1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.
Chương 28
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Chúng tôi chưa bao giờ không biết sợ như hôm nay, chúng tôi chưa bao giờ dũng cảm như hôm nay.Chúng tôi giơ biểu ngữ lao ra đường, giống một chiến sĩ chân thật, trước súng thép của quân địch chúng tôi chưa bao giờ cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của người dân Pháp.Máu tung tóe ra từ trong cơ thể của người phía trước bắn lên mặt chúng tôi, chúng tôi nhìn thẳng phía trước, bước chân tiến lên chưa từng dừng lại, chúng tôi cảnh cáo kẻ thù xâm lược bằng ánh mắt, chúng tôi không bao giờ chịu chua.Mà bọn chúng mặc quân trang phẳng phiu, ôm súng thép, nở nụ cười khinh miệt, chế giễu sự nhỏ bé của chúng tôi, chế giễu việc đánh giá mình quá cao và sự tức giận vô dụng của chúng tôi.
Chúng tôi chưa bao giờ không biết sợ như hôm nay, chúng tôi chưa bao giờ dũng cảm như hôm nay.
Chúng tôi giơ biểu ngữ lao ra đường, giống một chiến sĩ chân thật, trước súng thép của quân địch chúng tôi chưa bao giờ cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của người dân Pháp.
Máu tung tóe ra từ trong cơ thể của người phía trước bắn lên mặt chúng tôi, chúng tôi nhìn thẳng phía trước, bước chân tiến lên chưa từng dừng lại, chúng tôi cảnh cáo kẻ thù xâm lược bằng ánh mắt, chúng tôi không bao giờ chịu chua.
Mà bọn chúng mặc quân trang phẳng phiu, ôm súng thép, nở nụ cười khinh miệt, chế giễu sự nhỏ bé của chúng tôi, chế giễu việc đánh giá mình quá cao và sự tức giận vô dụng của chúng tôi.
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Chúng tôi chưa bao giờ không biết sợ như hôm nay, chúng tôi chưa bao giờ dũng cảm như hôm nay.Chúng tôi giơ biểu ngữ lao ra đường, giống một chiến sĩ chân thật, trước súng thép của quân địch chúng tôi chưa bao giờ cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của người dân Pháp.Máu tung tóe ra từ trong cơ thể của người phía trước bắn lên mặt chúng tôi, chúng tôi nhìn thẳng phía trước, bước chân tiến lên chưa từng dừng lại, chúng tôi cảnh cáo kẻ thù xâm lược bằng ánh mắt, chúng tôi không bao giờ chịu chua.Mà bọn chúng mặc quân trang phẳng phiu, ôm súng thép, nở nụ cười khinh miệt, chế giễu sự nhỏ bé của chúng tôi, chế giễu việc đánh giá mình quá cao và sự tức giận vô dụng của chúng tôi.