Tác giả:

Con Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn…

Chương 11: Chương 11

Cậu Chủ Của TôiTác giả: PhiphiCon Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn… Hắn nắm chặt tay nó, lôi đi, hắn dừng lại bên chiếc xe của mình:- Lên xe đi!_ hắn nhìn nó, ra lệnh- Mấy ng là cái gì vậy? mún bắt tui đi đâu?- Anh nói là em lên xe đi! nhanh lên- Tui ko lên! mấy ng làm gì đc tuiSau một lúc giằng co, hắn nói gì nó cũg cãi lại,mặt hắn bắt đâu biiểu lộ sự tức giận, tay hắn siết chặt cổ tay nó, lôi mạnh nó về phía hắn, mặt sát mặt, khoảng cách wá gần, hắn thì thào bên tai nó:- Em bướng wá rùi đấy!Mặt nó đỏ lựng, nó vội đẩy hắn ra, nó vùng vằng cánh tay:- Thả tui ra đi! đau wá!Bây h hắn mới để ý rằng hắn đang siết chặt tay nó, hắn vội thả ra tay ra, một dấu lằn đỏ chói hiện ra trên cổ tay nó:- Anh xin lỗi!- Ko cần xin lỗi đâu! tui về đây!- Anh chở em về!Nó ko nói gì, leo lến xe hắn, ngồi sau xe mà mắt nó cứ ứa nước mắt, nó khóc vì cái gì nhỉ?Chiếc xe dừng lại trước nhà, nó chạy lên phòng, nó ngồi trong đó một lúc, cảm thấy sự ngột ngạt đang bao wanh mình, nó đứng dậy, đi ra lan can, nó tận hưởng cái ko khí trong lành của buổi tối, hắn thấy nó liền đi ra đứng kế bên và hướng mắt nhìn nó:- Làm gì mà nhìn tui hoài zậy?- Anh.....anh.......thik...em!- Hả? cái gì?Mặt hắn đỏ lên, hắn xoay mặt wa hướng khác:- Ko có gì!_ hắn nói với giọng bùn bả- Khoan đã! mấy ng thik tui àk?- Anh.......ừk........- Tui.........- Em ko phải nói đâu, em thik Phong phải ko?- Hả? Đâu có đâu- Thui! anh bik mà! ko cần dấu đâu- Ko có mà! Tui chẳng thik ai cả- Vậy em có thể chấp nhận anh ko?- Điên àk?Hắn lặng ng đi sau câu trả lời của nó, ko bik hàm ý trong câu nói của nó là gì, nhưng rùi hắn lại nắm tay nó, ghé miệng sát tai nó thì thào:- Em ko chấp nhận anh nhưg anh sẽ khiến em phải iu anh đó nhóc.- Cái gì?Mặt nó đỏ lên, nó lùi ra xa hắn, nó vung tay nó ra khỏi tay hắn:- Nằm mơ đi! còn lâu tui mới thik mấy ng!Hắn nhếch mép, cười với nó:- Để coi! ai bik đc!Nói xong hắn đi thẳng vào phòng, còn nó thì cái mặt cứ ngu ra, chẳng hỉu gì cả.

Hắn nắm chặt tay nó, lôi đi, hắn dừng lại bên chiếc xe của mình:

- Lên xe đi!_ hắn nhìn nó, ra lệnh

- Mấy ng là cái gì vậy? mún bắt tui đi đâu?

- Anh nói là em lên xe đi! nhanh lên

- Tui ko lên! mấy ng làm gì đc tui

Sau một lúc giằng co, hắn nói gì nó cũg cãi lại,mặt hắn bắt đâu biiểu lộ sự tức giận, tay hắn siết chặt cổ tay nó, lôi mạnh nó về phía hắn, mặt sát mặt, khoảng cách wá gần, hắn thì thào bên tai nó:

- Em bướng wá rùi đấy!

Mặt nó đỏ lựng, nó vội đẩy hắn ra, nó vùng vằng cánh tay:

- Thả tui ra đi! đau wá!

Bây h hắn mới để ý rằng hắn đang siết chặt tay nó, hắn vội thả ra tay ra, một dấu lằn đỏ chói hiện ra trên cổ tay nó:

- Anh xin lỗi!

- Ko cần xin lỗi đâu! tui về đây!

- Anh chở em về!

Nó ko nói gì, leo lến xe hắn, ngồi sau xe mà mắt nó cứ ứa nước mắt, nó khóc vì cái gì nhỉ?

