Ngay tại khu vườn phía sau ngôi trường mang tên King " Phong Thanh! Đừng bỏ em mà, em làm gì sai cơ chứ, chẳng phải Thanh cũng rất vui khi đi vs em sao? "Cô gái khóc thảm thiết níu lấy tay Phong Thanh. "Chia tay đơn giản là tôi chán ròi, vs lại lúc đầu khi hẹn vs tôi thì em nên biết sẽ nhanh có ngày này" Nàng lạnh giọng cự tuyệt rồi vô tình hất tay cô gái mà bỏ đi. Nàng là vậy, thay bồ như thay Áo, cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau để kím tìm niềm vui thôi, ko ai yêu nhau thật lòng nhưng bọn họ lại cứ rơi vào bẫy tình của nàng, cho dù cái bẫy này nàng cũng chẳng phải nàng muốn giăng mà là vô tình dựng, nhưng mỗi lần như thế thì họ lại làm phiền nàng riết cũng quen mà ngữ khí cự tuyệt ngày càng lạnh và tuyệt tình hơn. Nhưng thật ko may cho lắm là chuyện vừa nãy đã lọt vào mắt của Ánh Nguyệt. Hôm nay là ngày cô nhập học vào trường King, trong lúc lanh quanh mà đi lạc vào khu vườn này và vô tình thấy đc chuyện đấy, giờ đây ấn tượng lần đầu đối vs cô nàng Phong Thanh lại vô cùng tệ... "Reng..…

Chương 39

Bạn Mới! Thật Khó Bẻ CongTác giả: Vương Tuyết NguyệtTruyện Bách Hợp, Truyện Đô ThịNgay tại khu vườn phía sau ngôi trường mang tên King " Phong Thanh! Đừng bỏ em mà, em làm gì sai cơ chứ, chẳng phải Thanh cũng rất vui khi đi vs em sao? "Cô gái khóc thảm thiết níu lấy tay Phong Thanh. "Chia tay đơn giản là tôi chán ròi, vs lại lúc đầu khi hẹn vs tôi thì em nên biết sẽ nhanh có ngày này" Nàng lạnh giọng cự tuyệt rồi vô tình hất tay cô gái mà bỏ đi. Nàng là vậy, thay bồ như thay Áo, cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau để kím tìm niềm vui thôi, ko ai yêu nhau thật lòng nhưng bọn họ lại cứ rơi vào bẫy tình của nàng, cho dù cái bẫy này nàng cũng chẳng phải nàng muốn giăng mà là vô tình dựng, nhưng mỗi lần như thế thì họ lại làm phiền nàng riết cũng quen mà ngữ khí cự tuyệt ngày càng lạnh và tuyệt tình hơn. Nhưng thật ko may cho lắm là chuyện vừa nãy đã lọt vào mắt của Ánh Nguyệt. Hôm nay là ngày cô nhập học vào trường King, trong lúc lanh quanh mà đi lạc vào khu vườn này và vô tình thấy đc chuyện đấy, giờ đây ấn tượng lần đầu đối vs cô nàng Phong Thanh lại vô cùng tệ... "Reng..… "Cái gì?? Cậu nói Nguyệt bị tai nạn.. Tại sao lại vậy.. Tôi mới vừa đi thôi mà.. Giờ cậu ấy sao rồi.. Nói lẹ đi.. " Phong Thanh tức giận nói chuyện điện.Người đầu dây kia là Hoàng Nam cũng nhức đầu.."Này.. Từ từ rồi nói cậu hỏi một tràng vậy?? Tôi chỉ biết cậu đi là Ánh Nguyệt có qua nhà cậu. Sau đó bị tai nạn, cứ gọi tên cậu suốt.. ""Không được.. Tôi phải quay về" Phong Thanh lo sốt vó lên."Không được.. Thanh. Cậu nên nhớ. Nếu ba năm này cậu có bất kì liên gì với Ánh Nguyệt thì giao kèo giữa cậu với bác trai sẽ bị hủy đấy" Hoàng Nam vội vã nói."Vậy giờ làm sao?? Cậu ấy chắc rất lo cho tôi" Phong Thanh ão não nói."Được rồi.. Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy. Nhưng cậu đừng xúc động quá. Ráng sống qua 3 năm thôi. Mọi chuyện sẽ êm đẹp. ""Haiz.. Được. Có chuyện gì hãy báo cho mình""Được"_______"Cậu nói vậy là sao?? " Ánh Nguyệt ão não nhìn Hoàng Nam nói."Phong Thanh trước khi đi đã nói. Cậu hãy đợi cậu ấy 3 năm.. Cậu ấy đã giao kèo với bác trai.. Chỉ cần 3 năm nếu lập nên sự nghiệp chính mình thì sẽ không ngăn cảng hai cậu nữa""Thật vậy sao?? " Ánh Nguyệt có chút xót xa...Cô vậy mà chẳn giúp được gì cho Phong Thanh."Ừm.. Mà hai cậu không được liên lạc trong 3 năm này. Chắc vậy này không khó nhỉ? "________Nhiều ngày trôi qua.. Hai người vân không ngừng nhung nhớ về đối phương thậm chí nhiều lần muốn đặt vé mà bay qua gặp người ấy ngay.Phong Thanh mỗi lần nhớ Ánh Nguyệt là lấy điện thoại ra xem ảnh cô.Bất chợt một giọng nói từ phía sau vang lên."Đó là ai vậy Amelinda (tên tiếng Anh của Phong Thanh. Nghĩa là xinh đẹp và dễ thương)" nghe vậy Phong Thanh giật mình tắt điện thoại.Là Cary cô bạn duy nhất ở nơi đất khách này biết tiếng việt của cô. Phải nói là người mà ba cô gửi qua cùng cô.Bởi... Cô dốt tiếng Anh và nó là một trở ngại đối với cô không việc xây dựng một cơ đồ ah... Nhà nhưng mà phải cố thôi.Còn Cary nhìn cô với vẻ xa xâm khó hiểu.

