Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời bị giam cầm. Nghe câu trả lời của người đàn ông cùng kiếp trước giống nhau như đúc, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê. ... Thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Trong không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi,…
Chương 2472: Ngoại truyện: Nhiếp Vô Danh (6)
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)Tác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời bị giam cầm. Nghe câu trả lời của người đàn ông cùng kiếp trước giống nhau như đúc, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê. ... Thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Trong không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi,… Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net- --"Nhóc con, trình độ tính toán cũng không tệ nhỉ?"Bà Lăng nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.Giờ phút này, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, vậy mà lại lấy ra một cái bàn tính cổ xưa từ trong ngực: "Bà cô Lăng, bà đi Độc Lập Châu hỏi thăm một chút, có ai mà không biết Nhiếp Vô Danh này chính là vua tính toán, là thiên tài trong thiên tài. Bà biết Thẩm gia Độc Lập Châu không, chính là nhà giàu nhất Độc Lập Châu. Đợi đó đi, sớm muộn cũng có một ngày cháu dùng đầu óc buôn bán và khả năng tính toán không ai địch lại của mình, đánh bại bọn họ."Khóe miệng bà Lăng khẽ co giật: "Rốt cuộc ta cũng biết tại sao cha mẹ cháu muốn đưa cháu tới đây... Thiên phú cháu tốt như vậy, chuyện nên làm không làm, lại muốn đi làm ăn?""Bà cô Lăng, bà quá ngu ngốc." Nhiếp Vô Danh thở dài, mặt đầy nghiêm túc: "Làm ăn rất tốt nha! Cháu muốn làm đại gia, học võ có ích lợi gì? Đợi sau khi cháu thành đại gia, cháu có thể mời vô số cao thủ võ đạo làm việc cho mình. Cháu còn có thể thành lập một đội lính đánh thuê. Cháu có tiền, cháu là ông chủ, những cao thủ kia đều phải nghe lời của cháu!""Có đạo lý!" Bà Lăng gật đầu một cái: "Chỉ bất quá... Đạo lý này của cháu, tại Độc Lập Châu, sợ rằng không mấy thích hợp thì phải?"Nếu như là ở bên ngoài, vậy thì ý tưởng của Nhiếp Vô Danh hoàn toàn không sai. Nhưng Độc Lập Châu là địa phương nào? Thẩm gia hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt, không phải là tất cả mọi người đều có thể trở thành Thẩm gia."Lại nói, Nhiếp gia còn thiếu tiền sao? Gia nghiệp to lớn, chỉ còn thiếu cao thủ trấn tộc. Có thể là cha mẹ cháu hy vọng cháu có thể học nên thành tựu. Đừng suy nghĩ nhiều những thứ vô dụng như vậy! Bà sẽ tịch thu bàn tính." Bà Lăng nói xong, trực tiếp lấy đi bàn tính của Nhiếp Vô Danh."Không sao." Nhiếp Vô Danh nở nụ cười đầy kiêu hãnh, lại lấy ra một đồ vật nào đó từ trong túi: "Cháu còn có máy tính!""Cũng thu nốt."Bà Lăng một tay đem máy tính đoạt lấy."Bà...!" Nhiếp Vô Danh nhất thời mù quáng."Nếu dám nói tục ta vả vỡ mồm!" Bà Lăng hung tợn đe dọa."Bà... Bà trông rất xinh đẹp..." Nhiếp Vô Danh nhất thời như quả bóng da xì hơi.Một bên, trên khuôn mặt như phủ băng vạn năm của Lăng Miểu, chợt lộ ra một nụ cười trêu chọc hiếm thấy. Nàng cũng không hiểu tại sao chàng trai này lại khiến mình cảm thấy có chút vui vẻ. Chỉ cần nhìn hắn, thật giống như đang xem một bộ phim hài."Bà cô Lăng, bà tịch thu mất những vật quý giá