Tác giả:

1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.

Chương 21

Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Kể từ ngày đó tôi không còn là người Pháp ngẩng cao đầu kiêu ngạo nữa, chúng tôi là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết dưới nanh vuốt của người Đức.Giá hàng hóa trở nên rất cao, người Đức đáng ghét gần như đã cướp đi tất cả tài nguyên trên đất Pháp để đáp ứng nhu cầu chiến tranh của họ.Mà chúng tôi – chủ nhân thật sự của mảnh đất này lại chỉ có thể nuốt khoai tây nấu nát bét ngày này qua ngày khác. Thỉnh thoảng, tôi có thể lấp đầy bụng mình, nhưng hình như tôi mãi mãi không lấp đầy được linh hồn mình.

Kể từ ngày đó tôi không còn là người Pháp ngẩng cao đầu kiêu ngạo nữa, chúng tôi là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết dưới nanh vuốt của người Đức.

Giá hàng hóa trở nên rất cao, người Đức đáng ghét gần như đã cướp đi tất cả tài nguyên trên đất Pháp để đáp ứng nhu cầu chiến tranh của họ.

Mà chúng tôi – chủ nhân thật sự của mảnh đất này lại chỉ có thể nuốt khoai tây nấu nát bét ngày này qua ngày khác. Thỉnh thoảng, tôi có thể lấp đầy bụng mình, nhưng hình như tôi mãi mãi không lấp đầy được linh hồn mình.

Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Kể từ ngày đó tôi không còn là người Pháp ngẩng cao đầu kiêu ngạo nữa, chúng tôi là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết dưới nanh vuốt của người Đức.Giá hàng hóa trở nên rất cao, người Đức đáng ghét gần như đã cướp đi tất cả tài nguyên trên đất Pháp để đáp ứng nhu cầu chiến tranh của họ.Mà chúng tôi – chủ nhân thật sự của mảnh đất này lại chỉ có thể nuốt khoai tây nấu nát bét ngày này qua ngày khác. Thỉnh thoảng, tôi có thể lấp đầy bụng mình, nhưng hình như tôi mãi mãi không lấp đầy được linh hồn mình.

Chương 21