Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 21: Chương 21
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Nhưng....- Bác vá cho cô ấy trước địTiếng nói quen thuộc của người con trai làm Thảo tái mặt :- Anh Minh !Minh cười, nụ cười làm tr ai tim của Thảo sao động :- Thảo có chuyện gấp, anh nhường cho cô bé đó.Thảo cuối đầu :- Thật ra Thảo chỉ chạy lòng vòng thôịMinh nhẹ lắc đầu :- Ỡ đâu Thảo cũng tõ rõ tài năng của mình.Thảo xấu hổ :- Anh vẫn còn để bụng chuyện lần ấy ?- Anh muốn quên mà không thể nào quên được. Hình như đó là lần đầu anh nhịn một cô bé như Thảo đó.Thảo mĩm cười :- Nói ra Thảo cũng oai ghê há.- Lần đó không hiểu sao anh lại nghe lời cô bé mà chẳng chút đắn đọ- Còn phải đắn đo, anh có lỗi trước chứ bộ.- Nhưng là con gái, bé không nên dữ dằn như vậỵ- Có phải vì vậy mà anh luôn nói xấu Thảo ?- Ai nói với bé chuyện đó ?- Chẳng lẽ nhõ Hạnh nói oan cho anh.- Hạnh nói sao ?- Nói anh hay nhắc Thảo để chưỡịMinh cười :- Be tin à ?- Sao hổng tin, trước mắt anh còn lên án Thảo huống hồ gì sao lưng.Hai chiếc xa sữa song, Minh trả tiền :- Mình dạo một vòng đi ThảọThảo nói tiếp :- Anh chưa trả lời Thảo, có phải anh vẫn thường nói xấu Thảo ?- Ít nhất đối với anh, Bé có tốt bao giờ mà sợ anh nói xấụThảo ấp úng :- Tại anh là nguyên nhân mà.- Chuyện nào cũng lổi của anh, còn chuyện nào là lỗi của bé đâu ?- Thảo có lỗi sao ?- Anh muốn góp ý xây dựng cho bé mà bé bảo là anh nặng nhe. Thử hỏi nếu không ai nói tới, bé còn dữ cỡ nàọ- Bản tính Thảo là vậy mà.- Không phải. Đa số các cô luôn tỏ ra là mình không biết sợ ai chẳng qua là che đậy trái tim nhút nhát của chính mình.Thảo quắc mắt :- Anh dám nói ...Minh cười :- Theo anh, nếu bé đừng dũ dằn thì bé là một cô gái rất dễ thương.- Dễ thương đễ làm gì cơ chứ ?Minh không trả lời Thảo mà anh nói :- Qua dữ sẽ là bức tường ngăn cách tình bạn.- Thảo có ăn thịt ăn cá ai đâu mà bão là dữ.- Nếu bé dịu dàng một chút sẽ có người kết bạn với bé.- Đã bão là bản chất thì khó mong gì thay đổi. Còn bạn ư, cảm thấy được thì lam` bạn nếu không thì thôi Thảo đâu cần phải giả hiền từ để lừa bạn.- Bé thật là ương bướng.
- Nhưng....
- Bác vá cho cô ấy trước đị
Tiếng nói quen thuộc của người con trai làm Thảo tái mặt :
- Anh Minh !
Minh cười, nụ cười làm tr ai tim của Thảo sao động :
- Thảo có chuyện gấp, anh nhường cho cô bé đó.
Thảo cuối đầu :
- Thật ra Thảo chỉ chạy lòng vòng thôị
Minh nhẹ lắc đầu :
- Ỡ đâu Thảo cũng tõ rõ tài năng của mình.
Thảo xấu hổ :
- Anh vẫn còn để bụng chuyện lần ấy ?
- Anh muốn quên mà không thể nào quên được. Hình như đó là lần đầu anh nhịn một cô bé như Thảo đó.
Thảo mĩm cười :
- Nói ra Thảo cũng oai ghê há.
- Lần đó không hiểu sao anh lại nghe lời cô bé mà chẳng chút đắn đọ
- Còn phải đắn đo, anh có lỗi trước chứ bộ.
- Nhưng là con gái, bé không nên dữ dằn như vậỵ
- Có phải vì vậy mà anh luôn nói xấu Thảo ?
- Ai nói với bé chuyện đó ?
- Chẳng lẽ nhõ Hạnh nói oan cho anh.
- Hạnh nói sao ?
- Nói anh hay nhắc Thảo để chưỡị
Minh cười :
- Be tin à ?
- Sao hổng tin, trước mắt anh còn lên án Thảo huống hồ gì sao lưng.
Hai chiếc xa sữa song, Minh trả tiền :
- Mình dạo một vòng đi Thảọ
Thảo nói tiếp :
- Anh chưa trả lời Thảo, có phải anh vẫn thường nói xấu Thảo ?
- Ít nhất đối với anh, Bé có tốt bao giờ mà sợ anh nói xấụ
Thảo ấp úng :
- Tại anh là nguyên nhân mà.
- Chuyện nào cũng lổi của anh, còn chuyện nào là lỗi của bé đâu ?
- Thảo có lỗi sao ?
- Anh muốn góp ý xây dựng cho bé mà bé bảo là anh nặng nhe. Thử hỏi nếu không ai nói tới, bé còn dữ cỡ nàọ
- Bản tính Thảo là vậy mà.
- Không phải. Đa số các cô luôn tỏ ra là mình không biết sợ ai chẳng qua là che đậy trái tim nhút nhát của chính mình.
Thảo quắc mắt :
- Anh dám nói ...
Minh cười :
- Theo anh, nếu bé đừng dũ dằn thì bé là một cô gái rất dễ thương.
- Dễ thương đễ làm gì cơ chứ ?
Minh không trả lời Thảo mà anh nói :
- Qua dữ sẽ là bức tường ngăn cách tình bạn.
- Thảo có ăn thịt ăn cá ai đâu mà bão là dữ.
- Nếu bé dịu dàng một chút sẽ có người kết bạn với bé.
- Đã bão là bản chất thì khó mong gì thay đổi. Còn bạn ư, cảm thấy được thì lam` bạn nếu không thì thôi Thảo đâu cần phải giả hiền từ để lừa bạn.
- Bé thật là ương bướng.
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Nhưng....- Bác vá cho cô ấy trước địTiếng nói quen thuộc của người con trai làm Thảo tái mặt :- Anh Minh !Minh cười, nụ cười làm tr ai tim của Thảo sao động :- Thảo có chuyện gấp, anh nhường cho cô bé đó.Thảo cuối đầu :- Thật ra Thảo chỉ chạy lòng vòng thôịMinh nhẹ lắc đầu :- Ỡ đâu Thảo cũng tõ rõ tài năng của mình.Thảo xấu hổ :- Anh vẫn còn để bụng chuyện lần ấy ?- Anh muốn quên mà không thể nào quên được. Hình như đó là lần đầu anh nhịn một cô bé như Thảo đó.Thảo mĩm cười :- Nói ra Thảo cũng oai ghê há.- Lần đó không hiểu sao anh lại nghe lời cô bé mà chẳng chút đắn đọ- Còn phải đắn đo, anh có lỗi trước chứ bộ.- Nhưng là con gái, bé không nên dữ dằn như vậỵ- Có phải vì vậy mà anh luôn nói xấu Thảo ?- Ai nói với bé chuyện đó ?- Chẳng lẽ nhõ Hạnh nói oan cho anh.- Hạnh nói sao ?- Nói anh hay nhắc Thảo để chưỡịMinh cười :- Be tin à ?- Sao hổng tin, trước mắt anh còn lên án Thảo huống hồ gì sao lưng.Hai chiếc xa sữa song, Minh trả tiền :- Mình dạo một vòng đi ThảọThảo nói tiếp :- Anh chưa trả lời Thảo, có phải anh vẫn thường nói xấu Thảo ?- Ít nhất đối với anh, Bé có tốt bao giờ mà sợ anh nói xấụThảo ấp úng :- Tại anh là nguyên nhân mà.- Chuyện nào cũng lổi của anh, còn chuyện nào là lỗi của bé đâu ?- Thảo có lỗi sao ?- Anh muốn góp ý xây dựng cho bé mà bé bảo là anh nặng nhe. Thử hỏi nếu không ai nói tới, bé còn dữ cỡ nàọ- Bản tính Thảo là vậy mà.- Không phải. Đa số các cô luôn tỏ ra là mình không biết sợ ai chẳng qua là che đậy trái tim nhút nhát của chính mình.Thảo quắc mắt :- Anh dám nói ...Minh cười :- Theo anh, nếu bé đừng dũ dằn thì bé là một cô gái rất dễ thương.- Dễ thương đễ làm gì cơ chứ ?Minh không trả lời Thảo mà anh nói :- Qua dữ sẽ là bức tường ngăn cách tình bạn.- Thảo có ăn thịt ăn cá ai đâu mà bão là dữ.- Nếu bé dịu dàng một chút sẽ có người kết bạn với bé.- Đã bão là bản chất thì khó mong gì thay đổi. Còn bạn ư, cảm thấy được thì lam` bạn nếu không thì thôi Thảo đâu cần phải giả hiền từ để lừa bạn.- Bé thật là ương bướng.