Hôm khai giảng, tôi đứng ở trạm xe đợi bạn thân của mình ba tiếng đồng hồ. Gọi điện thoại cô ấy cũng không nghe, tôi sắp tức điên lên rồi, tôi phẫn nộ nhắn cho cô ấy mười mấy cái tin nhắn. [Vợ à, em xuống xe chưa thế, anh đứng ở cửa trạm ra đợi em đến mức tê cả chân rồi đây này.] [Mau nghe điện thoại đi, em đang đùa với anh đấy à?] [Anh tức giận rồi đấy, em để anh phải đợi lâu như vậy, về đến trường anh nhất định sẽ khiến em ba ngày ba đêm không xuống được giường.] [Từ từ nghĩ xem phải dùng tư thế nào đi.] Tôi lại liên tiếp gửi thêm mấy cái nhãn dán qua, đầu bên kia vẫn chưa thấy trả lời. Tôi thật sự đợi đến mức phiền rồi, vừa chuẩn bị thu hồi tin nhắn thì điện thoại đột nhiên kêu một tiếng, cô ấy trả lời rồi. [?] y dô? Cái người này còn không biết ngại mà hỏi chấm à. Tôi vừa định mắng người thì dòng tin nhắn tiếp theo nhắn đến dọa tôi suýt chút nữa hồn bay phách tán. [Tôi là anh trai của An An, con bé không kịp lên xe nên ngồi chuyến sau rồi, bốn giờ mới tới được. Điện thoại của An…
Tác giả: