"Tôi giống như một con ốc sên, từ dưới chân tường cứ nhích từng tí một để bò lên, tuy chậm nhưng cũng sẽ có ngày leo được lên đỉnh tường. Nhưng giờ thì hết cách rồi, tôi không còn hơi sức để leo nữa, tôi có đối xử với ông ấy tốt đến đâu nữa cũng vô dụng thôi."(Trích câu nói của Chu An) Lệ Ngọc trước kia hay dùng câu nói này ví von cho cuộc đời của mình. Nhưng hôm nay, cô không khỏi dùng câu nói này cho một nhân vật nữ phụ trùng tên với cô trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc xong "Dù tình yêu có đến trong muộn màng". Câu chuyện kể về một người đàn ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống cổ hủ về hôn nhân, cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đó. Dù rằng, anh ta luôn luôn phản đối cái truyền thống đó nhưng vẫn không thể thoát được cái tập tục của gia đình phải lấy một người vợ mình không thương. Đã thế, không những không xinh đẹp mà còn chậm chạp, không lanh lợi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, thậm chí còn lớn hơn mình hai tuổi. Anh ta buồn chán bỏ đi ra nước ngoài du học và ở đó anh…
Chương 24: 24: Ăn Vỉa Hè
Nữ Phụ Bỏ ChồngTác giả: Mèo A Mao Huỳnh MaiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Tôi giống như một con ốc sên, từ dưới chân tường cứ nhích từng tí một để bò lên, tuy chậm nhưng cũng sẽ có ngày leo được lên đỉnh tường. Nhưng giờ thì hết cách rồi, tôi không còn hơi sức để leo nữa, tôi có đối xử với ông ấy tốt đến đâu nữa cũng vô dụng thôi."(Trích câu nói của Chu An) Lệ Ngọc trước kia hay dùng câu nói này ví von cho cuộc đời của mình. Nhưng hôm nay, cô không khỏi dùng câu nói này cho một nhân vật nữ phụ trùng tên với cô trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc xong "Dù tình yêu có đến trong muộn màng". Câu chuyện kể về một người đàn ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống cổ hủ về hôn nhân, cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đó. Dù rằng, anh ta luôn luôn phản đối cái truyền thống đó nhưng vẫn không thể thoát được cái tập tục của gia đình phải lấy một người vợ mình không thương. Đã thế, không những không xinh đẹp mà còn chậm chạp, không lanh lợi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, thậm chí còn lớn hơn mình hai tuổi. Anh ta buồn chán bỏ đi ra nước ngoài du học và ở đó anh… Tuy nhiên, khi Lệ Ngọc dẫn Hiếu Minh ra quán phở bên lề đường thì anh thật hối hận.Biết vậy anh nói ăn rồi cho xong.Từ nhỏ tới lớn, một là anh ăn ở nhà, hai là anh ra nhà hàng, dữ lắm là ăn trong quán ăn, chứ có bao giờ đặt chân vào mấy quán lề đường thế này đâu.Nhưng mà, chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì Lệ Ngọc đã kéo anh vào ngồi xuống bàn mà kêu hai tô phở rồi.Không lẽ đứng dậy bỏ đi sao? Hiếu Minh thật khóc không ra nước mắt, anh tưởng cô sẽ giống như những người khác, sau khi nổi tiếng sẽ chỉ vào nhà hàng ăn thôi.Ai dè...!Nhìn tô phở trước mắt mà Hiếu Minh thật không dám ăn, ngồi ngoài lề đường ăn thật là ngại quá đi.Nhưng mà, nhìn Lệ Ngọc ăn cũng thấy phát thèm, anh cũng thử nếm đại một chút.Tuy nhiên, không nghĩ tới vừa nếm vào đã không thể ngừng lại được.Sao mà ngon vậy không biết? Anh ăn đến hết phở trong tô hồi nào không hay, nước lèo cũng ngon quá trời, nếu không phải đã no căng, anh thật muốn ăn thêm tô nữa.Anh tưởng phở ngon như vầy chắc sẽ mắc lắm nhưng khi cô tính tiền thì...!