nhất của cháu, cuộc đời này của cháu không còn ý nghĩa. Cháu cảm thấy như vậy rất không công bằng!" Nhiếp Vô Danh tựa hồ vẫn nuốt không trôi cục tức này."Vậy cháu muốn thế nào, tiểu tử ngốc, nếu có bản lãnh cứ tới đoạt lại xem!" Bà Lăng bĩu môi."Cháu là người có học thức, có tư cách, cháu sẽ dùng đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi." Nhiếp Vô Danh cho thấy bản sắc thương nhân của mình.Không đợi Bà Lăng mở miệng, Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói: "Bà Lăng, vật quý nhất của bà là cái gì?""Con gái ta." Bà Lăng bật thốt lên."Cháu đây muốn lấy cô Lăng Miểu, để trao đổi với máy tính và bàn tính của mình." Nhiếp Vô Danh vội vàng nói."Giá trị của tôi chỉ bằng một cái máy tính và bàn tính sao?" Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, khẽ nhăn mặt."Cháu lấy Lăng Miểu làm cái gì?" Bà Lăng mặt đầy hiếu kỳ."Bà lấy máy tính và bàn tính của cháu làm cái gì?" Nhiếp Vô Danh hỏi ngược lại."Làm sao ta biết." Bà Lăng đáp."Vậy cháu đây làm sao biết! Nói chung đều là vật quý nhất, cháu không thua thiệt là được." Nhiếp Vô Danh nói.Bà Lăng: "...""Được, vậy cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Bà cô Lăng, sau này cô Lăng Miểu chính là của cháu rồi! Sau này nếu như bà muốn phạt cháu, trước tiên cứ tính hết tội cho cô Lăng Miểu, để cho cô ấy thay cháu chịu phạt." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, nói.
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
"Nhóc con, trình độ tính toán cũng không tệ nhỉ?"
Bà Lăng nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
Giờ phút này, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, vậy mà lại lấy ra một cái bàn tính cổ xưa từ trong ngực: "Bà cô Lăng, bà đi Độc Lập Châu hỏi thăm một chút, có ai mà không biết Nhiếp Vô Danh này chính là vua tính toán, là thiên tài trong thiên tài. Bà biết Thẩm gia Độc Lập Châu không, chính là nhà giàu nhất Độc Lập Châu. Đợi đó đi, sớm muộn cũng có một ngày cháu dùng đầu óc buôn bán và khả năng tính toán không ai địch lại của mình, đánh bại bọn họ."
Khóe miệng bà Lăng khẽ co giật: "Rốt cuộc ta cũng biết tại sao cha mẹ cháu muốn đưa cháu tới đây... Thiên phú cháu tốt như vậy, chuyện nên làm không làm, lại muốn đi làm ăn?"
"Bà cô Lăng, bà quá ngu ngốc." Nhiếp Vô Danh thở dài, mặt đầy nghiêm túc: "Làm ăn rất tốt nha! Cháu muốn làm đại gia, học võ có ích lợi gì? Đợi sau khi cháu thành đại gia, cháu có thể mời vô số cao thủ võ đạo làm việc cho mình. Cháu còn có thể thành lập một đội lính đánh thuê. Cháu có tiền, cháu là ông chủ, những cao thủ kia đều phải nghe lời của cháu!"
"Có đạo lý!" Bà Lăng gật đầu một cái: "Chỉ bất quá... Đạo lý này của cháu, tại Độc Lập Châu, sợ rằng không mấy thích hợp thì phải?"
Nếu như là ở bên ngoài, vậy thì ý tưởng của Nhiếp Vô Danh hoàn toàn không sai. Nhưng Độc Lập Châu là địa phương nào? Thẩm gia hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt, không phải là tất cả mọi người đều có thể trở thành Thẩm gia.
"Lại nói, Nhiếp gia còn thiếu tiền sao? Gia nghiệp to lớn, chỉ còn thiếu cao thủ trấn tộc. Có thể là cha mẹ cháu hy vọng cháu có thể học nên thành tựu. Đừng suy nghĩ nhiều những thứ vô dụng như vậy! Bà sẽ tịch thu bàn tính." Bà Lăng nói xong, trực tiếp lấy đi bàn tính của Nhiếp Vô Danh.
