Tác giả:

Con Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn…

Chương 2: Chương 2

Cậu Chủ Của TôiTác giả: PhiphiCon Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn… Reng...reng...reng. Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Con Ngọc khều vai nó:- Bà xin việc chưa?- Xin rùi!- Được nhận ko?- Được_ nó mĩm cười- Ừk! Chúc mừng bà nhé, mà cẩn thận với cái thằng nhóc đó nha- Thằng nhóc nào?- Cậu chủ của bà đó- Hả? Sao fải cẩn thận zới nó? chỉ là 1 thằng nhóc thui mà!- Nó nhỏ hơn mình có 1 tuổi àk.- Nhưng...........- Rùi bà sẽ bik, tui nói bà ko hỉu đâu, thui tui về đây- Nhưng.................Con Ngọc chạy vụt mất, để nó ở lại với dấu hỏi to đùng..........***Trên đường về nhà trọ, nó cứ suy nghĩ lung tung, nó lê lết từng bước nặng nề trên vỉa hè, cũg tại con Ngọc mà bây giờ nó lo lắng thế này đây, ko bik cuộc đời nó sau này sẽ như thế nào nữa, nó lại thở dài. Đầu óc nó đang rối bời , thì ...:- Em! Đi với a ko?Một thằng con trai, khuôn mặt có vẻ non nớt ( nó nghĩ thế), đang kè kè bên nó trên chiếc SH ( hắn đó ), nó liếc nhìn :- Hỏi ai thế?- Anh hỏi em đó!- Đi với anh làm gì?_nó nhăn mặt- Đi chơi hay đi đâu anh chở, ai lại để ng đẹp đi bộ bao giờ_ hắn mĩm cười- Cảm ơn nhưg tôi ko cần_ nó làm mặt lạnh và quay đi- Em ko đi àk?-......._nó ko thèm trả lời- Hey! làm gì mà chảnh wá zậy?_hắn khó chịu- Cảm ơn! tôi vậy đấy!_ nói xong, nó đi vào 1 con hẽm, vừa đi nó vừa quay lại xem hắn có đi theo ko, nhưng thật may, hắn ko đi theo, nó thở phào nhẹ nhõmvà đi thẳng ra ngoài, nhưg..:- Chào em!- Trời! _ nó giật mình- Em định chơi trốn tìm với anh hả cưng?Hắn đúng là dai như đĩa, còn tìm cách đón đầu nó nữa chứ, mặt nó đỏ lên 1 phần vì nắng, 1 phần vì tức giận, 1 phầnlà chẳng còn nhìu thời gian để đến chổ làm đúng giờ. Nó hét toáng:- Tránh ra coi! Bộ rãnh lắm hả?Hắn nựng nhẹ má nó:- Làm gì mà dữ wá zậy em?Nó tức đến phát điên, nó gồng mình, đạp 1 phát vào xe hắn, chiếc xe nằm nghiêng wa 1 bên ( công lực mạnh thật), hắn chẳng kịp nói gì thì nó đã chạy mất rùi, hắn dựng xe lên , lầm bầm:- Được lắm nhóc con! xem em tránh tôi đc bao lâuHắn cười nhếch mép và vòng xe chạy thẳng về nhà. Còn nó thì đã về đến nhà an toàn, nó thầm tự khen rằng nó rất dũng cảm.

Reng...reng...reng. Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Con Ngọc khều vai nó:

- Bà xin việc chưa?

- Xin rùi!

- Được nhận ko?

- Được_ nó mĩm cười

- Ừk! Chúc mừng bà nhé, mà cẩn thận với cái thằng nhóc đó nha

- Thằng nhóc nào?

- Cậu chủ của bà đó

- Hả? Sao fải cẩn thận zới nó? chỉ là 1 thằng nhóc thui mà!

- Nó nhỏ hơn mình có 1 tuổi àk.

- Nhưng...........

- Rùi bà sẽ bik, tui nói bà ko hỉu đâu, thui tui về đây

- Nhưng.................

Con Ngọc chạy vụt mất, để nó ở lại với dấu hỏi to đùng..........

***

Trên đường về nhà trọ, nó cứ suy nghĩ lung tung, nó lê lết từng bước nặng nề trên vỉa hè, cũg tại con Ngọc mà bây giờ nó lo lắng thế này đây, ko bik cuộc đời nó sau này sẽ như thế nào nữa, nó lại thở dài. Đầu óc nó đang rối bời , thì ...:

- Em! Đi với a ko?

Một thằng con trai, khuôn mặt có vẻ non nớt ( nó nghĩ thế), đang kè kè bên nó trên chiếc SH ( hắn đó ), nó liếc nhìn :

- Hỏi ai thế?

- Anh hỏi em đó!

- Đi với anh làm gì?_nó nhăn mặt

- Đi chơi hay đi đâu anh chở, ai lại để ng đẹp đi bộ bao giờ_ hắn mĩm cười

- Cảm ơn nhưg tôi ko cần_ nó làm mặt lạnh và quay đi

- Em ko đi àk?

-......._nó ko thèm trả lời

- Hey! làm gì mà chảnh wá zậy?_hắn khó chịu

- Cảm ơn! tôi vậy đấy!_ nói xong, nó đi vào 1 con hẽm, vừa đi nó vừa quay lại xem hắn có đi theo ko, nhưng thật may, hắn ko đi theo, nó thở phào nhẹ nhõmvà đi thẳng ra ngoài, nhưg..:

- Chào em!

- Trời! _ nó giật mình

- Em định chơi trốn tìm với anh hả cưng?

Hắn đúng là dai như đĩa, còn tìm cách đón đầu nó nữa chứ, mặt nó đỏ lên 1 phần vì nắng, 1 phần vì tức giận, 1 phầnlà chẳng còn nhìu thời gian để đến chổ làm đúng giờ. Nó hét toáng:

- Tránh ra coi! Bộ rãnh lắm hả?

Hắn nựng nhẹ má nó:

- Làm gì mà dữ wá zậy em?

Nó tức đến phát điên, nó gồng mình, đạp 1 phát vào xe hắn, chiếc xe nằm nghiêng wa 1 bên ( công lực mạnh thật), hắn chẳng kịp nói gì thì nó đã chạy mất rùi, hắn dựng xe lên , lầm bầm:

- Được lắm nhóc con! xem em tránh tôi đc bao lâu

Hắn cười nhếch mép và vòng xe chạy thẳng về nhà. Còn nó thì đã về đến nhà an toàn, nó thầm tự khen rằng nó rất dũng cảm.

Cậu Chủ Của TôiTác giả: PhiphiCon Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn… Reng...reng...reng. Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Con Ngọc khều vai nó:- Bà xin việc chưa?- Xin rùi!- Được nhận ko?- Được_ nó mĩm cười- Ừk! Chúc mừng bà nhé, mà cẩn thận với cái thằng nhóc đó nha- Thằng nhóc nào?- Cậu chủ của bà đó- Hả? Sao fải cẩn thận zới nó? chỉ là 1 thằng nhóc thui mà!- Nó nhỏ hơn mình có 1 tuổi àk.- Nhưng...........- Rùi bà sẽ bik, tui nói bà ko hỉu đâu, thui tui về đây- Nhưng.................Con Ngọc chạy vụt mất, để nó ở lại với dấu hỏi to đùng..........***Trên đường về nhà trọ, nó cứ suy nghĩ lung tung, nó lê lết từng bước nặng nề trên vỉa hè, cũg tại con Ngọc mà bây giờ nó lo lắng thế này đây, ko bik cuộc đời nó sau này sẽ như thế nào nữa, nó lại thở dài. Đầu óc nó đang rối bời , thì ...:- Em! Đi với a ko?Một thằng con trai, khuôn mặt có vẻ non nớt ( nó nghĩ thế), đang kè kè bên nó trên chiếc SH ( hắn đó ), nó liếc nhìn :- Hỏi ai thế?- Anh hỏi em đó!- Đi với anh làm gì?_nó nhăn mặt- Đi chơi hay đi đâu anh chở, ai lại để ng đẹp đi bộ bao giờ_ hắn mĩm cười- Cảm ơn nhưg tôi ko cần_ nó làm mặt lạnh và quay đi- Em ko đi àk?-......._nó ko thèm trả lời- Hey! làm gì mà chảnh wá zậy?_hắn khó chịu- Cảm ơn! tôi vậy đấy!_ nói xong, nó đi vào 1 con hẽm, vừa đi nó vừa quay lại xem hắn có đi theo ko, nhưng thật may, hắn ko đi theo, nó thở phào nhẹ nhõmvà đi thẳng ra ngoài, nhưg..:- Chào em!- Trời! _ nó giật mình- Em định chơi trốn tìm với anh hả cưng?Hắn đúng là dai như đĩa, còn tìm cách đón đầu nó nữa chứ, mặt nó đỏ lên 1 phần vì nắng, 1 phần vì tức giận, 1 phầnlà chẳng còn nhìu thời gian để đến chổ làm đúng giờ. Nó hét toáng:- Tránh ra coi! Bộ rãnh lắm hả?Hắn nựng nhẹ má nó:- Làm gì mà dữ wá zậy em?Nó tức đến phát điên, nó gồng mình, đạp 1 phát vào xe hắn, chiếc xe nằm nghiêng wa 1 bên ( công lực mạnh thật), hắn chẳng kịp nói gì thì nó đã chạy mất rùi, hắn dựng xe lên , lầm bầm:- Được lắm nhóc con! xem em tránh tôi đc bao lâuHắn cười nhếch mép và vòng xe chạy thẳng về nhà. Còn nó thì đã về đến nhà an toàn, nó thầm tự khen rằng nó rất dũng cảm.

Chương 2: Chương 2