- Dạ 40 đồng!Hai tô to như vậy mà chỉ 40 đồng? Anh có nghe lầm không nhỉ? Nhưng đúng là anh nghe không làm.Lệ Ngọc móc ra 40 đồng mà trả kìa.Từ đầu tới cuối Hiếu Minh đều im hơi lặng tiếng, cho đến khi đứng lên đi về, anh mới tò mò hỏi nhỏ cô.- Này...!phở vừa nãy ngon như vậy mà sao hai tô có 40 đồng vậy?Lệ Ngọc thản nhiên đáp.- Thì lề đường chứ đâu phải nhà hàng đâu mà một tô tới mấy trăm đồng.Nhưng Hiếu Minh lại thắc mắc.- Vậy họ bán như vậy sao mà lời?Lệ Ngọc mỉm cười vỗ vỗ vai anh.- Anh đúng là một người tốt rất biết nghĩ cho người ta.Nhưng mà anh không biết người lao động nghèo lương rất thấp sao? Một tháng cao lắm là hai ba ngàn đồng, lớp nào tiền nhà, tiền ăn, tiền uống đủ thứ còn phải lo cho gia đình nữa.Ăn sáng một tô phở 20 đồng thực ra cũng là xa xỉ với họ.Lệ Ngọc lại chỉ vào một quán phở ven đường khác.- Anh xem! Quán phở đó tuy không ngon bằng quán phở vừa rồi nhưng giá cũng chỉ có 15 đồng một tô thôi.Còn quán cơm bình dân bên kia thì 10 đồng một hộp, vậy mà có người cũng còn chê mắc đấy, tôi còn nghe nói có quán 8 đồng một hộp nữa cơ.Vậy anh xem bán như vậy người ta có lời không?Hiếu Minh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp.- Lời!Nhưng sẽ không bằng nhà hàng hay quán ăn lớn.Cao lắm họ cũng bằng mức lương thu nhập của công nhân thôi.Nhưng như vậy cũng không tính là lời, nó thật quá thấp.Nếu hôm nào không đắt khách thì chi phí họ trang trải cuộc sống nhất định sẽ không đủ.Lệ Ngọc dựng cho anh một ngón tay cái.- Không hổ là ông chủ! Nói sơ là biết liền.Nhưng Hiếu Minh lại càng thắc mắc.- Nhưng vì sao họ vẫn cứ bán như vậy?Lệ Ngọc mỉm cười nhưng lại thở dài như nhìn vào một phương xa xăm nào đó.- Cuộc sống mưu sinh thôi!Tâm hồn nghệ sĩ trong Lệ Ngọc lại nổi lên.Chợt cô cất lên giọng hát."Cuộc mưu sinh trãi bao tháng ngàyĐây gánh hàng rong, đây quán nhỏ ven đườngDù là đơn sơ, dù cho giản dịNhưng thấy no lòng người công nhân xa xứ.Đời công nhân gian truân khổ nhọcĐây gánh hàng rong, đây quán nhỏ ven đườngXin mời anh vào, xin mời chị ghéNhững người lao động, nhọc nhằn suốt ngày đêm.Sáng ra, cất bước đi làmMột tô hủ tiếu, quán nhỏ bên lềKhông thì xôi bánh hàng rongMiễn là được no lòng.Đêm về, mỗi bước gian truânVẫn là quán nhỏ, vỉa hè ghé vôAi sơn hào, ai hải vị mặc aiRiêng tôi quán nhỏ, lề đường vẫn cứ vui.Mộng cao sang dám đâu ảo tưởngTuy gánh hàng rong, tuy quán nhỏ ven đườngDù không cao sang, dù không trọng quýNhưng luôn vẫn chào đón anh vào nơi đây.Dù anh không lắm bạc nhiều tiềnTôi vẫn mời anh một bữa no lòngVì tôi và anh, cùng chung số phậnĐều là những người...!nghèo khó...!xa xứ...!tìm mưu sinh.""Quán nhỏ lề đường.Sáng tác: Huỳnh Mai"Hiếu Minh chợt choàng tay qua vai Lệ Ngọc, khoác lên, thở dài nói.- Haiii...!Cô đúng là tài, chỉ là một quán ăn ven đường cũng ra một ca khúc được.Nghe giọng của Hiếu Minh, cô thắc mắc hỏi.- Anh đang khen tôi hay là sầu vì tôi mà giọng nghe như sầu thiên thu vậy?Cô không mở miệng thì thôi, mở miệng ra thì khiến cho anh không khỏi không cười.- Ha ha ha...!trời ạ! Đó giờ tôi mới lần đầu nghe nói có "sầu thiên thu" đó.Ha ha...!cô đúng là không thể khiến tôi nhịn cười được trong 60 giây.Lệ Ngọc thản nhiên.- Tại anh chưa nghe thôi! Chứ người ta nói hà rằm ấy mà!- Ừ...!chắc vậy! Nhưng cô nói rất mắc cười.Cô có thể làm danh hài được đó.- Ừ...!anh nói cũng có lý há! Vậy chắc tôi chuyển nghề tấu hài quá! Ha ha...!Hiếu Minh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.Anh đột nhiên cảm thấy không muốn cô đa tài tí nào, cô càng tài giỏi anh lại càng sợ một ngày anh không thể giữ được cô..
Nữ Phụ Bỏ ChồngTác giả: Mèo A Mao Huỳnh MaiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Tôi giống như một con ốc sên, từ dưới chân tường cứ nhích từng tí một để bò lên, tuy chậm nhưng cũng sẽ có ngày leo được lên đỉnh tường. Nhưng giờ thì hết cách rồi, tôi không còn hơi sức để leo nữa, tôi có đối xử với ông ấy tốt đến đâu nữa cũng vô dụng thôi."(Trích câu nói của Chu An) Lệ Ngọc trước kia hay dùng câu nói này ví von cho cuộc đời của mình. Nhưng hôm nay, cô không khỏi dùng câu nói này cho một nhân vật nữ phụ trùng tên với cô trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc xong "Dù tình yêu có đến trong muộn màng". Câu chuyện kể về một người đàn ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống cổ hủ về hôn nhân, cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đó. Dù rằng, anh ta luôn luôn phản đối cái truyền thống đó nhưng vẫn không thể thoát được cái tập tục của gia đình phải lấy một người vợ mình không thương. Đã thế, không những không xinh đẹp mà còn chậm chạp, không lanh lợi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, thậm chí còn lớn hơn mình hai tuổi. Anh ta buồn chán bỏ đi ra nước ngoài du học và ở đó anh… Tuy nhiên, khi Lệ Ngọc dẫn Hiếu Minh ra quán phở bên lề đường thì anh thật hối hận.Biết vậy anh nói ăn rồi cho xong.Từ nhỏ tới lớn, một là anh ăn ở nhà, hai là anh ra nhà hàng, dữ lắm là ăn trong quán ăn, chứ có bao giờ đặt chân vào mấy quán lề đường thế này đâu.Nhưng mà, chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì Lệ Ngọc đã kéo anh vào ngồi xuống bàn mà kêu hai tô phở rồi.Không lẽ đứng dậy bỏ đi sao? Hiếu Minh thật khóc không ra nước mắt, anh tưởng cô sẽ giống như những người khác, sau khi nổi tiếng sẽ chỉ vào nhà hàng ăn thôi.Ai dè...!Nhìn tô phở trước mắt mà Hiếu Minh thật không dám ăn, ngồi ngoài lề đường ăn thật là ngại quá đi.Nhưng mà, nhìn Lệ Ngọc ăn cũng thấy phát thèm, anh cũng thử nếm đại một chút.Tuy nhiên, không nghĩ tới vừa nếm vào đã không thể ngừng lại được.Sao mà ngon vậy không biết? Anh ăn đến hết phở trong tô hồi nào không hay, nước lèo cũng ngon quá trời, nếu không phải đã no căng, anh thật muốn ăn thêm tô nữa.Anh tưởng phở ngon như vầy chắc sẽ mắc lắm nhưng khi cô tính tiền thì...!- Dạ 40 đồng!Hai tô to như vậy mà chỉ 40 đồng? Anh có nghe lầm không nhỉ? Nhưng đúng là anh nghe không làm.Lệ Ngọc móc ra 40 đồng mà trả kìa.Từ đầu tới cuối Hiếu Minh đều im hơi lặng tiếng, cho đến khi đứng lên đi về, anh mới tò mò hỏi nhỏ cô.- Này...!phở vừa nãy ngon như vậy mà sao hai tô có 40 đồng vậy?Lệ Ngọc thản nhiên đáp.- Thì lề đường chứ đâu phải nhà hàng đâu mà một tô tới mấy trăm đồng.Nhưng Hiếu Minh lại thắc mắc.- Vậy họ bán như vậy sao mà lời?Lệ Ngọc mỉm cười vỗ vỗ vai anh.- Anh đúng là một người tốt rất biết nghĩ cho người ta.Nhưng mà anh không biết người lao động nghèo lương rất thấp sao? Một tháng cao lắm là hai ba ngàn đồng, lớp nào tiền nhà, tiền ăn, tiền uống đủ thứ còn phải lo cho gia đình nữa.Ăn sáng một tô phở 20 đồng thực ra cũng là xa xỉ với họ.Lệ Ngọc lại chỉ vào một quán phở ven đường khác.- Anh xem! Quán phở đó tuy không ngon bằng quán phở vừa rồi nhưng giá cũng chỉ có 15 đồng một tô thôi.Còn quán cơm bình dân bên kia thì 10 đồng một hộp, vậy mà có người cũng còn chê mắc đấy, tôi còn nghe nói có quán 8 đồng một hộp nữa cơ.Vậy anh xem bán như vậy người ta có lời không?Hiếu Minh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp.- Lời!Nhưng sẽ không bằng nhà hàng hay quán ăn lớn.Cao lắm họ cũng bằng mức lương thu nhập của công nhân thôi.Nhưng như vậy cũng không tính là lời, nó thật quá thấp.Nếu hôm nào không đắt khách thì chi phí họ trang trải cuộc sống nhất định sẽ không đủ.Lệ Ngọc dựng cho anh một ngón tay cái.- Không hổ là ông chủ! Nói sơ là biết liền.Nhưng Hiếu Minh lại càng thắc mắc.- Nhưng vì sao họ vẫn cứ bán như vậy?Lệ Ngọc mỉm cười nhưng lại thở dài như nhìn vào một phương xa xăm nào đó.- Cuộc sống mưu sinh thôi!Tâm hồn nghệ sĩ trong Lệ Ngọc lại nổi lên.Chợt cô cất lên giọng hát."Cuộc mưu sinh trãi bao tháng ngàyĐây gánh hàng rong, đây quán nhỏ ven đườngDù là đơn sơ, dù cho giản dịNhưng thấy no lòng người công nhân xa xứ.Đời công nhân gian truân khổ nhọcĐây gánh hàng rong, đây quán nhỏ ven đườngXin mời anh vào, xin mời chị ghéNhững người lao động, nhọc nhằn suốt ngày đêm.Sáng ra, cất bước đi làmMột tô hủ tiếu, quán nhỏ bên lềKhông thì xôi bánh hàng rongMiễn là được no lòng.Đêm về, mỗi bước gian truânVẫn là quán nhỏ, vỉa hè ghé vôAi sơn hào, ai hải vị mặc aiRiêng tôi quán nhỏ, lề đường vẫn cứ vui.Mộng cao sang dám đâu ảo tưởngTuy gánh hàng rong, tuy quán nhỏ ven đườngDù không cao sang, dù không trọng quýNhưng luôn vẫn chào đón anh vào nơi đây.Dù anh không lắm bạc nhiều tiềnTôi vẫn mời anh một bữa no lòngVì tôi và anh, cùng chung số phậnĐều là những người...!nghèo khó...!xa xứ...!tìm mưu sinh.""Quán nhỏ lề đường.Sáng tác: Huỳnh Mai"Hiếu Minh chợt choàng tay qua vai Lệ Ngọc, khoác lên, thở dài nói.- Haiii...!Cô đúng là tài, chỉ là một quán ăn ven đường cũng ra một ca khúc được.Nghe giọng của Hiếu Minh, cô thắc mắc hỏi.- Anh đang khen tôi hay là sầu vì tôi mà giọng nghe như sầu thiên thu vậy?Cô không mở miệng thì thôi, mở miệng ra thì khiến cho anh không khỏi không cười.- Ha ha ha...!trời ạ! Đó giờ tôi mới lần đầu nghe nói có "sầu thiên thu" đó.Ha ha...!cô đúng là không thể khiến tôi nhịn cười được trong 60 giây.Lệ Ngọc thản nhiên.- Tại anh chưa nghe thôi! Chứ người ta nói hà rằm ấy mà!- Ừ...!chắc vậy! Nhưng cô nói rất mắc cười.Cô có thể làm danh hài được đó.- Ừ...!anh nói cũng có lý há! Vậy chắc tôi chuyển nghề tấu hài quá! Ha ha...!Hiếu Minh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.Anh đột nhiên cảm thấy không muốn cô đa tài tí nào, cô càng tài giỏi anh lại càng sợ một ngày anh không thể giữ được cô..