"Không sao." Nhiếp Vô Danh nở nụ cười đầy kiêu hãnh, lại lấy ra một đồ vật nào đó từ trong túi: "Cháu còn có máy tính!"
"Cũng thu nốt."
Bà Lăng một tay đem máy tính đoạt lấy.
"Bà...!" Nhiếp Vô Danh nhất thời mù quáng.
"Nếu dám nói tục ta vả vỡ mồm!" Bà Lăng hung tợn đe dọa.
"Bà... Bà trông rất xinh đẹp..." Nhiếp Vô Danh nhất thời như quả bóng da xì hơi.
Một bên, trên khuôn mặt như phủ băng vạn năm của Lăng Miểu, chợt lộ ra một nụ cười trêu chọc hiếm thấy. Nàng cũng không hiểu tại sao chàng trai này lại khiến mình cảm thấy có chút vui vẻ. Chỉ cần nhìn hắn, thật giống như đang xem một bộ phim hài.
"Bà cô Lăng, bà tịch thu mất những vật quý giá nhất của cháu, cuộc đời này của cháu không còn ý nghĩa. Cháu cảm thấy như vậy rất không công bằng!" Nhiếp Vô Danh tựa hồ vẫn nuốt không trôi cục tức này.
"Vậy cháu muốn thế nào, tiểu tử ngốc, nếu có bản lãnh cứ tới đoạt lại xem!" Bà Lăng bĩu môi.
"Cháu là người có học thức, có tư cách, cháu sẽ dùng đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi." Nhiếp Vô Danh cho thấy bản sắc thương nhân của mình.
Không đợi Bà Lăng mở miệng, Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói: "Bà Lăng, vật quý nhất của bà là cái gì?"
"Con gái ta." Bà Lăng bật thốt lên.
"Cháu đây muốn lấy cô Lăng Miểu, để trao đổi với máy tính và bàn tính của mình." Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
"Giá trị của tôi chỉ bằng một cái máy tính và bàn tính sao?" Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, khẽ nhăn mặt.
"Cháu lấy Lăng Miểu làm cái gì?" Bà Lăng mặt đầy hiếu kỳ.
"Bà lấy máy tính và bàn tính của cháu làm cái gì?" Nhiếp Vô Danh hỏi ngược lại.
"Làm sao ta biết." Bà Lăng đáp.
"Vậy cháu đây làm sao biết! Nói chung đều là vật quý nhất, cháu không thua thiệt là được." Nhiếp Vô Danh nói.
Bà Lăng: "..."
"Được, vậy cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Bà cô Lăng, sau này cô Lăng Miểu chính là của cháu rồi! Sau này nếu như bà muốn phạt cháu, trước tiên cứ tính hết tội cho cô Lăng Miểu, để cho cô ấy thay cháu chịu phạt." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, nói.
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)Tác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời bị giam cầm. Nghe câu trả lời của người đàn ông cùng kiếp trước giống nhau như đúc, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê. ... Thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Trong không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi,… Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net- --"Nhóc con, trình độ tính toán cũng không tệ nhỉ?"Bà Lăng nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.Giờ phút này, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, vậy mà lại lấy ra một cái bàn tính cổ xưa từ trong ngực: "Bà cô Lăng, bà đi Độc Lập Châu hỏi thăm một chút, có ai mà không biết Nhiếp Vô Danh này chính là vua tính toán, là thiên tài trong thiên tài. Bà biết Thẩm gia Độc Lập Châu không, chính là nhà giàu nhất Độc Lập Châu. Đợi đó đi, sớm muộn cũng có một ngày cháu dùng đầu óc buôn bán và khả năng tính toán không ai địch lại của mình, đánh bại bọn họ."Khóe miệng bà Lăng khẽ co giật: "Rốt cuộc ta cũng biết tại sao