"Cái gì?? Cậu nói Nguyệt bị tai nạn.. Tại sao lại vậy.. Tôi mới vừa đi thôi mà.. Giờ cậu ấy sao rồi.. Nói lẹ đi.. " Phong Thanh tức giận nói chuyện điện.

Người đầu dây kia là Hoàng Nam cũng nhức đầu..

"Này.. Từ từ rồi nói cậu hỏi một tràng vậy?? Tôi chỉ biết cậu đi là Ánh Nguyệt có qua nhà cậu. Sau đó bị tai nạn, cứ gọi tên cậu suốt.. "

"Không được.. Tôi phải quay về" Phong Thanh lo sốt vó lên.

"Không được.. Thanh. Cậu nên nhớ. Nếu ba năm này cậu có bất kì liên gì với Ánh Nguyệt thì giao kèo giữa cậu với bác trai sẽ bị hủy đấy" Hoàng Nam vội vã nói.

"Vậy giờ làm sao?? Cậu ấy chắc rất lo cho tôi" Phong Thanh ão não nói.

"Được rồi.. Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy. Nhưng cậu đừng xúc động quá. Ráng sống qua 3 năm thôi. Mọi chuyện sẽ êm đẹp. "

"Haiz.. Được. Có chuyện gì hãy báo cho mình"

"Được"

_______

"Cậu nói vậy là sao?? " Ánh Nguyệt ão não nhìn Hoàng Nam nói.

"Phong Thanh trước khi đi đã nói. Cậu hãy đợi cậu ấy 3 năm.. Cậu ấy đã giao kèo với bác trai.. Chỉ cần 3 năm nếu lập nên sự nghiệp chính mình thì sẽ không ngăn cảng hai cậu nữa"

"Thật vậy sao?? " Ánh Nguyệt có chút xót xa...

Cô vậy mà chẳn giúp được gì cho Phong Thanh.

"Ừm.. Mà hai cậu không được liên lạc trong 3 năm này. Chắc vậy này không khó nhỉ? "

________

Nhiều ngày trôi qua.. Hai người vân không ngừng nhung nhớ về đối phương thậm chí nhiều lần muốn đặt vé mà bay qua gặp người ấy ngay.

Phong Thanh mỗi lần nhớ Ánh Nguyệt là lấy điện thoại ra xem ảnh cô.

Bất chợt một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Đó là ai vậy Amelinda (tên tiếng Anh của Phong Thanh. Nghĩa là xinh đẹp và dễ thương)" nghe vậy Phong Thanh giật mình tắt điện thoại.

Là Cary cô bạn duy nhất ở nơi đất khách này biết tiếng việt của cô. Phải nói là người mà ba cô gửi qua cùng cô.

Bởi... Cô dốt tiếng Anh và nó là một trở ngại đối với cô không việc xây dựng một cơ đồ ah... Nhà nhưng mà phải cố thôi.

Còn Cary nhìn cô với vẻ xa xâm khó hiểu.

