Lý Mạch mãi mãi chẳng cách nào quên đi ngày hôm ấy. Hoa cải dầu nở khắp ruộng đồng làng quê, đường xi măng hẹp miễn cưỡng cho được chiếc xe bus mini mà bọn họ ngồi đi qua. Hôm ấy trùng hợp là cô ngồi gần cửa sổ, lại trùng hợp nữa là hàng ghế phía sau cùng. Chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi chiếc xe đạp địa hình màu đen. Giây phút ngẩn người ấy, cậu tựa như một chiếc bóng, nhanh chóng lướt qua chiếc xe. Lúc này chiếc xe đến ngã ba, cần rẽ trái, Lý Mạch quay đầu lại, ánh chiều xuống núi và chàng trai, Lý Mạch vẫn luôn nhớ lấy mãi đến rất lâu về sau. Thi xong kỳ thi chuyển cấp ba, Lý Mạch liền đến lớp học bồi dưỡng, mùa hè nóng nực, có người đang ở trong phòng hưởng điều hoa ăn kem, có người lại chịu cái nắng mặt trời mà ngồi xe bus. Lý Mạch rất thích ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn những bảng biển cửa hiệu bên ngoài thông qua tấm thuỷ tinh, còn đọc thầm trong lòng, còn thường phản bác lại một chút nữa. Ngày trời nóng bức, nhưng hai bên đường làng quê đầy cây…
Chương 9
Cùng Với Châu NgangTác giả: Cật Khẩu Bát Bảo ChúcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLý Mạch mãi mãi chẳng cách nào quên đi ngày hôm ấy. Hoa cải dầu nở khắp ruộng đồng làng quê, đường xi măng hẹp miễn cưỡng cho được chiếc xe bus mini mà bọn họ ngồi đi qua. Hôm ấy trùng hợp là cô ngồi gần cửa sổ, lại trùng hợp nữa là hàng ghế phía sau cùng. Chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi chiếc xe đạp địa hình màu đen. Giây phút ngẩn người ấy, cậu tựa như một chiếc bóng, nhanh chóng lướt qua chiếc xe. Lúc này chiếc xe đến ngã ba, cần rẽ trái, Lý Mạch quay đầu lại, ánh chiều xuống núi và chàng trai, Lý Mạch vẫn luôn nhớ lấy mãi đến rất lâu về sau. Thi xong kỳ thi chuyển cấp ba, Lý Mạch liền đến lớp học bồi dưỡng, mùa hè nóng nực, có người đang ở trong phòng hưởng điều hoa ăn kem, có người lại chịu cái nắng mặt trời mà ngồi xe bus. Lý Mạch rất thích ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn những bảng biển cửa hiệu bên ngoài thông qua tấm thuỷ tinh, còn đọc thầm trong lòng, còn thường phản bác lại một chút nữa. Ngày trời nóng bức, nhưng hai bên đường làng quê đầy cây… Tiết cuối cùng buổi trưa của lớp A11 là tiết thể dục, trời hanh khô, không cần khởi động gì cả, giáo viên thể dục tập hợp thành hàng xong liền bảo đừng chạy linh tinh, mọi người liền chạy tới đình nghỉ mát và hành lang nghỉ ngơi đi. Có người liền làm bài tập, học bài khoá và cả vẽ tranh ngay trên ghế đá, bàn đá. Lý Mạch và Trình Hân Ý ngồi trong hành lang, phía trên mọc đầy hoa tử đằng và dàn nho, những chiếc lá xanh mướt, trên cây tử đằng còn vắt mấy chùm nho xanh xanh. “Mạch Tử, cậu muốn ăn nho không?” Trình Hân Ý đã thèm ăn nho của trường từ lâu. “Có.” Nói xong hai cô gái bắt đầu hành động. Trình Hân Ý nhờ bàn đá trên hành lang, dẫm lên trên, tay kéo cành tử đằng. “Cậu chậm chút.” Tuy rằng không cao lắm nhưng Lý Mạch vẫn hơi lo lắng. Thấy quả nho phía trên cùng đẹp đẽ, Trình Hân Ý cảm thấy tiếc, “mấy trái kia đều chín, không hái đến được này Mạch Tử.” “Hái bừa là được thôi, ăn thử