắt lia về cái thứ đang trồi dậy với hai đôi tay khổng lồ từ bồn rửa chén."GRRRR....GRRRR...GRRRR!!!", đôi mắt nó đảo qua đảo lại. Tay của cô ấy run run...Ayano vẫn ngồi ăn bình thường.Tính sao bây giờ? Làm sao mà nói chuyện này được...Rõ ràng là nó...Đang đến gần hơn...Không...Tay của Mitsuko ngày càng run hơn.Dường như Ayano-san không nhìn thấy...-"Sao thế? Cậu có vẻ không ổn? Không lẽ món mì sợi không ngon sao?" - Ayano đang ăn nhìn lên khó hiểu.-"Không, không phải! Xin lỗi, đột nhiên tớ thấy không khỏe...!" - Mitsuko run rẩy trong sợ hãi.-"Thôi, cậu không cần phải nói dối đâu. Nếu dở thì cứ nói thẳng ra đi!" - Ayano nổi giận.Sinh vật đó vẫn cứ tiến tới gần hơn và to lớn hơn...-"Đã bảo là hiểu lầm rồi!"...Nó tới gần Ayano và đến gần cô ấy.-"Nhưng nó dở lắm phải không?!"-"Không phải vậy!"-"Có gì không đúng chứ?"-"Thì bởi tình hình đang rất là không hay!" - Mitsuko hét lớn. -"Đấy, cậu nói rồi! Trước giờ tớ đã thấy cậu không tốt rồi!"- Ayano to tiếng nói lại.CON QUÁI VẬT ĐÓ ĐANG Ở NGAY SAU LƯNG AYANO!!! BÀN TAY BAO TRÙM LẤY CÔ ẤY NGÀY CÀNG TO HƠN VÀ TO HƠN!!!!-"Không phải thế! Không phải mà!"Cái miệng của nó đã sát gần Ayano lắm rồi..."GRRRRR.....GRRRRR!!!!!"-"Cậu nói gì thế?!"-"Làm ơn! Cùng chạy khỏi đây đi!" -Mitsuko vô cùng hoảng loạn, thật quá đáng sợ.-KHÔNG BẠN BÈ GÌ NỮA!" - Giọng Ayano trầm đi khác hẳn. CÔ HÉT LÊN THẬT TO TRƯỚC KHI BỊ CON QUÁI VẬT NGOẠM MẤT NỬA NGƯỜI!!!-"AAAAAAHHHHHHH!!!!!!"Mitsuko chạy ra khỏi nhà thật nhanh.Hộc...hộc...Cô dừng lại trên bậc thang để thở.Tôi đã phóng khỏi nhà Ayano-san, và chạy trối chết.Và rồi...Cô ấy quay lại về phía bầu trời hoàng hôn đỏ ửng phía sau.Cái bóng từ nhà Ayano-san...Nó to dần...Lấn chiếm hết ánh sáng của mặt trời, để lại khoảng không tim tím tăm tối che đi người của Mitsuko.Không...Không...UAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!Tiếng hét như một người bị rút hết linh hồn, ghê rợn và vang vọng đến đáng sợ...Tất cả tối đen, tất cả mọi thứ đều bị cái bóng đó làm biến mất hết rồi...Mitsuko cũng đã hòa lẫn vào trong bóng tối...Chỉ có hai con mắt còn mở...sáng trưng...Chớp...chớp...-HẠ MÀN-Nguồn: Chuyện Ma Nhật Bản: Phần 2
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… NHÀ BẾPĐây là câu chuyện về một nữ sinh Đại học nọ đến nhà một người bạn thời Cao trung chơi..."Cộp cộp"-"Chắc là vừa xuống hét cầu thang này là tới..."Từ tòa nhà phía đối diện, tiếng cô bạn kia vang lên, cô ấy vẫy tay.-"Mitsuko, lâu quá không gặp lại! Cậu tới thì tốt quá!"-"Ah, Ayano-san!"_________________________________________________"Tạch tạch tạch", tiếng lửa của cái bếp ga kêu lên.Ayano vừa nói vừa chuẩn bị đồ ăn cho cô bạn của mình.-"Tớ đã làm rất nhiều thức ăn đợi cậu đấy. Ngồi uống trà đợi tớ làm xong nhé."-"Ừm, cảm ơn hôm nay cậu đã mời tớ. Tuyệt quá nhỉ? Tòa nhà mới phải không?"-"Làm gì có, cũ rồi đấy. Hình như người ở trước không trọ lâu lắm." - Ayano cười.-"Hể? Thế à...""Vù vù vù", tiếng cái máy lạnh trên trần nhà phát ra.Lúc đó, tôi đã nhận ra một điều. Tiếng máy điều hòa phát ra trên đầu có vẻ như to bất thường...Nghĩ là nó bị hỏng, nên tôi đã lắng tai nghe. Nhưng không phải vậy.Tiếng "Vù vù" giờ đây nghe như tiếng "Phì phì" hơn...rè rè nữa...Là tiếng đàn ông... Rõ ràng là tiếng một người đàn ông đang rên rỉ phát ra từ khe thổi khí.Tôi đã không thể rời mắt khỏi chỗ đó.Tiếng thở to hơn và to hơn..."