Nữ Phụ Bỏ ChồngTác giả: Mèo A Mao Huỳnh MaiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Tôi giống như một con ốc sên, từ dưới chân tường cứ nhích từng tí một để bò lên, tuy chậm nhưng cũng sẽ có ngày leo được lên đỉnh tường. Nhưng giờ thì hết cách rồi, tôi không còn hơi sức để leo nữa, tôi có đối xử với ông ấy tốt đến đâu nữa cũng vô dụng thôi."(Trích câu nói của Chu An) Lệ Ngọc trước kia hay dùng câu nói này ví von cho cuộc đời của mình. Nhưng hôm nay, cô không khỏi dùng câu nói này cho một nhân vật nữ phụ trùng tên với cô trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc xong "Dù tình yêu có đến trong muộn màng". Câu chuyện kể về một người đàn ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống cổ hủ về hôn nhân, cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đó. Dù rằng, anh ta luôn luôn phản đối cái truyền thống đó nhưng vẫn không thể thoát được cái tập tục của gia đình phải lấy một người vợ mình không thương. Đã thế, không những không xinh đẹp mà còn chậm chạp, không lanh lợi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, thậm chí còn lớn hơn mình hai tuổi. Anh ta buồn chán bỏ đi ra nước ngoài du học và ở đó anh… Tuy nhiên, khi Lệ Ngọc dẫn Hiếu Minh ra quán phở bên lề đường thì anh thật hối hận.Biết vậy anh nói ăn rồi cho xong.Từ nhỏ tới lớn, một là anh ăn ở nhà, hai là anh ra nhà hàng, dữ lắm là ăn trong quán ăn, chứ có bao giờ đặt chân vào mấy quán lề đường thế này đâu.Nhưng mà, chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì Lệ Ngọc đã kéo anh vào ngồi xuống bàn mà kêu hai tô phở rồi.Không lẽ đứng dậy bỏ đi sao? Hiếu Minh thật khóc không ra nước mắt, anh tưởng cô sẽ giống như những người khác, sau khi nổi tiếng sẽ chỉ vào nhà hàng ăn thôi.Ai dè...!Nhìn tô phở trước mắt mà Hiếu Minh thật không dám ăn, ngồi ngoài lề đường ăn thật là ngại quá đi.Nhưng mà, nhìn Lệ Ngọc ăn cũng thấy phát thèm, anh cũng thử nếm đại một chút.Tuy nhiên, không nghĩ tới vừa nếm vào đã không thể ngừng lại được.Sao mà ngon vậy không biết? Anh ăn đến hết phở trong tô hồi nào không hay, nước lèo cũng ngon quá trời, nếu không phải đã no căng, anh thật muốn ăn thêm tô nữa.Anh tưởng phở ngon như vầy chắc sẽ mắc lắm nhưng khi cô tính tiền thì...!- Dạ 40 đồng!Hai tô to như vậy mà chỉ 40 đồng? Anh có nghe lầm không nhỉ? Nhưng đúng là anh nghe không làm.Lệ Ngọc móc ra 40 đồng mà trả kìa.Từ đầu tới cuối Hiếu Minh đều im hơi lặng tiếng, cho đến khi đứng lên đi về, anh mới tò mò hỏi nhỏ cô.- Này...!phở vừa nãy ngon như vậy mà sao hai tô có 40 đồng vậy?Lệ Ngọc thản nhiên đáp.- Thì lề đường chứ đâu phải nhà hàng đâu mà một tô tới mấy trăm đồng.Nhưng Hiếu Minh lại thắc mắc.- Vậy họ bán như vậy sao mà lời?Lệ Ngọc mỉm cười vỗ vỗ vai anh.