thôi à.” Hái được mấy chùm nho nhỏ, phần nhiều đều còn xanh, đi đến hồ nước rửa, hai cô ngồi ở chỗ bóng mát bắt đầu nhấm nháp. Rất là ngọt. Trình Hân Ý khen mình, “đương nhiên, cũng không xem là ai hái đấy.” Vừa tan học, mọi người liền chạy đến tiệm cơm, những đứa trẻ đến nhà ăn trước sẽ được ăn những món tươi ngon mới từ trong nồi ra. Nhìn mọi người líu ríu chạy xuống từ toà nhà dạy học, Trình Hân Ý cảm thán, “kích thích thật đấy.” Hai người được đùi gà lớn như ý, sau khi cơm nước xong lại đi siêu thị mua kem ăn, trời nóng quá rồi. Trình Hân Ý mua kem ốc quế, Lý Mạch lấy kem cây. Lúc đi thanh toán vừa lúc gặp được Châu Ngang và mấy người bạn cùng đi vào. Gặp được thì nhất định phải chào nhau rồi, Lý Mạch liền bỏ tay xuống, cười nói, “hi.” Châu Ngang nhìn thấy cũng chào một câu, “hi.” Sau khi ra ngoài, Lý Mạch bóc bao bì, hai tay xé từ giữa ra, xé mất hai lần, đến lần thứ ba thì mới thành công. “A, Hân Ý, kem nho bản lớn của mình.” Kem của cô thành công rơi trên đất. “Nhanh nhặt lên đi, ba giây!” Trình Hân Ý cười muốn khùng, “đồ không sạch, ăn không bệnh.” Lý Mạch nhặt cây kem lên, trừng mắt nhìn người bên cạnh đang hóng chuyện. Thật đúng là muốn đánh cho con bé này một trận. Lý Mạch chuẩn bị quay lại mua một cái, Trình Hân Ý đợi cô ở cửa. Vừa vào thì Châu Ngang chuẩn bị đi ra, trong túi đựng khá nhiều đồ. Nhìn trong tay Lý Mạch không cầm gì, mọi người liền đoán ra có chuyện gì, Châu Ngang lấy từ trong túi nilon ra một cây kem. “Cho cậu này, mình mua nhiều lắm.” “Mời mình ăn hả?” Lý Mạch hỏi. Châu Ngang nghĩ, “xem như vậy đi?” cậu lại chuẩn bị nói đến trà sữa. Lý Mạch chặn lại câu cậu định nói, “đừng nhắc đến trà sữa nữa, ông anh à, đã qua lâu vậy rồi mà.” Nhìn gương mặt trắng nõn của Châu Ngang đang đỏ lên, Lý Mạch không nhịn được mà cười ra. Cũng không biết là bị phơi nắng hay là bị nói xấu hổ nữa. Tốt nhất là cái phía trước ấy. Sau khi ra, lần này Lý Mạch cẩn thận mà xé bao bì. Trình Hân Ý nhìn thấy cười nói cô, “cậu đúng là thích kem nho bản to đấy nhỉ.” Cây kem bản to này không giống.
Tiết cuối cùng buổi trưa của lớp A11 là tiết thể dục, trời hanh khô, không cần khởi động gì cả, giáo viên thể dục tập hợp thành hàng xong liền bảo đừng chạy linh tinh, mọi người liền chạy tới đình nghỉ mát và hành lang nghỉ ngơi đi.
Có người liền làm bài tập, học bài khoá và cả vẽ tranh ngay trên ghế đá, bàn đá.
Lý Mạch và Trình Hân Ý ngồi trong hành lang, phía trên mọc đầy hoa tử đằng và dàn nho, những chiếc lá xanh mướt, trên cây tử đằng còn vắt mấy chùm nho xanh xanh.
“Mạch Tử, cậu muốn ăn nho không?” Trình Hân Ý đã thèm ăn nho của trường từ lâu.
“Có.”
Nói xong hai cô gái bắt đầu hành động.
Trình Hân Ý nhờ bàn đá trên hành lang, dẫm lên trên, tay kéo cành tử đằng.
“Cậu chậm chút.” Tuy rằng không cao lắm nhưng Lý Mạch vẫn hơi lo lắng. Thấy quả nho phía trên cùng đẹp đẽ, Trình Hân Ý cảm thấy tiếc, “mấy trái kia đều chín, không hái đến được này Mạch Tử.”
“Hái bừa là được thôi, ăn thử thôi à.”
Hái được mấy chùm nho nhỏ, phần nhiều đều còn xanh, đi đến hồ nước rửa, hai cô ngồi ở chỗ bóng mát bắt đầu nhấm nháp.