cha mẹ cháu muốn đưa cháu tới đây... Thiên phú cháu tốt như vậy, chuyện nên làm không làm, lại muốn đi làm ăn?""Bà cô Lăng, bà quá ngu ngốc." Nhiếp Vô Danh thở dài, mặt đầy nghiêm túc: "Làm ăn rất tốt nha! Cháu muốn làm đại gia, học võ có ích lợi gì? Đợi sau khi cháu thành đại gia, cháu có thể mời vô số cao thủ võ đạo làm việc cho mình. Cháu còn có thể thành lập một đội lính đánh thuê. Cháu có tiền, cháu là ông chủ, những cao thủ kia đều phải nghe lời của cháu!""Có đạo lý!" Bà Lăng gật đầu một cái: "Chỉ bất quá... Đạo lý này của cháu, tại Độc Lập Châu, sợ rằng không mấy thích hợp thì phải?"Nếu như là ở bên ngoài, vậy thì ý tưởng của Nhiếp Vô Danh hoàn toàn không sai. Nhưng Độc Lập Châu là địa phương nào? Thẩm gia hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt, không phải là tất cả mọi người đều có thể trở thành Thẩm gia."Lại nói, Nhiếp gia còn thiếu tiền sao? Gia nghiệp to lớn, chỉ còn thiếu cao thủ trấn tộc. Có thể là cha mẹ cháu hy vọng cháu có thể học nên thành tựu. Đừng suy nghĩ nhiều những thứ vô dụng như vậy! Bà sẽ tịch thu bàn tính." Bà Lăng nói xong, trực tiếp lấy đi bàn tính của Nhiếp Vô Danh."Không sao." Nhiếp Vô Danh nở nụ cười đầy kiêu hãnh, lại lấy ra một đồ vật nào đó từ trong túi: "Cháu còn có máy tính!""Cũng thu nốt."Bà Lăng một tay đem máy tính đoạt lấy."Bà...!" Nhiếp Vô Danh nhất thời mù quáng."Nếu dám nói tục ta vả vỡ mồm!" Bà Lăng hung tợn đe dọa."Bà... Bà trông rất xinh đẹp..." Nhiếp Vô Danh nhất thời như quả bóng da xì hơi.Một bên, trên khuôn mặt như phủ băng vạn năm của Lăng Miểu, chợt lộ ra một nụ cười trêu chọc hiếm thấy. Nàng cũng không hiểu tại sao chàng trai này lại khiến mình cảm thấy có chút vui vẻ. Chỉ cần nhìn hắn, thật giống như đang xem một bộ phim hài."Bà cô Lăng, bà tịch thu mất những vật quý giá nhất của cháu, cuộc đời này của cháu không còn ý nghĩa. Cháu cảm thấy như vậy rất không công bằng!" Nhiếp Vô Danh tựa hồ vẫn nuốt không trôi cục tức này."Vậy cháu muốn thế nào, tiểu tử ngốc, nếu có bản lãnh cứ tới đoạt lại xem!" Bà Lăng bĩu môi."Cháu là người có học thức, có tư cách, cháu sẽ dùng đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi." Nhiếp Vô Danh cho thấy bản sắc thương nhân của mình.Không đợi Bà Lăng mở miệng, Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói: "Bà Lăng, vật quý nhất của bà là cái gì?""Con gái ta." Bà Lăng bật thốt lên."Cháu đây muốn lấy cô Lăng Miểu, để trao đổi với máy tính và bàn tính của mình." Nhiếp Vô Danh vội vàng nói."Giá trị của tôi chỉ bằng một cái máy tính và bàn tính sao?" Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, khẽ nhăn mặt."Cháu lấy Lăng Miểu làm cái gì?" Bà Lăng mặt đầy hiếu kỳ."Bà lấy máy tính và bàn tính của cháu làm cái gì?" Nhiếp Vô Danh hỏi ngược lại."Làm sao ta biết." Bà Lăng đáp."Vậy cháu đây làm sao biết! Nói chung đều là vật quý nhất, cháu không thua thiệt là được." Nhiếp Vô Danh nói.Bà Lăng: "...""Được, vậy cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Bà cô Lăng, sau này cô Lăng Miểu chính là của cháu rồi! Sau này nếu như bà muốn phạt cháu, trước tiên cứ tính hết tội cho cô Lăng Miểu, để cho cô ấy thay cháu chịu phạt." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, nói.