Tác giả:

Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…

Chương 19: Chương 19

Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Vậy em nói đi, anh hứa là không buồn.Thảo kiểm tra tư tưởng của Hiếu qua cách nhìn về mặt của anh. Cô bé gật đầu :- Ổn, can đảm.- Nói đi, còn nhiều chuyện nữạ- Chị Thủy Ngân không hề yêu anh đâụHiếu giật mình :- Em nói điên cái gì vậy ?Thảo nhấn mạnh từng tiếng :- Chị Ngân không yêu anh.Hiếu gõ vào đầu cô :- Anh bị nhỏ này dụ khị rồị Ăn no rồi nói chuyện tầm phào, anh không thèm nghe đâụThảo níu tay anh lại :- Anh Hai, em nói thật, người mà chị Ngân thích là anh Huỵ Anh Huy và chị ấy thân nhau lắm.- Sao em biết ?- Hôm sinh nhật, ãnh ngỡ em là chị Ngân, anh Huy đã có những lời nói và cữ chĩ như của hai người yêu nhaụ- Thật không ?- Thật, anh ấy còn đòi hôn chị ấy nữạThấy anh Hai im lặng, Thảo nhìn vào mặt anh :- Anh Hai, anh không sao chứ ?- Ồ, không saọ- Anh không buồn à ?- Tại sao anh phải buồn chứ ?- Vì người chị Ngân thích là anh Huy chứ không phải là anh.- Em khờ quá, anh đã biêt chuyện ấy từ lâu rồịThảo hóc mồm la lên :- Sao anh còn hy vọng ?- Ngân là bạn của anh và Huy, anh chơi thân với Ngân là chuyện thường thôi mà.- Còn tình cảm ?- Con ngốc, em tưởng ăn chung nhau cái bánh hôm đó là phát sinh tình cảm sao ?- Vậy anh có đơn phương không ?- Không hề.- Sao anh lại vắng nhà thường xuyên ?- Cơ quan anh mơi nhận phụng dưỡng một bà mẹ Việt Nam anh hùng, nên anh phải tới thăm.- Vậy mà em hiểu lầm anh.- Không sao, bây giờ hết hiểu lầm, còn trách anh không ?Thảo phì cười :- Không !Hiếu chuyển đề tài :- Anh chàng nào trong nhà mình vậy Thảo ?- Anh Hậu, trợ lý của ba, anh ấy không có chỗ ỡ nên ỡ tạm nhà mình.- Em nên ý tứ một chút.- Anh Hai, người ta có bồ rồịHiếu trợn mắt :- Trời đất, mới tới nhà mà em đã biết chuyện đời tư người ta rồi sao ?Thảo cười bẽn lẽn :- Em cẩn thận mà.- Bây giờ mình v6^` kẻo ba mẹ mong.- Anh thực sự không buồn chứ ?- Con ngốc, ai lại buồn chuyện vớ vẩn ấỵHai anh em vui vẽ bên nhaụ Thảo cảm thấy thương anh Hai mình ghệ Cô nghĩ tới cạnh Huy với Ngân hóa thân, cô mĩm cười.......

- Vậy em nói đi, anh hứa là không buồn.

Thảo kiểm tra tư tưởng của Hiếu qua cách nhìn về mặt của anh. Cô bé gật đầu :

- Ổn, can đảm.

- Nói đi, còn nhiều chuyện nữạ

- Chị Thủy Ngân không hề yêu anh đâụ

Hiếu giật mình :

- Em nói điên cái gì vậy ?

Thảo nhấn mạnh từng tiếng :

- Chị Ngân không yêu anh.

Hiếu gõ vào đầu cô :

- Anh bị nhỏ này dụ khị rồị Ăn no rồi nói chuyện tầm phào, anh không thèm nghe đâụ

Thảo níu tay anh lại :- Anh Hai, em nói thật, người mà chị Ngân thích là anh Huỵ Anh Huy và chị ấy thân nhau lắm.

- Sao em biết ?

- Hôm sinh nhật, ãnh ngỡ em là chị Ngân, anh Huy đã có những lời nói và cữ chĩ như của hai người yêu nhaụ

- Thật không ?

- Thật, anh ấy còn đòi hôn chị ấy nữạ

Thấy anh Hai im lặng, Thảo nhìn vào mặt anh :

- Anh Hai, anh không sao chứ ?

- Ồ, không saọ

- Anh không buồn à ?

- Tại sao anh phải buồn chứ ?

- Vì người chị Ngân thích là anh Huy chứ không phải là anh.

- Em khờ quá, anh đã biêt chuyện ấy từ lâu rồị

Thảo hóc mồm la lên :

- Sao anh còn hy vọng ?

- Ngân là bạn của anh và Huy, anh chơi thân với Ngân là chuyện thường thôi mà.

- Còn tình cảm ?

- Con ngốc, em tưởng ăn chung nhau cái bánh hôm đó là phát sinh tình cảm sao ?

- Vậy anh có đơn phương không ?

- Không hề.

- Sao anh lại vắng nhà thường xuyên ?

- Cơ quan anh mơi nhận phụng dưỡng một bà mẹ Việt Nam anh hùng, nên anh phải tới thăm.

- Vậy mà em hiểu lầm anh.

- Không sao, bây giờ hết hiểu lầm, còn trách anh không ?

Thảo phì cười :

- Không !

Hiếu chuyển đề tài :

- Anh chàng nào trong nhà mình vậy Thảo ?

- Anh Hậu, trợ lý của ba, anh ấy không có chỗ ỡ nên ỡ tạm nhà mình.

- Em nên ý tứ một chút.

- Anh Hai, người ta có bồ rồị

Hiếu trợn mắt :

- Trời đất, mới tới nhà mà em đã biết chuyện đời tư người ta rồi sao ?

Thảo cười bẽn lẽn :

- Em cẩn thận mà.

- Bây giờ mình v6^` kẻo ba mẹ mong.

- Anh thực sự không buồn chứ ?

- Con ngốc, ai lại buồn chuyện vớ vẩn ấỵ

Hai anh em vui vẽ bên nhaụ Thảo cảm thấy thương anh Hai mình ghệ Cô nghĩ tới cạnh Huy với Ngân hóa thân, cô mĩm cười.......

Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Vậy em nói đi, anh hứa là không buồn.Thảo kiểm tra tư tưởng của Hiếu qua cách nhìn về mặt của anh. Cô bé gật đầu :- Ổn, can đảm.- Nói đi, còn nhiều chuyện nữạ- Chị Thủy Ngân không hề yêu anh đâụHiếu giật mình :- Em nói điên cái gì vậy ?Thảo nhấn mạnh từng tiếng :- Chị Ngân không yêu anh.Hiếu gõ vào đầu cô :- Anh bị nhỏ này dụ khị rồị Ăn no rồi nói chuyện tầm phào, anh không thèm nghe đâụThảo níu tay anh lại :- Anh Hai, em nói thật, người mà chị Ngân thích là anh Huỵ Anh Huy và chị ấy thân nhau lắm.- Sao em biết ?- Hôm sinh nhật, ãnh ngỡ em là chị Ngân, anh Huy đã có những lời nói và cữ chĩ như của hai người yêu nhaụ- Thật không ?- Thật, anh ấy còn đòi hôn chị ấy nữạThấy anh Hai im lặng, Thảo nhìn vào mặt anh :- Anh Hai, anh không sao chứ ?- Ồ, không saọ- Anh không buồn à ?- Tại sao anh phải buồn chứ ?- Vì người chị Ngân thích là anh Huy chứ không phải là anh.- Em khờ quá, anh đã biêt chuyện ấy từ lâu rồịThảo hóc mồm la lên :- Sao anh còn hy vọng ?- Ngân là bạn của anh và Huy, anh chơi thân với Ngân là chuyện thường thôi mà.- Còn tình cảm ?- Con ngốc, em tưởng ăn chung nhau cái bánh hôm đó là phát sinh tình cảm sao ?- Vậy anh có đơn phương không ?- Không hề.- Sao anh lại vắng nhà thường xuyên ?- Cơ quan anh mơi nhận phụng dưỡng một bà mẹ Việt Nam anh hùng, nên anh phải tới thăm.- Vậy mà em hiểu lầm anh.- Không sao, bây giờ hết hiểu lầm, còn trách anh không ?Thảo phì cười :- Không !Hiếu chuyển đề tài :- Anh chàng nào trong nhà mình vậy Thảo ?- Anh Hậu, trợ lý của ba, anh ấy không có chỗ ỡ nên ỡ tạm nhà mình.- Em nên ý tứ một chút.- Anh Hai, người ta có bồ rồịHiếu trợn mắt :- Trời đất, mới tới nhà mà em đã biết chuyện đời tư người ta rồi sao ?Thảo cười bẽn lẽn :- Em cẩn thận mà.- Bây giờ mình v6^` kẻo ba mẹ mong.- Anh thực sự không buồn chứ ?- Con ngốc, ai lại buồn chuyện vớ vẩn ấỵHai anh em vui vẽ bên nhaụ Thảo cảm thấy thương anh Hai mình ghệ Cô nghĩ tới cạnh Huy với Ngân hóa thân, cô mĩm cười.......

Chương 19: Chương 19