Bạn Mới! Thật Khó Bẻ CongTác giả: Vương Tuyết NguyệtTruyện Bách Hợp, Truyện Đô ThịNgay tại khu vườn phía sau ngôi trường mang tên King " Phong Thanh! Đừng bỏ em mà, em làm gì sai cơ chứ, chẳng phải Thanh cũng rất vui khi đi vs em sao? "Cô gái khóc thảm thiết níu lấy tay Phong Thanh. "Chia tay đơn giản là tôi chán ròi, vs lại lúc đầu khi hẹn vs tôi thì em nên biết sẽ nhanh có ngày này" Nàng lạnh giọng cự tuyệt rồi vô tình hất tay cô gái mà bỏ đi. Nàng là vậy, thay bồ như thay Áo, cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau để kím tìm niềm vui thôi, ko ai yêu nhau thật lòng nhưng bọn họ lại cứ rơi vào bẫy tình của nàng, cho dù cái bẫy này nàng cũng chẳng phải nàng muốn giăng mà là vô tình dựng, nhưng mỗi lần như thế thì họ lại làm phiền nàng riết cũng quen mà ngữ khí cự tuyệt ngày càng lạnh và tuyệt tình hơn. Nhưng thật ko may cho lắm là chuyện vừa nãy đã lọt vào mắt của Ánh Nguyệt. Hôm nay là ngày cô nhập học vào trường King, trong lúc lanh quanh mà đi lạc vào khu vườn này và vô tình thấy đc chuyện đấy, giờ đây ấn tượng lần đầu đối vs cô nàng Phong Thanh lại vô cùng tệ... "Reng..… "Cái gì?? Cậu nói Nguyệt bị tai nạn.. Tại sao lại vậy.. Tôi mới vừa đi thôi mà.. Giờ cậu ấy sao rồi.. Nói lẹ đi.. " Phong Thanh tức giận nói chuyện điện.Người đầu dây kia là Hoàng Nam cũng nhức đầu.."Này.. Từ từ rồi nói cậu hỏi một tràng vậy?? Tôi chỉ biết cậu đi là Ánh Nguyệt có qua nhà cậu. Sau đó bị tai nạn, cứ gọi tên cậu suốt.. ""Không được.. Tôi phải quay về" Phong Thanh lo sốt vó lên."Không được.. Thanh. Cậu nên nhớ. Nếu ba năm này cậu có bất kì liên gì với Ánh Nguyệt thì giao kèo giữa cậu với bác trai sẽ bị hủy đấy" Hoàng Nam vội vã nói."Vậy giờ làm sao?? Cậu ấy chắc rất lo cho tôi" Phong Thanh ão não nói."Được rồi.. Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy. Nhưng cậu đừng xúc động quá. Ráng sống qua 3 năm thôi. Mọi chuyện sẽ êm đẹp. ""Haiz.. Được. Có chuyện gì hãy báo cho mình""Được"_______"Cậu nói vậy là sao?? " Ánh Nguyệt ão não nhìn Hoàng Nam nói."Phong Thanh trước khi đi đã nói. Cậu hãy đợi cậu ấy 3 năm.. Cậu ấy đã giao kèo với bác trai.. Chỉ cần 3 năm nếu lập nên sự nghiệp chính mình thì sẽ không ngăn cảng hai cậu nữa""Thật vậy sao?? " Ánh Nguyệt có chút xót xa...Cô vậy mà chẳn giúp được gì cho Phong Thanh."Ừm.. Mà hai cậu không được liên lạc trong 3 năm này. Chắc vậy này không khó nhỉ? "________Nhiều ngày trôi qua.. Hai người vân không ngừng nhung nhớ về đối phương thậm chí nhiều lần muốn đặt vé mà bay qua gặp người ấy ngay.Phong Thanh mỗi lần nhớ Ánh Nguyệt là lấy điện thoại ra xem ảnh cô.Bất chợt một giọng nói từ phía sau vang lên."Đó là ai vậy Amelinda (tên tiếng Anh của Phong Thanh. Nghĩa là xinh đẹp và dễ thương)" nghe vậy Phong Thanh giật mình tắt điện thoại.Là Cary cô bạn duy nhất ở nơi đất khách này biết tiếng việt của cô. Phải nói là người mà ba cô gửi qua cùng cô.Bởi... Cô dốt tiếng Anh và nó là một trở ngại đối với cô không việc xây dựng một cơ đồ ah... Nhà nhưng mà phải cố thôi.Còn Cary nhìn cô với vẻ xa xâm khó hiểu.

Chương 39