- Anh đúng là một người tốt rất biết nghĩ cho người ta.Nhưng mà anh không biết người lao động nghèo lương rất thấp sao? Một tháng cao lắm là hai ba ngàn đồng, lớp nào tiền nhà, tiền ăn, tiền uống đủ thứ còn phải lo cho gia đình nữa.Ăn sáng một tô phở 20 đồng thực ra cũng là xa xỉ với họ.Lệ Ngọc lại chỉ vào một quán phở ven đường khác.- Anh xem! Quán phở đó tuy không ngon bằng quán phở vừa rồi nhưng giá cũng chỉ có 15 đồng một tô thôi.Còn quán cơm bình dân bên kia thì 10 đồng một hộp, vậy mà có người cũng còn chê mắc đấy, tôi còn nghe nói có quán 8 đồng một hộp nữa cơ.Vậy anh xem bán như vậy người ta có lời không?Hiếu Minh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp.- Lời!Nhưng sẽ không bằng nhà hàng hay quán ăn lớn.Cao lắm họ cũng bằng mức lương thu nhập của công nhân thôi.Nhưng như vậy cũng không tính là lời, nó thật quá thấp.Nếu hôm nào không đắt khách thì chi phí họ trang trải cuộc sống nhất định sẽ không đủ.Lệ Ngọc dựng cho anh một ngón tay cái.- Không hổ là ông chủ! Nói sơ là biết liền.Nhưng Hiếu Minh lại càng thắc mắc.- Nhưng vì sao họ vẫn cứ bán như vậy?Lệ Ngọc mỉm cười nhưng lại thở dài như nhìn vào một phương xa xăm nào đó.- Cuộc sống mưu sinh thôi!Tâm hồn nghệ sĩ trong Lệ Ngọc lại nổi lên.Chợt cô cất lên giọng hát."Cuộc mưu sinh trãi bao tháng ngàyĐây gánh hàng rong, đây quán nhỏ ven đườngDù là đơn sơ, dù cho giản dịNhưng thấy no lòng người công nhân xa xứ.Đời công nhân gian truân khổ nhọcĐây gánh hàng rong, đây quán nhỏ ven đườngXin mời anh vào, xin mời chị ghéNhững người lao động, nhọc nhằn suốt ngày đêm.Sáng ra, cất bước đi làmMột tô hủ tiếu, quán nhỏ bên lềKhông thì xôi bánh hàng rongMiễn là được no lòng.Đêm về, mỗi bước gian truânVẫn là quán nhỏ, vỉa hè ghé vôAi sơn hào, ai hải vị mặc aiRiêng tôi quán nhỏ, lề đường vẫn cứ vui.Mộng cao sang dám đâu ảo tưởngTuy gánh hàng rong, tuy quán nhỏ ven đườngDù không cao sang, dù không trọng quýNhưng luôn vẫn chào đón anh vào nơi đây.Dù anh không lắm bạc nhiều tiềnTôi vẫn mời anh một bữa no lòngVì tôi và anh, cùng chung số phậnĐều là những người...!nghèo khó...!xa xứ...!tìm mưu sinh.""Quán nhỏ lề đường.Sáng tác: Huỳnh Mai"Hiếu Minh chợt choàng tay qua vai Lệ Ngọc, khoác lên, thở dài nói.- Haiii...!Cô đúng là tài, chỉ là một quán ăn ven đường cũng ra một ca khúc được.Nghe giọng của Hiếu Minh, cô thắc mắc hỏi.- Anh đang khen tôi hay là sầu vì tôi mà giọng nghe như sầu thiên thu vậy?Cô không mở miệng thì thôi, mở miệng ra thì khiến cho anh không khỏi không cười.- Ha ha ha...!trời ạ! Đó giờ tôi mới lần đầu nghe nói có "sầu thiên thu" đó.Ha ha...!cô đúng là không thể khiến tôi nhịn cười được trong 60 giây.Lệ Ngọc thản nhiên.- Tại anh chưa nghe thôi! Chứ người ta nói hà rằm ấy mà!- Ừ...!chắc vậy! Nhưng cô nói rất mắc cười.Cô có thể làm danh hài được đó.- Ừ...!anh nói cũng có lý há! Vậy chắc tôi chuyển nghề tấu hài quá! Ha ha...!Hiếu Minh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.Anh đột nhiên cảm thấy không muốn cô đa tài tí nào, cô càng tài giỏi anh lại càng sợ một ngày anh không thể giữ được cô..