Chiếc xe dừng lại trước nhà, nó chạy lên phòng, nó ngồi trong đó một lúc, cảm thấy sự ngột ngạt đang bao wanh mình, nó đứng dậy, đi ra lan can, nó tận hưởng cái ko khí trong lành của buổi tối, hắn thấy nó liền đi ra đứng kế bên và hướng mắt nhìn nó:

- Làm gì mà nhìn tui hoài zậy?

- Anh.....anh.......thik...em!

- Hả? cái gì?

Mặt hắn đỏ lên, hắn xoay mặt wa hướng khác:

- Ko có gì!_ hắn nói với giọng bùn bả

- Khoan đã! mấy ng thik tui àk?

- Anh.......ừk........

- Tui.........

- Em ko phải nói đâu, em thik Phong phải ko?

- Hả? Đâu có đâu

- Thui! anh bik mà! ko cần dấu đâu

- Ko có mà! Tui chẳng thik ai cả

- Vậy em có thể chấp nhận anh ko?

- Điên àk?

Hắn lặng ng đi sau câu trả lời của nó, ko bik hàm ý trong câu nói của nó là gì, nhưng rùi hắn lại nắm tay nó, ghé miệng sát tai nó thì thào:

- Em ko chấp nhận anh nhưg anh sẽ khiến em phải iu anh đó nhóc.

- Cái gì?

Mặt nó đỏ lên, nó lùi ra xa hắn, nó vung tay nó ra khỏi tay hắn:

- Nằm mơ đi! còn lâu tui mới thik mấy ng!

Hắn nhếch mép, cười với nó:

- Để coi! ai bik đc!

Nói xong hắn đi thẳng vào phòng, còn nó thì cái mặt cứ ngu ra, chẳng hỉu gì cả.

Cậu Chủ Của TôiTác giả: PhiphiCon Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn… Hắn nắm chặt tay nó, lôi đi, hắn dừng lại bên chiếc xe của mình:- Lên xe đi!_ hắn nhìn nó, ra lệnh- Mấy ng là cái gì vậy? mún bắt tui đi đâu?- Anh nói là em lên xe đi! nhanh lên- Tui ko lên! mấy ng làm gì đc tuiSau một lúc giằng co, hắn nói gì nó cũg cãi lại,mặt hắn bắt đâu biiểu lộ sự tức giận, tay hắn siết chặt cổ tay nó, lôi mạnh nó về phía hắn, mặt sát mặt, khoảng cách wá gần, hắn thì thào bên tai nó:- Em bướng wá rùi đấy!Mặt nó đỏ lựng, nó vội đẩy hắn ra, nó vùng vằng cánh tay:- Thả tui ra đi! đau wá!Bây h hắn mới để ý rằng hắn đang siết chặt tay nó, hắn vội thả ra tay ra, một dấu lằn đỏ chói hiện ra trên cổ tay nó:- Anh xin lỗi!- Ko cần xin lỗi đâu! tui về đây!- Anh chở em về!Nó ko nói gì, leo lến xe hắn, ngồi sau xe mà mắt nó cứ ứa nước mắt, nó khóc vì cái gì nhỉ?Chiếc xe dừng lại trước nhà, nó chạy lên phòng, nó ngồi trong đó một lúc, cảm thấy sự ngột ngạt đang bao wanh mình, nó đứng dậy, đi ra lan can, nó tận hưởng cái ko khí trong lành của buổi tối, hắn thấy nó liền đi ra đứng kế bên và hướng mắt nhìn nó:- Làm gì mà nhìn tui hoài zậy?- Anh.....anh.......thik...em!- Hả? cái gì?Mặt hắn đỏ lên, hắn xoay mặt wa hướng khác:- Ko có gì!_ hắn nói với giọng bùn bả- Khoan đã! mấy ng thik tui àk?- Anh.......ừk........- Tui.........- Em ko phải nói đâu, em thik Phong phải ko?- Hả? Đâu có đâu- Thui! anh bik mà! ko cần dấu đâu- Ko có mà! Tui chẳng thik ai cả- Vậy em có thể chấp nhận anh ko?- Điên àk?Hắn lặng ng đi sau câu trả lời của nó, ko bik hàm ý trong câu nói của nó là gì, nhưng rùi hắn lại nắm tay nó, ghé miệng sát tai nó thì thào:- Em ko chấp nhận anh nhưg anh sẽ khiến em phải iu anh đó nhóc.- Cái gì?Mặt nó đỏ lên, nó lùi ra xa hắn, nó vung tay nó ra khỏi tay hắn:- Nằm mơ đi! còn lâu tui mới thik mấy ng!Hắn nhếch mép, cười với nó:- Để coi! ai bik đc!Nói xong hắn đi thẳng vào phòng, còn nó thì cái mặt cứ ngu ra, chẳng hỉu gì cả.

Chương 11: Chương 11