1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.
Chương 30
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. “Chúng đã có được cơ thể của con bé, cưỡng ép con bé hết người này đến người khác, chúng không để ý đến tiếng thét và gào khóc của con bé, chúng không để ý đến phần dưới chảy máu và hơi thở yếu ớt của con bé.” Khi Sean Penn nói những lời này cậu ấy không chảy giọt nước mắt nào, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy đang bị một vực sâu tên là đau khổ lôi kéo. Tôi biết cậu ấy không bao giờ là chàng trai thích cười mà tôi từng gặp nữa, chiến tranh đã thay đổi quá nhiều chuyện, cũng thay đổi quá nhiều người.Tôi không thể lên tiếng, tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy: Tớ cảm thấy rất có lỗi vì em gái cậu.Nước mắt của tôi chảy xuống hai gò má như dây cung bị đứt, cậu ấy nhìn tôi đầy thương tiếc, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Daniel, chúng ta không thể rơi lệ vì dã thú.”
“Chúng đã có được cơ thể của con bé, cưỡng ép con bé hết người này đến người khác, chúng không để ý đến tiếng thét và gào khóc của con bé, chúng không để ý đến phần dưới chảy máu và hơi thở yếu ớt của con bé.” Khi Sean Penn nói những lời này cậu ấy không chảy giọt nước mắt nào, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy đang bị một vực sâu tên là đau khổ lôi kéo. Tôi biết cậu ấy không bao giờ là chàng trai thích cười mà tôi từng gặp nữa, chiến tranh đã thay đổi quá nhiều chuyện, cũng thay đổi quá nhiều người.
Tôi không thể lên tiếng, tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy: Tớ cảm thấy rất có lỗi vì em gái cậu.
Nước mắt của tôi chảy xuống hai gò má như dây cung bị đứt, cậu ấy nhìn tôi đầy thương tiếc, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Daniel, chúng ta không thể rơi lệ vì dã thú.”
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. “Chúng đã có được cơ thể của con bé, cưỡng ép con bé hết người này đến người khác, chúng không để ý đến tiếng thét và gào khóc của con bé, chúng không để ý đến phần dưới chảy máu và hơi thở yếu ớt của con bé.” Khi Sean Penn nói những lời này cậu ấy không chảy giọt nước mắt nào, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy đang bị một vực sâu tên là đau khổ lôi kéo. Tôi biết cậu ấy không bao giờ là chàng trai thích cười mà tôi từng gặp nữa, chiến tranh đã thay đổi quá nhiều chuyện, cũng thay đổi quá nhiều người.Tôi không thể lên tiếng, tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy: Tớ cảm thấy rất có lỗi vì em gái cậu.Nước mắt của tôi chảy xuống hai gò má như dây cung bị đứt, cậu ấy nhìn tôi đầy thương tiếc, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Daniel, chúng ta không thể rơi lệ vì dã thú.”