Rất là ngọt.
Trình Hân Ý khen mình, “đương nhiên, cũng không xem là ai hái đấy.”
Vừa tan học, mọi người liền chạy đến tiệm cơm, những đứa trẻ đến nhà ăn trước sẽ được ăn những món tươi ngon mới từ trong nồi ra.
Nhìn mọi người líu ríu chạy xuống từ toà nhà dạy học, Trình Hân Ý cảm thán, “kích thích thật đấy.”
Hai người được đùi gà lớn như ý, sau khi cơm nước xong lại đi siêu thị mua kem ăn, trời nóng quá rồi.
Trình Hân Ý mua kem ốc quế, Lý Mạch lấy kem cây.
Lúc đi thanh toán vừa lúc gặp được Châu Ngang và mấy người bạn cùng đi vào.
Gặp được thì nhất định phải chào nhau rồi, Lý Mạch liền bỏ tay xuống, cười nói, “hi.”
Châu Ngang nhìn thấy cũng chào một câu, “hi.”
Sau khi ra ngoài, Lý Mạch bóc bao bì, hai tay xé từ giữa ra, xé mất hai lần, đến lần thứ ba thì mới thành công.
“A, Hân Ý, kem nho bản lớn của mình.”
Kem của cô thành công rơi trên đất.
“Nhanh nhặt lên đi, ba giây!” Trình Hân Ý cười muốn khùng, “đồ không sạch, ăn không bệnh.”
Lý Mạch nhặt cây kem lên, trừng mắt nhìn người bên cạnh đang hóng chuyện.
Thật đúng là muốn đánh cho con bé này một trận.
Lý Mạch chuẩn bị quay lại mua một cái, Trình Hân Ý đợi cô ở cửa.
Vừa vào thì Châu Ngang chuẩn bị đi ra, trong túi đựng khá nhiều đồ.
Nhìn trong tay Lý Mạch không cầm gì, mọi người liền đoán ra có chuyện gì, Châu Ngang lấy từ trong túi nilon ra một cây kem.
“Cho cậu này, mình mua nhiều lắm.”
“Mời mình ăn hả?” Lý Mạch hỏi.
Châu Ngang nghĩ, “xem như vậy đi?” cậu lại chuẩn bị nói đến trà sữa.
Lý Mạch chặn lại câu cậu định nói, “đừng nhắc đến trà sữa nữa, ông anh à, đã qua lâu vậy rồi mà.”
Nhìn gương mặt trắng nõn của Châu Ngang đang đỏ lên, Lý Mạch không nhịn được mà cười ra.
Cũng không biết là bị phơi nắng hay là bị nói xấu hổ nữa.
Tốt nhất là cái phía trước ấy.
Sau khi ra, lần này Lý Mạch cẩn thận mà xé bao bì.
Trình Hân Ý nhìn thấy cười nói cô, “cậu đúng là thích kem nho bản to đấy nhỉ.”
Cây kem bản to này không giống.
Cùng Với Châu NgangTác giả: Cật Khẩu Bát Bảo ChúcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLý Mạch mãi mãi chẳng cách nào quên đi ngày hôm ấy. Hoa cải dầu nở khắp ruộng đồng làng quê, đường xi măng hẹp miễn cưỡng cho được chiếc xe bus mini mà bọn họ ngồi đi qua. Hôm ấy trùng hợp là cô ngồi gần cửa sổ, lại trùng hợp nữa là hàng ghế phía sau cùng. Chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi chiếc xe đạp địa hình màu đen. Giây phút ngẩn người ấy, cậu tựa như một chiếc bóng, nhanh chóng lướt qua chiếc xe. Lúc này chiếc xe đến ngã ba, cần rẽ trái, Lý Mạch quay đầu lại, ánh chiều xuống núi và chàng trai, Lý Mạch vẫn luôn nhớ lấy mãi đến rất lâu về sau. Thi xong kỳ thi chuyển cấp ba, Lý Mạch liền đến lớp học bồi dưỡng, mùa hè nóng nực, có người đang ở trong phòng hưởng điều hoa ăn kem, có người lại chịu cái nắng mặt trời mà ngồi xe bus. Lý Mạch rất thích ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn những bảng biển cửa hiệu bên ngoài thông qua tấm thuỷ tinh, còn đọc thầm trong lòng, còn thường phản bác lại một chút nữa. Ngày trời