“Em có thể ngủ trên giường của anh không?”  Tiêu Niên nhắn tin này xong, liền ghé vào sô pha chờ Lục Tri Chu trả lời.  Hai giây sau.  “Không thể.”  “Chậc.”  Tiêu Niên phát ra thanh âm khinh thường từ xoang mũi, sau đó lướt qua lịch sử cuộc gọi rồi bấm gọi một số, trong miệng cứ nhắc mãi: “Ai mẹ nó thèm chứ.”  Cậu cũng không phải đòi ngủ ở trên giường Lục Tri Chu cho bằng được, chẳng phải hôm nay vừa mới dọn vào sao, cái gì cũng không có, trên giường trong phòng cho khách chỉ có một cái nệm rách, cậu ngủ cái rắm.  Nhà của Lục Tri Chu thì lạnh lẽo muốn chết, cả căn nhà chỉ có ba màu đen trắng, xám, muốn nhạt nhẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu.  Cả căn nhà to như vậy nhưng lúc này lại chỉ có một mình Tiêu Niên, điện thoại không bật loa ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng đô đô, bên ngoài trời còn đang mưa, ngoài ban công gió thổi vù vù, làm Tiêu Niên cảm thấy chính mình đặc biệt cô độc.  Thằng nhóc tiểu Minh này đang làm gì không biết, điện thoại Tiêu Niên reo muốn nổ máy rồi mà cậu ta còn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...