Á!!!!!!!!"- Tôi giật mình và hét lên.Đèn trong nhà vụt tắt, một con mắt xanh to mở ra từ khe thổi khí đen lòm.Hức...Mitsuko trợn tròn mắt, thở ra từng đợt ngập ngừng.Không... Căn nhà này khác thường quá...Có cảm giác như đang bị nhìn từ cả những chỗ khác.Những giọt mồ hôi xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái.-"Xin lỗi nhé, nhà tớ thỉnh thoảng lại cúp điện. Nhưng thức ăn xong cả rồi, ăn thôi nào." - Ayano bưng đĩa mì đến bàn ăn.Từ cái bồn rửa chén, một sinh vật đen với hai con mắt xoay theo những chiều khác nhau ngoi lên, gầm gừ...gầm gừ...Hơ?! Cái gì thế? Nó đang nhìn mình...-"Nè, không ăn hả?" - Ayano đặt đĩa đồ ăn xuống bàn.Hức! Mitsuko giật mình, trong lòng đang hoảng loạn vô cùng... Cô cầm chiếc nĩa lên và nói.-"Không...trông ngon lắm. Mời dùng bữa." - Mitsuko thở đứt đoạn, mắt lia về cái thứ đang trồi dậy với hai đôi tay khổng lồ từ bồn rửa chén."GRRRR....GRRRR...GRRRR!!!", đôi mắt nó đảo qua đảo lại. Tay của cô ấy run run...Ayano vẫn ngồi ăn bình thường.Tính sao bây giờ? Làm sao mà nói chuyện này được...Rõ ràng là nó...Đang đến gần hơn...Không...Tay của Mitsuko ngày càng run hơn.Dường như Ayano-san không nhìn thấy...-"Sao thế? Cậu có vẻ không ổn? Không lẽ món mì sợi không ngon sao?" - Ayano đang ăn nhìn lên khó hiểu.-"Không, không phải! Xin lỗi, đột nhiên tớ thấy không khỏe...!" - Mitsuko run rẩy trong sợ hãi.-"Thôi, cậu không cần phải nói dối đâu. Nếu dở thì cứ nói thẳng ra đi!" - Ayano nổi giận.Sinh vật đó vẫn cứ tiến tới gần hơn và to lớn hơn...-"Đã bảo là hiểu lầm rồi!"...Nó tới gần Ayano và đến gần cô ấy.-"Nhưng nó dở lắm phải không?!"-"Không phải vậy!"-"Có gì không đúng chứ?"-"Thì bởi tình hình đang rất là không hay!" - Mitsuko hét lớn. -"Đấy, cậu nói rồi! Trước giờ tớ đã thấy cậu không tốt rồi!"- Ayano to tiếng nói lại.CON QUÁI VẬT ĐÓ ĐANG Ở NGAY SAU LƯNG AYANO!!! BÀN TAY BAO TRÙM LẤY CÔ ẤY NGÀY CÀNG TO HƠN VÀ TO HƠN!!!!-"Không phải thế! Không phải mà!"Cái miệng của nó đã sát gần Ayano lắm rồi..."GRRRRR.....GRRRRR!!!!!"-"Cậu nói gì thế?!"-"Làm ơn! Cùng chạy khỏi đây đi!" -Mitsuko vô cùng hoảng loạn, thật quá đáng sợ.-KHÔNG BẠN BÈ GÌ NỮA!" - Giọng Ayano trầm đi khác hẳn. CÔ HÉT LÊN THẬT TO TRƯỚC KHI BỊ CON QUÁI VẬT NGOẠM MẤT NỬA NGƯỜI!!!-"AAAAAAHHHHHHH!!!!!!"Mitsuko chạy ra khỏi nhà thật nhanh.Hộc...hộc...Cô dừng lại trên bậc thang để thở.Tôi đã phóng khỏi nhà Ayano-san, và chạy trối chết.Và rồi...Cô ấy quay lại về phía bầu trời hoàng hôn đỏ ửng phía sau.Cái bóng từ nhà Ayano-san...Nó to dần...Lấn chiếm hết ánh sáng của mặt trời, để lại khoảng không tim tím tăm tối che đi người của Mitsuko.Không...Không...UAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!Tiếng hét như một người bị rút hết linh hồn, ghê rợn và vang vọng đến đáng sợ...Tất cả tối đen, tất cả mọi thứ đều bị cái bóng đó làm biến mất hết rồi...Mitsuko cũng đã hòa lẫn vào trong bóng tối...Chỉ có hai con mắt còn mở...sáng trưng...Chớp...chớp...-HẠ MÀN-Nguồn: Chuyện Ma Nhật Bản: Phần 2