Tôi tên D ở nhà thì mọi người hay gọi là Ryu , là con trai duy nhất trong một gia đình hết sức gia giáo. Ko phải gia giáo kiểu thường thấy của người Việt Nam mà là truyền thống của Nhật. Đơn giản, vì cha tôi là người nhật gốc ( chính vì vậy nên tôi mới được gọi là Ryu - chữ rồng trong tiếng Nhật) . Ông ấy là một người vô cùng kĩ tính và nghiêm khắc. Đặc biệt, cha tôi là một bậc thầy judo, ông mở một lớp dạy judo cho thanh niên trong huyện. chính vì thế, thằng con như tôi đây đã phải chịu ko ít những đợt huấn luyện kinh khủng từ khi còn nhỏ xíu bằng tình thương đặc biệt của cha. Bù lại, tôi có một người mẹ dịu hiền và xinh đẹp. bà rất đảm đang trong công việc nhà, đồng thời cũng là một giáo viên xuất sắc trên nhà trường. mẹ tôi thực sự là một người phụ nữ Việt Nam đúng mực. nhiều lúc tôi tự hỏi rằng: “ thế quái nào một người như vậy mà thanh niên hồi đó lại để 1 ông người nhật tới hốt mất chứ “ >.
Chương 8: Chương 8
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo ĐãTác giả: RudoftTôi tên D ở nhà thì mọi người hay gọi là Ryu , là con trai duy nhất trong một gia đình hết sức gia giáo. Ko phải gia giáo kiểu thường thấy của người Việt Nam mà là truyền thống của Nhật. Đơn giản, vì cha tôi là người nhật gốc ( chính vì vậy nên tôi mới được gọi là Ryu - chữ rồng trong tiếng Nhật) . Ông ấy là một người vô cùng kĩ tính và nghiêm khắc. Đặc biệt, cha tôi là một bậc thầy judo, ông mở một lớp dạy judo cho thanh niên trong huyện. chính vì thế, thằng con như tôi đây đã phải chịu ko ít những đợt huấn luyện kinh khủng từ khi còn nhỏ xíu bằng tình thương đặc biệt của cha. Bù lại, tôi có một người mẹ dịu hiền và xinh đẹp. bà rất đảm đang trong công việc nhà, đồng thời cũng là một giáo viên xuất sắc trên nhà trường. mẹ tôi thực sự là một người phụ nữ Việt Nam đúng mực. nhiều lúc tôi tự hỏi rằng: “ thế quái nào một người như vậy mà thanh niên hồi đó lại để 1 ông người nhật tới hốt mất chứ “ >. Cầm tờ giấy mẹ tôi giới thiệu đến địa chỉ bạn của mẹ. địa chỉ là một quán café bar cách phòng trọ của tôi một chuyến xe bus, trong quán là một cảnh quan nội thất rất đẹp với những đèn màu được treo rất khéo léo xung quanh. Quán có nhiều gian rộng rãi và mang một phong cách hiện đại, trẻ trung. Vừa bước vào cửa nhìn sang bên phải chính là quầy thu ngân, ngay bên cạnh đó là một quầy bar sang trọng. Bước tới quầy thu ngân tôi hỏi chị thu ngân tìm ông chủ thì được chỉ ột chỗ ghế salon ngồi chờ ông chủ về.Đợi chẳng bao lâu thì tôi nghe ở phía trước quán có tiếng pô moto ầm ầm đi vào quán. Là chiếc FZS 2011 màu đen, người ngồi trên xe là một ông chú đô con, khắp thân hình ổng nổi cơ bắp cuồn cuộn trông rất đáng sợ. tuy nhiên cách ăn mặc của ổng làm tôi phì cười, chiếc áo thun dài tay bó sát đi với áo khoác Jean ngắn ko tới rốn. cái quần thì bó sát đến nỗi không thể sát hơn… đầu thì đội mũ len hồng cực kì… duyên dáng… tôi linh cảm có vẻ con người này không được bình thường. khi ông ta bước vào thì được chị thu ngân gọi lại chỉ chỉ về phía tôi. Ông ta bước tới chỗ tôi ngồi xuống và bắt đầu lên tiếng:-cậu nhóc dễ thương… tìm tôi có việc gì không ?tôi thề là nếu như lúc đó tôi có uống nước thì đã sặc mà phun đầy mặt ổng rồi. lời lẽ của ổng điệu chảy nước, linh cảm của tôi quả không sai… lão này chắc chắn có vấn đề về giới tính.-d..dạ mẹ cháu nói cháu đến tìm chú và nhờ chú giúp đỡ, mẹ cháu có gửi lá thư này cho chú.. – tôi định thần lại và đưa lá thư cho ông chú đô con…-trời wơi… nghĩ sao nói tui chú zdậy ? bộ đui rồi hã ? – lão ta õng ẹo nhìn rất ngứa mắt.-d…dạ cháu xin lỗi… “Cô”- òh… zdậy đc á !thật sự là lúc đó mặt tôi xanh như đít nhái, nhân viên trong quán thì ngồi cười lăn cười bò ra.Đọc xong lá thư do mẹ tôi viết, ông chú ấy lên tiếng:-thì ra là con trai bé Loan hã ? muốn kiếm một chỗ làm thêm àh ? được thôi, tui có thế giúp cho cậu…-dạ…. cháu nhờ…. Cô (>. -cậu có thể làm được việc gì đây ?-dạ việc gì cũng được-vậy thì bồi bàn nhóe ? nhìn cũng đẹp trai đó… bồi bàn là hợp rồi…-dạ.. còn thời gian ạ ?-vì cậu là học sinh nên chắc sẽ bận vào buổi sáng… hãy làm ca tối đi… từ 6h đến khi hết khách thì thôi. Lương 1 triệu rưỡi /tháng… làm từ từ sẽ lên lương dần. vì làm ca đêm rất đông nên tiền công lúc đó sẽ cao hơn ban ngày.-Dạ được… khi nào thì cháu bắt đầu làm được ?-Mai đi..-dạsau đó thím cơ bắp ấy lại tiếp tục dặn dò, hỏi thăm đủ chuyện trên trời dưới đất còn tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ mong cho sớm tàn chuyện. ko hiểu “bả” rảnh cỡ nào mà ngồi tám đủ chuyện mà tôi chả để ý… có lẽ là kể chuyện thời trẻ làm bạn với mẹ tôi.
Cầm tờ giấy mẹ tôi giới thiệu đến địa chỉ bạn của mẹ. địa chỉ là một quán café bar cách phòng trọ của tôi một chuyến xe bus, trong quán là một cảnh quan nội thất rất đẹp với những đèn màu được treo rất khéo léo xung quanh. Quán có nhiều gian rộng rãi và mang một phong cách hiện đại, trẻ trung. Vừa bước vào cửa nhìn sang bên phải chính là quầy thu ngân, ngay bên cạnh đó là một quầy bar sang trọng. Bước tới quầy thu ngân tôi hỏi chị thu ngân tìm ông chủ thì được chỉ ột chỗ ghế salon ngồi chờ ông chủ về.
Đợi chẳng bao lâu thì tôi nghe ở phía trước quán có tiếng pô moto ầm ầm đi vào quán. Là chiếc FZS 2011 màu đen, người ngồi trên xe là một ông chú đô con, khắp thân hình ổng nổi cơ bắp cuồn cuộn trông rất đáng sợ. tuy nhiên cách ăn mặc của ổng làm tôi phì cười, chiếc áo thun dài tay bó sát đi với áo khoác Jean ngắn ko tới rốn. cái quần thì bó sát đến nỗi không thể sát hơn… đầu thì đội mũ len hồng cực kì… duyên dáng… tôi linh cảm có vẻ con người này không được bình thường. khi ông ta bước vào thì được chị thu ngân gọi lại chỉ chỉ về phía tôi. Ông ta bước tới chỗ tôi ngồi xuống và bắt đầu lên tiếng:
-cậu nhóc dễ thương… tìm tôi có việc gì không ?
tôi thề là nếu như lúc đó tôi có uống nước thì đã sặc mà phun đầy mặt ổng rồi. lời lẽ của ổng điệu chảy nước, linh cảm của tôi quả không sai… lão này chắc chắn có vấn đề về giới tính.
-d..dạ mẹ cháu nói cháu đến tìm chú và nhờ chú giúp đỡ, mẹ cháu có gửi lá thư này cho chú.. – tôi định thần lại và đưa lá thư cho ông chú đô con…
-trời wơi… nghĩ sao nói tui chú zdậy ? bộ đui rồi hã ? – lão ta õng ẹo nhìn rất ngứa mắt.
-d…dạ cháu xin lỗi… “Cô”
- òh… zdậy đc á !
thật sự là lúc đó mặt tôi xanh như đít nhái, nhân viên trong quán thì ngồi cười lăn cười bò ra.
Đọc xong lá thư do mẹ tôi viết, ông chú ấy lên tiếng:
-thì ra là con trai bé Loan hã ? muốn kiếm một chỗ làm thêm àh ? được thôi, tui có thế giúp cho cậu…
-dạ…. cháu nhờ…. Cô (>. -cậu có thể làm được việc gì đây ?
-dạ việc gì cũng được
-vậy thì bồi bàn nhóe ? nhìn cũng đẹp trai đó… bồi bàn là hợp rồi…
-dạ.. còn thời gian ạ ?
-vì cậu là học sinh nên chắc sẽ bận vào buổi sáng… hãy làm ca tối đi… từ 6h đến khi hết khách thì thôi. Lương 1 triệu rưỡi /tháng… làm từ từ sẽ lên lương dần. vì làm ca đêm rất đông nên tiền công lúc đó sẽ cao hơn ban ngày.
-Dạ được… khi nào thì cháu bắt đầu làm được ?
-Mai đi..
-dạ
sau đó thím cơ bắp ấy lại tiếp tục dặn dò, hỏi thăm đủ chuyện trên trời dưới đất còn tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ mong cho sớm tàn chuyện. ko hiểu “bả” rảnh cỡ nào mà ngồi tám đủ chuyện mà tôi chả để ý… có lẽ là kể chuyện thời trẻ làm bạn với mẹ tôi.
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo ĐãTác giả: RudoftTôi tên D ở nhà thì mọi người hay gọi là Ryu , là con trai duy nhất trong một gia đình hết sức gia giáo. Ko phải gia giáo kiểu thường thấy của người Việt Nam mà là truyền thống của Nhật. Đơn giản, vì cha tôi là người nhật gốc ( chính vì vậy nên tôi mới được gọi là Ryu - chữ rồng trong tiếng Nhật) . Ông ấy là một người vô cùng kĩ tính và nghiêm khắc. Đặc biệt, cha tôi là một bậc thầy judo, ông mở một lớp dạy judo cho thanh niên trong huyện. chính vì thế, thằng con như tôi đây đã phải chịu ko ít những đợt huấn luyện kinh khủng từ khi còn nhỏ xíu bằng tình thương đặc biệt của cha. Bù lại, tôi có một người mẹ dịu hiền và xinh đẹp. bà rất đảm đang trong công việc nhà, đồng thời cũng là một giáo viên xuất sắc trên nhà trường. mẹ tôi thực sự là một người phụ nữ Việt Nam đúng mực. nhiều lúc tôi tự hỏi rằng: “ thế quái nào một người như vậy mà thanh niên hồi đó lại để 1 ông người nhật tới hốt mất chứ “ >. Cầm tờ giấy mẹ tôi giới thiệu đến địa chỉ bạn của mẹ. địa chỉ là một quán café bar cách phòng trọ của tôi một chuyến xe bus, trong quán là một cảnh quan nội thất rất đẹp với những đèn màu được treo rất khéo léo xung quanh. Quán có nhiều gian rộng rãi và mang một phong cách hiện đại, trẻ trung. Vừa bước vào cửa nhìn sang bên phải chính là quầy thu ngân, ngay bên cạnh đó là một quầy bar sang trọng. Bước tới quầy thu ngân tôi hỏi chị thu ngân tìm ông chủ thì được chỉ ột chỗ ghế salon ngồi chờ ông chủ về.Đợi chẳng bao lâu thì tôi nghe ở phía trước quán có tiếng pô moto ầm ầm đi vào quán. Là chiếc FZS 2011 màu đen, người ngồi trên xe là một ông chú đô con, khắp thân hình ổng nổi cơ bắp cuồn cuộn trông rất đáng sợ. tuy nhiên cách ăn mặc của ổng làm tôi phì cười, chiếc áo thun dài tay bó sát đi với áo khoác Jean ngắn ko tới rốn. cái quần thì bó sát đến nỗi không thể sát hơn… đầu thì đội mũ len hồng cực kì… duyên dáng… tôi linh cảm có vẻ con người này không được bình thường. khi ông ta bước vào thì được chị thu ngân gọi lại chỉ chỉ về phía tôi. Ông ta bước tới chỗ tôi ngồi xuống và bắt đầu lên tiếng:-cậu nhóc dễ thương… tìm tôi có việc gì không ?tôi thề là nếu như lúc đó tôi có uống nước thì đã sặc mà phun đầy mặt ổng rồi. lời lẽ của ổng điệu chảy nước, linh cảm của tôi quả không sai… lão này chắc chắn có vấn đề về giới tính.-d..dạ mẹ cháu nói cháu đến tìm chú và nhờ chú giúp đỡ, mẹ cháu có gửi lá thư này cho chú.. – tôi định thần lại và đưa lá thư cho ông chú đô con…-trời wơi… nghĩ sao nói tui chú zdậy ? bộ đui rồi hã ? – lão ta õng ẹo nhìn rất ngứa mắt.-d…dạ cháu xin lỗi… “Cô”- òh… zdậy đc á !thật sự là lúc đó mặt tôi xanh như đít nhái, nhân viên trong quán thì ngồi cười lăn cười bò ra.Đọc xong lá thư do mẹ tôi viết, ông chú ấy lên tiếng:-thì ra là con trai bé Loan hã ? muốn kiếm một chỗ làm thêm àh ? được thôi, tui có thế giúp cho cậu…-dạ…. cháu nhờ…. Cô (>. -cậu có thể làm được việc gì đây ?-dạ việc gì cũng được-vậy thì bồi bàn nhóe ? nhìn cũng đẹp trai đó… bồi bàn là hợp rồi…-dạ.. còn thời gian ạ ?-vì cậu là học sinh nên chắc sẽ bận vào buổi sáng… hãy làm ca tối đi… từ 6h đến khi hết khách thì thôi. Lương 1 triệu rưỡi /tháng… làm từ từ sẽ lên lương dần. vì làm ca đêm rất đông nên tiền công lúc đó sẽ cao hơn ban ngày.-Dạ được… khi nào thì cháu bắt đầu làm được ?-Mai đi..-dạsau đó thím cơ bắp ấy lại tiếp tục dặn dò, hỏi thăm đủ chuyện trên trời dưới đất còn tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ mong cho sớm tàn chuyện. ko hiểu “bả” rảnh cỡ nào mà ngồi tám đủ chuyện mà tôi chả để ý… có lẽ là kể chuyện thời trẻ làm bạn với mẹ tôi.