nóng bức, nhưng hai bên đường làng quê đầy cây… Tiết cuối cùng buổi trưa của lớp A11 là tiết thể dục, trời hanh khô, không cần khởi động gì cả, giáo viên thể dục tập hợp thành hàng xong liền bảo đừng chạy linh tinh, mọi người liền chạy tới đình nghỉ mát và hành lang nghỉ ngơi đi. Có người liền làm bài tập, học bài khoá và cả vẽ tranh ngay trên ghế đá, bàn đá. Lý Mạch và Trình Hân Ý ngồi trong hành lang, phía trên mọc đầy hoa tử đằng và dàn nho, những chiếc lá xanh mướt, trên cây tử đằng còn vắt mấy chùm nho xanh xanh. “Mạch Tử, cậu muốn ăn nho không?” Trình Hân Ý đã thèm ăn nho của trường từ lâu. “Có.” Nói xong hai cô gái bắt đầu hành động. Trình Hân Ý nhờ bàn đá trên hành lang, dẫm lên trên, tay kéo cành tử đằng. “Cậu chậm chút.” Tuy rằng không cao lắm nhưng Lý Mạch vẫn hơi lo lắng. Thấy quả nho phía trên cùng đẹp đẽ, Trình Hân Ý cảm thấy tiếc, “mấy trái kia đều chín, không hái đến được này Mạch Tử.” “Hái bừa là được thôi, ăn thử thôi à.” Hái được mấy chùm nho nhỏ, phần nhiều đều còn xanh, đi đến hồ nước rửa, hai cô ngồi ở chỗ bóng mát bắt đầu nhấm nháp. Rất là ngọt. Trình Hân Ý khen mình, “đương nhiên, cũng không xem là ai hái đấy.” Vừa tan học, mọi người liền chạy đến tiệm cơm, những đứa trẻ đến nhà ăn trước sẽ được ăn những món tươi ngon mới từ trong nồi ra. Nhìn mọi người líu ríu chạy xuống từ toà nhà dạy học, Trình Hân Ý cảm thán, “kích thích thật đấy.” Hai người được đùi gà lớn như ý, sau khi cơm nước xong lại đi siêu thị mua kem ăn, trời nóng quá rồi. Trình Hân Ý mua kem ốc quế, Lý Mạch lấy kem cây. Lúc đi thanh toán vừa lúc gặp được Châu Ngang và mấy người bạn cùng đi vào. Gặp được thì nhất định phải chào nhau rồi, Lý Mạch liền bỏ tay xuống, cười nói, “hi.” Châu Ngang nhìn thấy cũng chào một câu, “hi.” Sau khi ra ngoài, Lý Mạch bóc bao bì, hai tay xé từ giữa ra, xé mất hai lần, đến lần thứ ba thì mới thành công. “A, Hân Ý, kem nho bản lớn của mình.” Kem của cô thành công rơi trên đất. “Nhanh nhặt lên đi, ba giây!” Trình Hân Ý cười muốn khùng, “đồ không sạch, ăn không bệnh.” Lý Mạch nhặt cây kem lên, trừng mắt nhìn người bên cạnh đang hóng chuyện. Thật đúng là muốn đánh cho con bé này một trận. Lý Mạch chuẩn bị quay lại mua một cái, Trình Hân Ý đợi cô ở cửa. Vừa vào thì Châu Ngang chuẩn bị đi ra, trong túi đựng khá nhiều đồ. Nhìn trong tay Lý Mạch không cầm gì, mọi người liền đoán ra có chuyện gì, Châu Ngang lấy từ trong túi nilon ra một cây kem. “Cho cậu này, mình mua nhiều lắm.” “Mời mình ăn hả?” Lý Mạch hỏi. Châu Ngang nghĩ, “xem như vậy đi?” cậu lại chuẩn bị nói đến trà sữa. Lý Mạch chặn lại câu cậu định nói, “đừng nhắc đến trà sữa nữa, ông anh à, đã qua lâu vậy rồi mà.” Nhìn gương mặt trắng nõn của Châu Ngang đang đỏ lên, Lý Mạch không nhịn được mà cười ra. Cũng không biết là bị phơi nắng hay là bị nói xấu hổ nữa. Tốt nhất là cái phía trước ấy. Sau khi ra, lần này Lý Mạch cẩn thận mà xé bao bì. Trình Hân Ý nhìn thấy cười nói cô, “cậu đúng là thích kem nho bản to đấy nhỉ.” Cây kem bản to này không giống.